Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5009: Xin Mời Nhìn Kỹ Cái Đủ



Ba tên lãnh chúa Mặc tộc đều nghĩ như vậy, nhưng không những đối với Bạch Nghệ không có một chút cảm kích mà ngược lại càng thêm ghi hận. 

Bởi vì cứ như vậy, vực chủ đại nhân sẽ chỉ cảm thấy Bạch Nghệ biết đại thể, ngược lại là ba người bọn hắn giống như tiểu nhân. 

Bạch Nghệ đương nhiên sẽ không hảo tâm như vậy, nếu có thể mượn nhờ Trục Phong khiến ba tên lãnh chúa này nếm một chút mùi đau khổ, nàng cũng vui vẻ đến cực điểm, chẳng qua hiện nay kế hoạch của nàng và Dương Khai là mới quan trọng nhất, mà lại ở trong bí cảnh này, nàng vẫn luôn bị mặc chi lực ăn mòn tiểu thế giới, căn bản là không có cách kiên trì thời gian quá dài, cho nên lười nhác làm phức tạp. 

Nàng làm như vậy chỉ là vì mau chóng đem kế hoạch kia biến thành hành động, nếu đã chậm, vậy thì lại không cơ hội. 

Trục Phong ẩn thân ở trong Mặc Sào nghe vậy, trầm mặc chốc lát rồi nói: "Nếu như thế, vậy thì đều lui ra đi, các ngươi thủ hộ nơi đây, không cần thiết lại để cho người khác quấy rầy ta chữa thương." 

Ba tên lãnh chúa kia vội vàng khúm núm lên tiếng. 

Bạch Nghệ mở miệng nói: "Chủ nhân, ta muốn đem tên Nhân tộc mới bắt về này hiến cho chủ nhân." 

Trục Phong trả lời: "Ngươi có lòng, tạm thời cầm tù lấy đi, chờ thương thế của ta khỏi hẳn lại nói." 

"Chủ nhân!" Bạch Nghệ lên tiếng lần nữa: "Người này có thực lực không tầm thường, địa vị không thấp trong Nhân tộc, hẳn là biết những năm gần đây, Nhân tộc dùng loại thủ đoạn nào ngăn cản mặc chi lực ăn mòn, nếu chủ nhân không vội, thì còn xin đem hắn chuyển hóa, hỏi ra nguyên do, kể từ đó, cũng miễn cho bị những vực chủ khác chiếm được công lao." 

Trục Phong có thương thế nghiêm trọng, nóng lòng chữa thương, thấy Bạch Nghệ không tuân theo mệnh lệnh của mình nên có chút nổi nóng, nhưng sau khi nghe nàng giải thích, hắn lập tức lâm vào trầm tư. 

Bạch Nghệ nói không sai, bên Mặc tộc xác thực là rất tò mò những năm gần đây Nhân tộc đến cùng là dùng thủ đoạn thần kỳ gì để

ngăn cản mặc chi lực ăn mòn, Môn Tà vương chủ càng là tự mình hạ lệnh để các vực chủ dưới trướng tra rõ ràng nguyên do. 

Chỉ là cho đến nay, Mặc tộc vẫn không thể bắt được bất kỳ một kẻ Nhân tộc nào, cho nên vẫn luôn không thể dò xét rõ ràng. 

Từ sau hai tộc Nhân Mặc đại chiến lần trước, tên Nhân tộc bị Bạch Nghệ bắt được này, có thể nói là vị tù binh thứ nhất, hơn nữa còn là một vị thất phẩm Khai Thiên. 

Thất phẩm xác thực là có địa vị không thấp trong Nhân tộc, đủ để đảm nhiệm đội trưởng một đội thậm chí tổng vệ một vệ, người như vậy vô cùng có khả năng biết một chút tình báo. 

Nếu có thể từ trong miệng người này hỏi ra huyền bí trong đó, đúng là một kiện công lao. Trục Phong có thương thế nghiêm trọng, mặc dù bây giờ hắn mượn nhờ Mặc Sào, bất kể tiêu hao, tối thiểu nhất cũng phải tốn khoảng nửa năm đến một năm mới có thể khỏi hẳn, đến lúc đó, nói không chừng những vực chủ khác đã xác minh được tình huống. 

Công lao đặt ở trước mắt không lấy, ngược lại thành toàn cho những vực chủ khác, Trục Phong tất nhiên là có chút không cam lòng. 

Cho nên sau khi suy nghĩ một chút, Trục Phong có quyết định: "Ngươi dẫn hắn vào đi."

"Vâng!" Bạch Nghệ cung kính lên tiếng, trong ánh mắt vừa ghen tỵ vừa không cam lòng nhìn soi mói của ba tên lãnh chúa kia, nàng trực tiếp hướng Mặc Sào bay đi. 

Càng là tới gần Mặc Sào, mặc chi lực kia càng nồng đậm, Dương Khai bị Bạch Nghệ xách ở trên tay lặng lẽ quan sát tình huống của Bạch Nghệ, ẩn ẩn lo lắng trong lòng. 

Hắn không biết Bạch Nghệ còn có thể kiên trì bao lâu, nhưng chắc là đã không kiên trì được bao nhiêu thời gian, cho nên trận chiến này bọn hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng, như vậy mới có thể tại trước khi Bạch Nghệ lại chuyển hóa thành mặc đồ đem chuyện này giải quyết. 

Cũng may tuy kế hoạch có khó khăn trắc trở, nhưng trên tổng thể, tiến triển coi như thuận lợi. 

Dưới Mặc Sào, có một thông đạo như rễ cây, nối đến mặt đất, sợi rễ cây kia giống như thịt mà không phải thịt, tản ra khí tức cực kỳ tà ác. 

Bạch Nghệ dẫn theo Dương Khai đi vào lối vào phía dưới Mặc Sào, thuận theo thông đạo như rễ cây kia bay thẳng lên trên. 

Sau một lát, nàng đã đến trong một chỗ không gian to lớn rộng rãi. 

Mặc dù Dương Khai gặp qua Mặc Sào ở xa xa rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu hắn tiến vào nội bộ Mặc Sào, cho nên lập tức bắt đầu

cẩn thận đánh giá. 

Bên trong không gian này, mặc chi lực nồng như thực chất, quay cuồng dũng động, hình như là có một cỗ lực hút vô hình ở một chỗ nào đó, đang điên cuồng thôn phệ mặc chi lực. 

Đầu nguồn của lực hút kia, thình lình có một bóng dáng khổng lồ đang ngồi xếp bằng. 

Bóng dang kia nguy nga, khí thế hùng vĩ, nhưng lại có khó có thể che giấu vẻ suy yếu đang bao phủ, bóng dáng này không phải Trục Phong vực chủ trọng thương đào tẩu thì còn có thể là ai? 

Lúc hai người đi vào, mặc chi lực nồng đậm trong đại điện nhao nhao tràn vào trong thân hình khổng lồ của Trục Phong. 

"Chủ nhân." Bạch Nghệ đi đến trước mặt Trục Phong, quỳ một chân xuống, buông xuống đầu lâu. 

Dương Khai bị đặt ở trước mặt nàng, an tĩnh nằm, bốn mắt đối mặt, Dương Khai xiết chặt trong lòng, bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt Bạch Nghệ có một tia hắc ám như ẩn như hiện. 

Từ tiến vào bí cảnh này, cho tới bây giờ mới chỉ là một nửa thời gian uống cạn chung trà, nhưng Bạch Nghệ đã sắp không chịu nổi, một khi mặc chi lực toàn diện đem tiểu thế giới ăn mòn, vậy thì nàng nhất định sẽ lại chuyển hóa thành mặc đồ.

"Đây chính là tên Nhân tộc mà ngươi bắt được?" Trục Phong hơi cúi đầu, quan sát, bóng người khổng lồ mang đến áp lực vô biên. 

"Vâng!" Bạch Nghệ run lẩy bẩy, thoạt nhìn như là bị uy thế của Trục Phong chấn nhiếp, nhưng mà Dương Khai lại biết, đây là nàng đang khổ cực duy trì thần thức của mình thanh minh. 

"Người này là thất phẩm?" Trục Phong lại hỏi. 

Dương Khai hầu như muốn chửi mẹ, tên này không trực tiếp động thủ chuyển hóa hắn, ngược lại còn dông dài không ngừng, quả thực là đáng giận. 

"Xác định không thể nghi ngờ." Bạch Nghệ trả lời. 

Trục Phong không nghi ngờ gì, Bạch Nghệ là mặc đồ của hắn, đối với hắn không có bất kỳ giấu giếm, cho nên hắn nguyện ý tin tưởng lời Bạch Nghệ nói, coi như hắn sẽ hoài nghi những lãnh chúa dưới trướng mình, cũng tuyệt đối sẽ không hoài nghi mặc đồ của mình. 

Mặc dù Mặc đồ có địa vị rất thấp trong Mặc tộc, nhưng ít ra trung tâm là không cần lo lắng. 

"Ngươi làm không tệ." Trục Phong khen Bạch Nghệ một câu, sắc mặt ôn hòa, sở dĩ trước đó hắn có thể tại trong tay Từ Bá Lương trốn qua một kiếp, cũng là Bạch Nghệ bắn một tiễn khiến Từ Bá Lương bị thương tại thời khắc mấu chốt, chế tạo cơ hội bỏ chạy cho hắn.

"Việc nằm trong phận sự." Bạch Nghệ vẫn buông xuống đầu lâu, trên trán mái tóc rũ xuống che khuất ánh sáng trước mắt. 

Trục Phong khẽ gật đầu, không nói thêm, đối với Dương Khai phun ra một ngụm mặc chi lực nồng đậm, đám mặc chi lực kia liên miên bất tuyệt, giống như vật sống, thuận theo thất khiếu và thân lỗ chân lông quanh thân Dương Khai chui vào trong cơ thể hắn. 

Dương Khai ra sức giãy dụa, nhưng không làm nên chuyện gì, rất nhanh, hắn đã yên tĩnh lại. 

Sau chốc lát, Trục Phong dừng tay, sau khi phun ra ngụm mặc chi lực kia, khí tức của hắn rõ ràng lại suy yếu một chút, xem ra bây giờ, chuyển hóa một vị thất phẩm Khai Thiên đối với hắn cũng có chút gánh vác. 

Trục Phong có chút giơ tay lên một cái, phân phó nói: "Thả hắn đi." Đã chuyển hóa thành mặc đồ thì chính là người bên mình. 

Bạch Nghệ tuân lệnh, thi pháp giải bí thuật cấm chế trên người Dương Khai, trên thực tế, coi như Trục Phong không phân phó như vậy, nàng cũng chuẩn bị giải khai. 

"Chủ nhân!" Dương Khai đối với chuyện ngụy trang mặc đồ đã như xe nhẹ đường quen, tự nhiên là biết giờ phút này chính mình nên bày ra dáng vẻ như thế nào.

"Nói một chút đi, bên Nhân tộc đến là cùng dùng thủ đoạn gì để ngăn cản mặc chi lực ăn mòn, khiến những năm gần đây, ngay cả một tên mặc đồ, Mặc tộc đều không thu hoạch được." Trục Phong nhàn nhạt nhìn qua Dương Khai hỏi. 

Dương Khai cung kính nói: "Thủ đoạn này chính là bí thuật mà bên Nhân tộc mới nghiên cứu ra được, ti chức cũng đã tu hành, nếu chủ nhân không vội, ti chức nguyện vì chủ nhân biểu thị!" 

Trục Phong kinh ngạc: "Ồ? Ngươi cũng đã tu hành?" "Đúng vậy!" Dương Khai đáp. 

Trục Phong gật đầu nói: "Vậy ngươi biểu thị cho ta xem." 

"Tuân mệnh!" Dương Khai ôm quyền, mở ra hai tay, ấn ký trên mu bàn tay hiện lên, trong chớp mắt tiếp theo, tay trái sáng lên hoàng quang loá mắt, tay phải thì sáng lên lam mang lạnh lẽo. 

Lúc hắn chắp tay hành lễ, quang mang hai màu giao hội dung hợp, hóa thành bạch quang tinh khiết, chỉ một thoáng, trong toàn bộ Mặc Sào, giống như có một vầng mặt trời. 

Trục Phong giật mình trong lòng. 

Trên thực tế, lúc Dương Khai thôi động ấn ký ở hai tay, hắn đã theo bản năng cảm giác được một tia bất an, mà khi bạch quang tinh khiết xuất hiện, loại bất an này càng thêm mãnh liệt.

Nơi bạch quang bao phủ, mặc chi lực hóa thành hư vô, bốn phía vách tường Mặc Sào càng là kịch liệt co vào một trận, giống như bị lực lượng cực kỳ kinh khủng ăn mòn, phát ra tiếng vang xoẹt xẹt, toàn bộ Mặc Sào bắt đầu lung lay sắp đổ. 

"Đây là. . ." Trục Phong quá sợ hãi, bạch quang kia đối với hắn có uy hiếp cực lớn, thân thể bị bạch quang bao phủ truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, mặc chi lực cấp tốc tan rã như bông tuyết dưới ánh mặt trời màu hè. 

Không đợi hắn hiểu rõ, đoàn bạch quang như vầng mặt trời nhỏ kia đã cấp tốc phóng đại ở trước mắt hắn. 

"Còn xin chủ nhân nhìn kỹ!" Nương theo lấy tiếng gầm nhẹ của Dương Khai, tịnh hóa chi quang nổ tung ầm vang. 

Chỉ một thoáng, tiếng rống giận dữ của Trục Phong vang vọng đất trời. 

Cùng lúc đó, Bạch Nghệ vẫn luôn quỳ một chân trên đất bỗng nhiên đứng dậy, kéo ra trường cung trong tay, một chút kim quang hóa thành quang trụ, thẳng hướng Trục Phong đánh tới. 

Sau khi thôi động xong tịnh hóa chi quang Dương Khai đã lấy ra Thương Long Thương, đồng thời thôi động thần thông pháp tướng Kim Ô Chú Nhật, không chút lưu tình hướng Trục Phong đâm ra.

Hắn và Bạch Nghệ hợp lực, bạo phát ra thần thông có uy năng và lực sát thương khủng bố đến cực điểm. 

Khí tức tử vong chụp vào đầu, Trục Phong đâu còn không biết mình bị tính kế! Mặc dù hắn không biết tên Nhân tộc kia ngăn cản mặc chi lực ăn mòn như thế nào, càng không rõ vì sao Bạch Nghệ đã đi theo chính mình nhiều năm cũng sẽ phản bội, nhưng trong lúc sinh tử tồn vong này, hắn vẫn bạo phát ra uy năng của cường giả cấp Vực Chủ. 

Thân thể khổng lồ cưỡng ép chếch đi, đồng thời đấm ra một quyền, lực lượng kinh khủng bộc phát ra, chỉ một thoáng không gian run rẩy, bốn phía tan vỡ. 

Bên ngoài Mặc Sào, ba tên lãnh chúa kia đứng chung một chỗ, sắc mặt khó coi, lần này ba người bọn hắn không chiếm được tiện nghi gì trên tay Bạch Nghệ, ngược lại còn phải nhận một nhân tình của nàng, chuyện này khiến bọn hắn cực kỳ khó chịu. 

Chẳng qua hiện nay Bạch Nghệ đã bị vực chủ đại nhân triệu kiến vào Mặc Sào, mặc dù bọn hắn khó chịu trong lòng cũng vô kế khả thi, Bạch Nghệ vốn đã được vực chủ cực kỳ coi trọng, bây giờ lại bắt về một tên Nhân tộc thất phẩm, e là ngày sau địa vị của nàng sẽ càng tăng lên, nói không chừngvề sau, nàng còn sẽ leo đến trên đầu bọn hắn.

Để một Nhân tộc ti tiện bò tới trên đầu, khiến ba tên lãnh chúa làm sao có thể nhịn? 

Nhưng mà bây giờ bọn hắn cũng không có biện pháp gì tốt, lúc bọn hắn không biết nên làm như thế nào cho phải, bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn từ Mặc Sào truyền đến. 

Ba tên lãnh chúa đều giật mình, cấp tốc quay đầu nhìn lại, cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt khiến bọn hắn lập tức như rớt vào hầm băng, lạnh run cả người.