Trong bí cảnh, Trục Phong dần bị Mặc Sào bao phủ, chiến trường phân thành hai, một phe là Dương Khai lấy sức một mình chống lại hai tên lãnh chúa liên thủ vây công, một phe là Bạch Nghệ cùng một lãnh chúa khác đơn đả độc đấu.
Người lãnh chúa dây dưa kéo lại Bạch Nghệ biết tiễn thuật của nàng, cho nên vừa vào trận liền như giòi trong xương dán lấy Bạch Nghệ, tuyệt không cho nàng cơ hội xuất tiễn, đồng phẩm giai, chỉ cần để Bạch Nghệ kéo dài khoảng cách, không ai có thể là đối thủ của nàng.
Giờ này khắc này, trong lòng vị lãnh chúa này thì thầm kêu khổ, mặc dù đã sớm biết Bạch Nghệ thực lực không tầm thường, nhưng đến khi giao thủ mới phát hiện cho tới nay đều đánh giá thấp Bạch Nghệ, cho dù thiếp thân triền đấu, cho dù nàng đã bị vực chủ đại nhân phản kích gây thương tích, mình lại vẫn không phải là đối thủ.
Cái này khiến hắn vừa sợ vừa giận, tình hình như thế, hắn kiên trì không được một lát chỉ sợ sẽ thua mất, đến lúc đó kết cục đáng lo.
Bỗng nhiên, Bạch Nghệ kéo cung, kim quang hiển hiện, người lãnh chúa kia dưới sự kinh hãi, vội vàng đánh tới phía trước, hung mãnh một quyền xuống Bạch Nghệ.
Hắn vốn không trông cậy một quyền này có thể làm gì Bạch Nghệ, nhưng bỗng nhiên Bạch Nghệ giống như không có phòng bị đối một quyền này, chỉ một quyền, nàng đã bị đánh bay ra sau, miệng phun máu.
Lãnh chúa không có nửa điểm mừng rỡ vì đắc thủ, ngược lại kinh ngạc chỗ, ngay sau đó hô nhỏ một tiếng: "Không tốt!"
Lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vệt kim quang xuyên qua không gian cách trở, đâm thẳng chính giữa lồng ngực một lãnh chúa khác, kim quang kia xuyên ngực, cùng lúc đó là tiếng gào thét đau đớn của người lãnh chúa kia, lực lượng cuồng bạo nổ ra một lỗ thủng chỗ lồng ngực hắn.
Mục tiêu của mũi tên kia lại không phải là hắn!
Vị lãnh chúa này thực sự không nghĩ ra Bạch Nghệ sao lại làm việc như vậy, tình nguyện tiếp nhận mình hung mãnh một kích, cũng phải giúp một kẻ Nhân tộc khác giảm bớt áp lực, nhưng mà hắn chẳng kịp nghĩ ro ̃ràng, đột nhiên tâm thần xiết chặt, nguy cơ lớn lao bao phủ bản thân.
Trong lúc vội vã quay đầu nhìn lại, vãi cả linh hồn, chỉ thấy Bạch Nghệ đã kéo dài khoảng cách, trường cung trong tay nở rộ quang mang, kim quang chỉ phía xa mi tâm của mình.
Lãnh chúa này cuồng hống một tiếng, quanh thân tràn ngập nồng đậm mặc chi lực, trong nháy mắt hóa thành một mảnh mặc vân, ẩn nấp bản thân.
Kim quang kia đánh vào trong mặc vân, lập tức có một tiếng buồn bực truyền đến.
Cùng lúc đó, Dương Khai được Bạch Nghệ liều mình tương trợ, một tên lãnh chúa bị mũi tên trọng thương, lập tức áp lực giảm nhiều, hai tên lãnh chúa liên thủ mới có thể chống lại hắn, bây giờ một người trong đó trọng thương, liên thủ chi thế lập tức xuất hiện sơ hở.
Cơ hội tốt như vậy, Dương Khai đương nhiên sẽ không bỏ lỡ, Thương Long Thương hóa thành đầy trời thương ảnh, thân pháp linh hoạt, bay loạn giữa hai thân ảnh khổng lồ.
Phốc một tiếng, trầm đục truyền ra, lãnh chúa bị trọng thương kia nổ tung đầu, hóa thành đầy trời huyết thủy, vô đầu thi thân lắc lư mấy lần, thân thể ầm vang ngã xuống đất.
Còn lại một tên lãnh chúa lúc này cũng là mình đầy thương tích, mắt
thấy đồng bạn thế mà bỏ mình, hắn lập tức sợ hãi, quay đầu muốn chạy.
Không gian bỗng nhiên trở nên sền sệt không gì sánh được, để hắn bước đi liên tục khó khăn, sau lưng sát cơ tập đến, hậu tâm đau xót, cả người rung mạnh, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cây trường thương thấu thể qua.
Trong mắt của hắn đầy tràn vẻ kinh hãi, đưa tay nắm chă ̣t mũi thương, giống như muốn rút nó ra, nhưng chớp mắt sau, trong thanh trường thương kia truyền đến một cỗ lực lượng chấn động cuồng bạo.
Chỉ một thoáng, ngũ tạng lục phủ đều biến thành bột mịn, toàn bộ cơ thể cũng sụp đổ ra, mặc huyết đen kịt từ trên trời vẩy xuống, ngâm đầy đầu đầy mặt Dương Khai.
Lãnh Chúa Mặc tộc, muốn giết cũng không phải dễ dàng như vậy, nhất là hai tên lãnh chúa liên thủ, đã đủ để đối kháng Dương Khai, cho dù cuối cùng Dương Khai có thể giết bọn hắn, cũng tất phải đánh đổi một số thứ, còn tốn thời gian không ít.
Nhưng mà được Bạch Nghệ một tiễn tương trợ, Dương Khai không tốn thời gian gì chọc chết tên lãnh chúa thứ nhất, lãnh chúa thứ hai này khiếp đảm trốn chạy, càng cho hắn thừa dịp cơ hội.
Hắn ngựa không dừng vó, rút thương nhìn ra sau, vừa hay nhìn thấy cách đó không xa, Bạch Nghệ sắc mặt tái nhợt lơ lửng giữa không trung, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống ngực Z3, nhìn thấy mà giật mình Z3, tay kéo trường cung, chỉ một đoàn mặc vân phía xa.
Trong mặc vân kia, vẫn còn khí tức một vị lãnh chúa.
Một tên lãnh chúa cuối này bị Bạch Nghệ gây thương tích, căn bản không dám giao phong với nàng, chỉ có thể trốn trong mặc vân kéo dài hơi tàn, bị mặc vân quấy nhiễu, Bạch Nghệ cũng vô pháp chuẩn xác khóa chặt vị trí hắn, nên mũi tên kia chỉ có súc mà không phát, lấy làm uy hiếp.
Dương Khai vọt thẳng vào trong mặc vân.
Chớp mắt sau, trong mặc vân vang lên tiếng lãnh chúa rống to, có động tĩnh giao thủ từ trong mặc vân kia truyền ra, thiên địa vĩ lực cùng mặc chi lực giống như biển động chấn động va chạm.
Lại hơn mười mấy hơi, động tĩnh ồn ào hóa thành bình tĩnh.
Một mình Dương Khai từ trong mặc vân trùng sát ra, trên Thương Long Thương, một giọt mặc huyết từ mũi thương nhỏ xuống, mà trong mặc vân, khí tức người lãnh chúa kia đã triệt để chôn vùi.
Lắc mình một cái, đi thẳng tới bên người Bạch Nghệ, Dương Khai thu thương, tay trái tay phải sáng lên quang mang hai màu.
"Đừng quản ta, nhanh đi giết Trục Phong!" Bạch Nghệ thả trường cung trong tay, gian khổ nói, "Chậm nữa sẽ không kịp."
Dương Khai không để ý tới nàng, thản nhiên nói: "Ta cũng không muốn đánh thêm với ngươi một trận." Chắp tay trước ngực, lưỡng sắc quang mang hóa thành bạch quang loá mắt, bao phủ Bạch Nghệ.
Giờ này khắc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Bạch Nghệ đã có một tầng hắc khí bao phủ, ngay cả đôi mắt kia cũng thỉnh thoảng có một sợi màu đen hiện lên, hiển nhiên là đang bị mặc chi lực ăn mòn.
Trên thực tế từ tiến vào bí cảnh này, nàng đã luôn bị mặc chi lực ăn mòn, đến khi gặp mặt Trục Phong, loại ăn mòn kia gần như đã đến cực hạn, sắp chuyển hóa nàng thành mặc đồ.
Nàng gắt gao thủ hộ một chút thần thức còn sót lại, mới duy trì lý trí.
Dương Khai thúc giục tịnh hóa chi quang ngay trước mặt Trục Phong, trọng thương Trục Phong, đồng thời tịnh hóa chi quang kia cũng tác dụng đối với Bạch Nghệ, xua tán đi mặc chi lực trong một bộ phận Tiểu Càn Khôn, hóa giải áp lực của nàng.
Nhưng lần tịnh hóa chi quang kia dù sao không phải chủ trách thi triển đối với nàng, cho nên xua tan cũng không triệt để.
Sau đó hai người phản kích gây thương tích Trục Phong, đại chiến một trận với ba tên lãnh chúa, tình huống của nàng lại lần nữa nghiêm trọng, Dương Khai đoán chừng nếu không giúp nàng tịnh hóa, không đến thời gian nửa nén hương, nàng sẽ phải một lần nữa chuyển hóa thành mặc đồ.
Loại tình huống này là quả quyết không thể phát sinh, làm không tốt, Dương Khai còn phải đối mặt Bạch Nghệ Trục Phong vây công, đến lúc đó cho dù là hắn cũng phải chuồn.
Tịnh hóa chi quang bao phủ, Bạch Nghệ kêu lên một tiếng đau đớn, thể nội có mặc chi lực tiêu tán ra, hóa thành hư vô, vẻ gian khổ trên mặt cũng chầm chậm biến mất.
Mấy tức sau, Bạch Nghệ mở mắt ra, trong mắt chỉ còn vẻ thanh tịnh, khẽ gật đầu, khí tức của nàng vẫn còn suy yếu, rõ ràng thụ thương không nhẹ.
Dương Khai một lần nữa cầm Thương Long Thương, quay người nhìn về phía Mặc Sào, Bạch Nghệ tiến lên một bước, đứng sóng vai cùng hắn.
Hai bóng người một cao một thấp, cả hai đều vết thương chồng chất, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía trước kia lại kiên định như lúc ban đầu.
"Giết!" Dương Khai quát, trong nháy mắt biến mất, thời điểm hiện
thân, thình lình đã xuất hiện trên Mặc Sào kia.
Đầu dưới chân trên, giống như lưu tinh trụy lạc, một thân lực lượng rót vào trong Thương Long Thương, trên mũi thương, một vòng đại nhật nhảy ra, có tiếng Kim Ô đề minh, vang vọng càn khôn.
Cách đó không xa, nơi Bạch Nghệ đứng, từng đạo kim quang như truy tinh cản nguyệt, hóa thành hình quạt, phô thiên địa lao tới Mặc Sào.
Mặc Sào giống như vật sống, có sinh mệnh của mình, từ sau khi bao phủ Trục Phong, tựa như trái tim, kịch liệt nhảy lên, mà theo Mặc Sào nhảy lên, khí tức Trục Phong cũng cấp tốc khôi phục.
Giờ này khắc này, khi Dương Khai Bạch Nghệ liên thủ tập đến, Mặc Sào nhảy lên càng tấn mãnh, dường như dự cảm được nguy hiểm đang đến.
Toàn bộ Mặc Sào bỗng nhiên tràn ngập ra đại lượng mặc chi lực, một mảnh phạm vi to như vậy lập tức bị bôi nhuộm thành đen kịt.
Trong bóng tối này đưa tay không thấy được năm ngón, quang mang đại nhật càng loá mắt, xua tan hắc ám.
Rầm rầm rầm. . .
Tiếng nổ lớn truyền ra, liên miên bất tuyệt.
Mặc Sào chấn động không ngớt, lực lượng cuồng bạo phát tiết, toàn bộ bí cảnh một trận đất rung núi chuyển.
Dương Khai xuất liên tục mười ba thương, mỗi một thương đều dùng hết lực lượng, thêm Bạch Nghệ đánh từ xa, toàn bộ Mặc Sào bị đánh thành một mảnh hỗn độn.
Trong Mặc Sào, khí tức Trục Phong cấp tốc suy yếu, cho đến biến mất.
Dương Khai thu thương, sừng sững trong hư không, kinh ngạc nhìn chằm chằm phía dưới, mặt lộ thần sắc ngạc nhiên.
Chết rồi? Cái này khiến hắn không dám tin, trong cảm giác, phía dưới, khí tức Trục Phong xác thực yếu ớt như ánh nến trong gió, tùy thời đều có thể tắt.
Quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Nghệ, thấy Bạch Nghệ cũng là đầy mặt kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ là tình huống như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại, cũng không kỳ quái, Trục Phong vốn bị thiệt lớn dưới tay Từ Bá Lương, bị bất đắc dĩ chạy đến nơi đây dốc lòng chữa thương, sau đó lại bị hắn tịnh hóa gây thương tích.
Phải biết tịnh hóa chi quang là khắc tinh của mặc chi lực, khoảng cách gần như vậy, thân lại đang mang trọng thương, ngạnh sinh sinh ăn một kích tịnh hóa chi quang, Trục Phong tuyệt đối đã thương tổn
tới căn cơ.
Mặc dù không biết hắn dùng biện pháp gì, nghiền ép lực lượng Mặc Sào để trị thương cho mình, nhưng thời gian ngắn ngủi này, hẳn là cũng không có hiệu quả nhiều.
Hắn chỉ sợ cũng không nghĩ tới, ba tên lãnh chúa dưới tay mình lại nhanh như vậy bị hai người giết chết, hắn hẳn là còn trông cậy vào ba thủ hạ của mình có thể kéo dài thêm thời gian cho hắn.
Lại không ngờ ba tên lãnh chúa kia quá bất tài, tuần tự bị chém.
Kể từ đó, hắn không có bao nhiêu thời gian chữa thương, lại há có thể ngăn cản Dương Khai cùng Bạch Nghệ hung tàn tấn công mạnh.
Khí tức Trục Phong mặc dù cực kỳ suy yếu, nhưng dù sao chưa thật sự diệt vong, Dương Khai đang chuẩn bị đuổi tận giết tuyệt, phía dưới, trong Mặc Sào rách rưới kia bỗng nhiên truyền ra một tiếng "Đông" nhẹ.
Phảng phất tiếng trái tim đang nhảy nhót, mạnh mẽ mà hữu lực.
Một tiếng này vang lên, Dương Khai đúng là cảm thấy trái tim của mình không bị khống chế cũng kịch liệt nhảy lên, cả người trong nháy mắt này chỉ cảm thấy mê muội.
Khí tức kinh khủng từ trong Mặc Sào cấp tốc khôi phục.