Cho dù là lúc bị Cự Long đè xuống đất lúc cũng không có bao nhiêu hốt hoảng, nhưng Trục Phong khi nhìn thấy hạt châu này, lại bản năng sinh ra cảm giác sợ hãi.
Hạt châu kia mang đến cho hắn cảm giác hết sức nguy hiểm, cảm giác này cũng không phải là ảo giác, mà là uy hiếp đến từ sinh mệnh.
Nên Trục Phong không chút do dự, vốn đang điên cuồng công kính Cự Long, trong nháy mắt chuyển đối tượng, công kích sang hạt châu.
Chớp mắt sau, chuyện khiến Trục Phong kinh hãi phát sinh.
Vô luận hắn công kích như thế nào, lại đều không rung chuyển được hạt châu kia mảy may, càng không thể ngăn cản xu thế nó hạ xuống.
Dường như trong nháy mắt, lại như ngàn vạn năm.
Khi hạt châu kia rơi xuống người Trục Phong, ngực Trục Phong trong nháy mắt đổ sụp xuống, một ngụm mặc huyết không bị khống chế phun ra, lực lượng cuồng bạo tràn vào toàn thân, xuyên thẳng
vào trong máu thịt, tùy ý phá hư.
Cùng lúc đó, Cự Long cũng đau đớn ga ̀o thét, thân thể 2000 trượng bỗng nhiên co vào, một lần nữa hóa thành hình người, đồng thời hút hạt châu kia vào trong miệng.
Không bị vuốt rồng đè xuống, Trục Phong lập tức được tự do, cố nén đau đớn do thương thế mang tới, bỗng nhiên đấm ra một quyền.
Đang đầu váng mắt hoa, không thể tự khống chế, Dương Khai đối với một quyền này căn bản không có nửa điểm phòng bị, trực tiếp bị oanh bay ra ngoài, giữa không trung phun máu, khí tức uể oải đến cực điểm.
Giờ này khắc này, hắn đã tới biên giới của tình trạng kiệt sức, nội tình Tiểu Càn Khôn bị phát tiết không còn, hạt châu mới phun ra từ trong miệng còn là long châu của hắn.
Năm đó tại Phá Toái Thiên, trong Thánh Linh tổ địa, Dương Khai tiến giai long mạch thành Cự Long, thể nội ngưng luyện ra một viên long châu, đây là kết tinh cảu huyết mạch tinh hoa Long tộc, cũng là biểu tượng của Cự Long, chỉ có Cự Long mới có tư cách ngưng luyện ra long châu.
Thứ này cũng như nội đan Yêu thú, nội đan là căn cơ của Yêu thú,
long châu là căn cơ của Long tộc.
Yêu thú gặp phải cường địch, có thể phóng xuâ ́t nội đan ra ngăn địch, Long tộc cũng tương tự có thể.
Loại phương thức công kích này quá đơn giản, uy lực lại vô cùng to lớn, nhưng tai hại cũng rất rõ ràng. Bởi vì một khi làm như vậy, nhất định phải gánh chịu nguy hiểm to lớn, vô luận là nội đan hay là long châu, nếu bị phá hủy, vậy ngay lập tức sẽ đến bờ vực sinh tử, không chừng còn chết ngay tại chỗ.
Cho nên cho đến tận này, vô luận đối mặt địch nhân nào, Dương
Khai đều chưa bao động tới long châu làm thủ đoạn ngăn địch, dù sao hắn tinh thông Không Gian Pháp Tắc, đánh không lại luôn luôn chạy được.
Nhưng mà lần này là thật bị dồn đến tuyệt cảnh, bí mật tịnh hóa chi quang đã bại lộ trước mặt Trục Phong, nếu có khả năng, Dương Khai tự nhiên là muốn trảm giết, chấm dứt hậu hoạn.
Nhưng lực lượng Tiểu Càn Khôn đã khô cạn, hắn có thể vận dụng chỉ còn lại có long mạch chi lực, đối mặt cường địch như Trục Phong,
phóng thích long châu là thủ đoạn cường đại nhất.
Long châu xác thực trọng thương được Trục Phong, ngay cả lồng ngực kia đều bị ép sụp đổ, nhưng mà Trục Phong điên cuồng tấn công, cũng làm cho long châu xuất hiện vết nứt.
Long châu bị hao tổn, ngay cả long mạch chi thân Dương Khai đều không thể duy trì.
Hắn đã ra hết thủ đoạn, đến giờ phút này đã vô lực nghênh địch. Trận này, hắn cùng Bạch Nghệ bại!
Trục Phong mặc dù bị thương nặng, nhưng dù sao không chết, hắn bây giờ có thể làm, chính là tranh thủ thời gian mang theo Bạch Nghệ rời khỏi nơi đây, chỉ là không biết còn có cơ hội này hay không.
Miễn cưỡng đứng người lên, trước mắt Dương Khai hoàn toàn mơ hồ, đầu càng vù vù không ngừng, cho dù đứng yên một chỗ cũng lung lay sắp đổ, không thể duy trì tư thế.
Bạch Nghệ nằm cách đó không xa, không nhúc nhích.
Hắn giãy giụa bước tới, mấy bước lảo đảo, đến bên người Bạch Nghệ, cuối cũng là không chống nổi nữa, bổ nhào vào trên người Bạch Nghệ.
Bị hắn đè ép như thế, trong miệng Bạch Nghệ lập tức tràn ngập ra
đại lượng huyết thủy, khí tức vốn đã yếu ớt càng lộ ra vẻ bấp bênh.
Dương Khai bắt lấy cánh tay của nàng, xoay người, vác nàng trên người mình, một lần nữa giãy dụa đứng lên, mỗi bước một dấu chân máu, lần theo ký ức, đi về hướng lối ra.
Nhưng mà còn chưa đi được mấy bước, sau lưng truyền đến âm thanh lạnh lùng của Trục Phong: "Ngươi muốn đi đâu?"
Dương Khai mặc kệ, vẫn từng bước một kiên định bước đi, bộ pháp tập tễnh.
"Các ngươi mơ. . ." Trục Phong lạnh giọng quát lớn, khí tức cấp tốc tiến tới gần Dương Khai, hiển nhiên là muốn ngăn hắn đào vong, nhưng còn chưa dứt lời, bỗng nhiên ho mãnh liệt một trận, miệng càng là phun ra đại lượng mặc huyết.
Theo mặc huyết dâng trào, cả người hắn giống như quả cầu da xì hơi, khí thế cấp tốc suy yếu, thời gian nháy mắt gần như bằng không.
Tiếng ho khan kia lại càng thêm mãnh liệt, từng ngụm từng ngụm huyết thủy không bị ức chế phun ra.
Dương Khai dừng bước, quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt mơ hồ là bộ dáng chật vật của Trục Phong.
Giờ này khắc này, Trục Phong nửa quỳ cách mình không xa, trước mặt là một bãi huyết thủy màu mực, gần như đã hội tụ thành sông, càng có từng đạo huyết tiễn, phun ra từ các vết thương trên người hắn, hiển nhiên hắn đã áp chế không nổi những thương tích kia.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.
"Ha ha!" Dương Khai muốn cười, nhưng giọng đã khàn nghe không rõ, đây thật là trời không tuyệt đường người.
Hắn vốn cho rằng mình chỉ còn lại con đường đào vong, ai ngờ cục diện lại biến hóa khó lường như thế, thợ săn con mồi cũng trong nháy mắt chuyển đổi.
Di chứng bí thuật Trục Phong thi triển ra, triệt để bạo phát! Từ lúc bắt đầu giao thủ với Trục Phong, hắn đã luôn chờ giờ khắc này!
Trên thực tế, trước đó khí thế Trục Phong không ngừng mà suy yếu, nếu không phải như vậy, Dương Khai cũng vô pháp chèo chống lâu như vậy, vậy mà mặc dù như thế, Dương Khai cũng vẫn phải trả cái giá lớn mới liều lưỡng bại câu thương với hắn.
Đến cuối cùng, long châu bị hao tổn, hắn đã mất đi toàn bộ sức lực, Trục Phong lại còn có dư lực, thắng bại đã phân, nếu ngươi không đi cũng chỉ có thể chờ chết rồi.
Có thể mang theo Bạch Nghệ chạy ra khỏi nơi đây hay không, kỳ thật hắn cũng không có bao nhiêu lòng tin, chỉ có thể nói làm hết sức mình.
Sinh tử tồn vong trước mắt, may mắn được trời cao chiếu cố, cuối cùng để Trục Phong ngã xuống, có lẽ cũng không phải chỉ là may mắn, Bạch Nghệ liều chết một kích, Dương Khai liều mình tương bác, tế ra long châu, đều gia tốc phản phệ cho Trục Phong.
Bí thuật kia, uy năng to lớn, bây giờ phản phệ cũng là cực kì khủng bố.
Giờ này khắc này, trong bí cảnh còn sống sót ba người, chỉ riêng khí tức, Bạch Nghệ yếu nhất, xả thân thay Dương Khai ngăn lại một kích, nàng đã triệt để lâm vào trong hôn mê.
Khí tức Trục Phong đã gần đến con số không, có mạnh hơn Bạch Nghệ, nhưng chẳng khác bao nhiêu, hơn nữa còn đang suy yếu, xem ra phản phệ bí thuật kia chính là Trục Phong cũng không thể chịu nổi.
Ngược lại là Dương Khai bộ pháp tập tễnh, một thân lực lượng gần như khô cạn, khí tức lại mạnh nhất, không thể không nói, đây thật là châm chọc.
Ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng đặt Bạch Nghệ xuống, Dương Khai từng bước bước về phía Trục Phong, bộ pháp vẫn rất tập tễnh, cả người méo mó, như thể chỉ cần một trận gió lớn thổi tới cũng đủ để hắn nằm xuống.
Trên nửa đường, tế ra Thương Long Thương, kéo lê trường thương trên đất, phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Trục Phong còn ho ra đầy máu, như muốn nôn sạch máu ra, nghe được động tĩnh ngẩng đầu trông lại, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ sợ hãi.
Hắn gian khổ đứng lên, xoay người, từng bước một rời xa Dương Khai, đồng thời ngoài mạnh trong yếu thét lên: "Dm ngươi dám tới đây!"
Dương Khai làm sao để ý đến hắn, thấy bộ dáng hắn như vậy, trên thân không hiểu sinh ra một cỗ khí lực, bộ pháp đều tăng nhanh, hết hơi nói: "Một thương thôi, nhanh lắm, hong đau đâu em!"
Không chạy mới là ngu! Trục Phong muốn chửi mẹ, nếu như bị đuổi kịp, tuyệt đối chết chắc. Nhưng mà hắn tuy có tâm rời xa Dương Khai, nhưng trạng thái lúc này lại cực kỳ không tốt, tốc độ chậm như rùa bò.
Đường đường vực chủ, rơi xuống tình cảnh như hôm nay, Trục Phong khóc không ra nước mắt.
Dương Khai cũng dở khóc dở cười, cuộc chiến hôm nay biến đổi bất ngờ, cuối cùng biến thành cục diện này là ai cũng không nghĩ tới.
Một vực chủ, một thất phẩm Khai Thiên, tình hình truy sát bỏ chạy
nhưu này, thực sự tổn thương phong nhã.
Lúc này chỉ sợ tùy tiện lấy ra một người tu luyện có thành tựu, đều có thể giết hai người.
Bản năng cầu sinh, Trục Phong từng bước một di chuyển thân thể, mỗi một bước, đều lưu lại một dấu chân máu, Dương Khai cũng giống như thế.
Đường máu quanh co khúc khuỷu, hóa thành phong cảnh dị dạng.
Bí thuật kia phản phệ xác thực đủ mạnh, sau một lát, Trục Phong lảo đảo một cái, cắm đầu ngã xuống đất, hắn lại sử dụng tay chân, bò người đi.
Đang lúc tuyệt vọng, chợt nghe phía sau truyền đến động tĩnh, quay đầu nhìn lại, thấy Dương Khai thế mà cũng ngã nhào xuống mặt đất.
"Tội gì khổ như thế chứ?" Trục Phong nói: "Không bằng ngươi ta tự khôi phục một trận, rồi lại tính toán sau."
Dương Khai thanh âm suy yếu, cười mắng: "Khôn thế, chờ ta tới gần đủ khoảng cách, ta một thương đâm chết ngươi!"
Trục Phong nói: "Bạch Nghệ sợ là sắp phải chết, ngươi không đi chiếu khán nàng, chờ nàng chết rồi, ngươi chắc chắn sẽ hối hận!"
Dương Khai bất vi sở động: "Yên tâm, phàm là nàng có một hơi, ta cũng có thể cứu nàng về, trước hết giết ngươi đã."
Trục Phong hừ lạnh: "Bây giờ trạng thái của chúng ta như nhau, đến lúc đó ai sống ai chết còn cũng chưa biết."
Trong lúc hai người đấu khẩu, cũng đang không ngừng bò đi, tốc độ không khác nhau lắm, khoảng cách bất tăng bất giảm, tình cảnh này, Dương Khai muốn đuổi kịp Trục Phong là không quá thực tế.
Ý thức được điểm này, Dương Khai bỗng nhiên dừng lại, yên lặng nhìn phía trước.
Trục Phong giật mình, mặc dù không biết hắn đang giở trò quỷ gì, nhưng bản năng cảm thấykhông ổn, càng cố bò đi.
Chốc lát, Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Ngươi xong cmnr!"
Nói rồi, môn hộ Tiểu Càn Khôn bỗng nhiên mở ra trước mặt, chớp mắt sau, một bóng người từ trong cánh cửa trùng sát ra.
Người kia là một lão giả, cầm trong tay một thanh kiếm sắc, lúc vừa đi ra có hơi sững sờ, giống như còn đầu óc choáng váng, nhưng rất nhanh khóa chặt mục tiêu, một kiếm bôn tập tới Trục Phong.
Trục Phong vì đó giật mình, nói thật, Nhân tộc tranh đấu nhiều năm như vậy, hắn còn chưa bao giờ thấy Nhân tộc nào nhỏ yếu như vậy, Nhân tộc tại Mặc chi chiến trường, tu vi tối thiểu nhất cũng là ngũ phẩm Khai Thiên, nhưng mà tên vừa xuất hiện này, ngay cả Khai
Thiên cảnh đều không phải.
Đây là Đế Tôn cảnh?
Trục Phong thân là vực chủ, đối với Nhân tộc tự nhiên có hiểu biết, biết Nhân tộc Khai Thiên phân cửu phẩm, mà dưới khai thiên, còn có rất nhiều cảnh giới, trong đó có Đế Tôn cảnh.