Từ Bá Lương nghe vậy, đưa tay điểm hắn: "Tiểu tử thúi khẩu vị cũng không nhỏ, nhớ thương Bạch sư muội ngươi sao? Ngươi có biết tiểu đội bình thường phối trí nhân viên nào không, Thần Hi ngươi lại là phối trí thế nào không, bây giờ vẫn còn không biết đủ."
Dương Khai gật đầu nói: "Đệ tử đương nhiên là biết, tiểu đội bình thường có hai vị thất phẩm đã là vạn hạnh, rất nhiều tiểu đội đều chỉ có một vị thất phẩm đội trưởng mà thôi, mà Thần Hi ta có năm vị thất phẩm, so với tiểu đội bình thường xác thực nhiều hơn không ít."
Từ Bá Lương tức giận nói: "Ngươi biết vậy thì tốt."
Dương Khai ôm quyền nói: "Thần Hi bây giờ lấy được chiến công, hoàn toàn xứng đáng có thêm người, nếu như tính luôn công lai đệ tử và Bạch sư muội liên thủ chém giết Trục Phong, đó càng là vượt xa khỏi mong muốn."
Từ Bá Lương gật đầu nói: "Đây quả thật là không sai."
Thấy hắn giống như không có quá nhiều ý cự tuyệt, Dương Khai rèn sắt khi còn nóng: "Thần Hi từ lúc sáng lập, chính là tiểu hành động đội đặc biệt, nếu như nói tộc nhân Bích Lạc quan là một thanh đao nhọn, vậy Thần Hi chính là mũi đao, mũi đao càng sắc bén, càng có thể phát huye giết địch, cho nên Thần Hi càng mạnh, đối với Bích Lạc quan càng có chỗ tốt, tổng trấn cảm thấy thế nào?"
"Oai lý tà thuyết." Từ Bá Lương cười mắng một tiếng.
Có điều hắn vẫn gật đầu nói: "Thôi được, Chung Lương cũng từng nói qua, trong quan, nhân thủ dưới bát phẩm tùy Thần Hi ngươi đòi lấy, bây giờ ngươi đã coi trọng Bạch Nghệ, vậy để nàng đi theo ngươi đi."
Dương Khai vội vàng ôm quyền: "Đa tạ Từ tổng trấn."
Từ Bá Lương nhìn về phía Bạch Nghệ: "Bạch Nghệ, chuyện này còn phải hỏi ý của ngươi, nếu ngươi nguyện ý gia nhập Thần Hi thì được, nếu không muốn, cũng có thể đi đội ngũ khác, lấy thực lực của ngươi, đủ để đảm nhiệm đội trưởng một đội, không cần chịu thiệt dưới trướng tên tiểu tử này."
Bạch Nghệ nhẹ nhàng thi lễ nói: "Đệ tử nguyện ý theo Dương sư huynh."
"Như vậy thì được!" Từ Bá Lương khẽ gật đầu, lúc này đăng ký tạo sách cho Bạch Nghệ, lại ghi lại chiến công của nàng và Dương Khai.
Chốc lát, hai người từ biệt Từ Bá Lương, trở về trong doanh địa Thần Hi.
Biết được Bạch Nghệ cũng thành đội viên Thần Hi, đám người tất nhiên là mừng rỡ không thôi, thực lực của Bạch Nghệ như nào, bọn hắn không biết, nhưng có thể nhiều lần đào tẩu dưới tay Dương Khai, lại há có thể kém, huống chi Bạch Nghệ còn là đệ tử Thần Vũ phúc địa, sự gia nhập của nàng đủ để nâng cao thực lực Thần Hi thêm một bước.
Tin tưởng bằng vào tiễn thuật của nàng, ngày sau đối đầu Mặc tộc, nhất định có thể giết thoải mái hơn.
An trí Bạch Nghệ, để nàng khôi phục tu dưỡng. Thương thế của nàng còn chưa khỏi hẳn, sào huyệt Trục Phong thực sự không thích hợp chữa thương.
Dương Khai đang muốn trở về chỗ ở của mình, Phùng Anh lại đi theo.
Để nàng vào trong, hai người ngồi xuống, Dương Khai hỏi: "Sư thúc có việc?"
Phùng Anh do dự nói: "Bây giờ ngươi cũng là thất phẩm, hai ta phẩm giai giống nhau, đừng có kêu sư thúc gì nữa."
Dương Khai bật cười nói: "Vậy kêu cái gì? Sư tỷ sao?"
Phùng Anh gật đầu: "Có thể! Ngươi xem, ngươi kêu Bạch Nghệ là Bạch sư muội, ta cũng gọi nàng là Bạch sư muội, ngươi lại gọi ta là sư thúc, có chút lộn xộn."
Dương Khai hơi lặng yên, điểm ấy hắn cũng đã nhận ra, quả thật loạn.
"Chúng ta là người tu hành, từ trước đến nay niên kỷ không phải tiêu chuẩn xưng hô, thực lực mới là. Nếu ngươi xuất thân động thiên phúc địa thì cũng thôi đi, nhưng ngươi không phải là xuất thân động thiên phúc địa, không cần thiết nghiêm ngặt bối phận như vậy."
"Vậy nghe theo sư tỷ." Dương Khai gật gật đầu.
Phùng Anh mỉm cười nói: "Lúc này mới đúng."
"Sư tỷ đến là vì cái này?"
Phùng Anh lắc đầu nói: "Không phải, có chính sự khác." Dương Khai thần sắc nghiêm lại: "Sư tỷ mời nói."
Phùng Anh nói: "Là như vậy, căn cứ mới phát hiện một khu vực giàu tài nguyên, nơi đó vốn là bị Mặc tộc chiếm cứ, chỉ là bây giờ Nhân tộc ta thực lực chiếm ưu, từng bước một tiến lên chiến tuyến, Mặc tộc lại có vẻ như không quá nguyện ý từ bỏ khu vực này, cho nên ở đó tụ tập không ít lực lượng phản kháng. Nhân thủ trong căn cứ, trên cơ bản đều đã đến đó, vài ngày trước đó ta nghe Từ tổng trấn
nói, vô luận là Mặc tộc hay là Nhân tộc, đều cố ý quyết ra cao thấp tại khu vực kia, nếu như vậy, đó chính là trận chiến cuối cùng, nếu Nhân tộc thắng, có thể triệt để sở hữu mảnh chiến khu này."
Dương Khai nghe vậy giật mình: "Chẳng trách trên đường trở về không gặp phải tộc nhân cũng không thấy được Mặc tộc, nguyên lai đều tụ tập đến một chỗ."
Phùng Anh gật đầu: "Đây là một cơ hội tốt, mấy vị tổng trấn tự nhiên không nguyện ý bỏ lỡ, tuy nói cho dù cướp được mảnh chiến khu này, Nhân tộc cũng chỉ có thể khai thác mấy chục năm, đợi Mặc tộc nghỉ ngơi lấy lại sức xong sẽ phải rút đi, nhưng khai thác mấy chục năm, đã đủ để trong quan có thêm tài nguyên tu hành."
"Không sai!" Dương Khai nghiêm mặt gật đầu, "Đã bắt đầu giao phong rồi sao?"
Phùng Anh nói: "Tiểu quy mô xung đột là chưa bao giờ gián đoạn, còn chưa tới thời điểm trận chiến quyết tử, nhưng hẳn là không bao lâu nữa, các tổng trấn kiêng kỵ, đơn giản là mấy vị vực chủ tọa trấn mảnh chiến khu này, đại thể số lượng và thực lực các vực chủ tương đương các tổng trấn, cho nên người này cũng không thể làm gì được người kia, nhưng bây giờ ngươi và Bạch Nghệ giết Trục Phong, Mặc tộc thiếu một vực chủ, các tổng trấn khẳng định sẽ bắt lấy cơ hội này."
Dương Khai nhíu mày: "Phá Hiểu sao rồi?"
Phùng Anh nói: "Ta vừa rồi đi xem qua, còn cần 7~8 ngày mới có thể hoàn toàn chữa trị."
"7~8 ngày. . ." Dương Khai chép miệng, "Vậy thì chờ 7~8 ngày nữa đi, trận chiến trước đó ta và Bạch Nghệ tiêu hao không nhỏ, vừa hay câ ̀n khôi phục."
Phùng Anh gật đầu nói: "Được."
Đưa tiễn Phùng Anh, Dương Khai lập tức bế quan khôi phục, ăn vào bó lớn Khai Thiên Đan, lại lấy ra một bộ lục phẩm tài nguyên bắt đầu luyện hóa, nội tình Tiểu Càn Khôn cấp tốc khôi phục.
Hắn bây giờ thân là thất phẩm, luyện hóa thất phẩm tài nguyên tự nhiên có tốc độ khôi phục nhanh nhất, nhưng thất phẩm tài nguyên so với lục phẩm, quý trọng đâu chỉ gấp 10 lần, mà lại có Khai Thiên Đan phụ tá, luyện hóa lục phẩm đã đủ rồi.
Huống chi, trong cơ thể hắn nuôi nhốt rất nhiều sinh linh, bao giờ cũng cũng cung cấp cho hắn thiên địa vĩ lực.
Tài nguyên trong tay hắn mặc dù không ít, nhưng trên Mặc chi chiến trường này, bất kỳ gì một phần tài nguyên đều kiếm không dễ, luôn luôn phải tiết kiệm.
Mấy ngày sau, Dương Khai tinh thần toả sáng đẩy cửa phòng ra
ngoài.
Trong doanh địa Thần Hi, Phá Hiểu an tĩnh lơ lửng giữa không trung, Phùng Anh đang dẫn người kiểm tra, thấy Dương Khai hiện thân, Phùng Anh vẫy vẫy tay.
Dương Khai bay lên, nhìn quanh: "Thế nào rồi?"
Phùng Anh gật đầu nói: "Tất cả pháp trận tổn hại đều đã chữa trị tốt, các đội viên cũng gần như hoàn toàn khôi phục, có thể xuất phát."
Dương Khai gật gật đầu, cúi đầu nhìn gian phòng Bạch Nghệ, thấy cửa phòng đóng chặt, nói: "Gọi Bạch Nghệ đi, để nàng trên đường khôi phục, ta đi chào hỏi Từ tổng trấn."
Nói xong, người lóe lên phi đến nơi Từ Bá Lương tọa trấn. Giây lát, gặp Từ Bá Lương, nói rõ tính toán của mình.
Từ Bá Lương không có ý trở ngại, thậm chí có thể nói, hắn vốn có ý để Thần Hi đi tham dự tranh đấu mảnh chiến khu này, chỉ là hắn cũng biết Phá Hiểu đang chữa trị, bây giờ Dương Khai chủ động tìm tới, mà lại có ý định này tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
"Từ tin tức truyền về nói phiến khu vực kia tụ tập không ít Mặc tộc g, chừng 20. 000, đây đối với Mặc tộc cũng là một quân đoàn, tuy nói trong đó khẳng định có không ít hạ vị Mặc tộc, nhưng cũng không thể phớt lờ."
Dương Khai nghiêm mặt gật đầu, hỏi: "Nhân tộc ta có bao nhiêu?" "Không đủ 2000!" Từ Bá Lương lời ít mà ý nhiều.
2000 với 20. 000, chênh lệch gấp 10 lần, số lượng hoàn toàn không thể so sánh. Nhưng Dương Khai cũng biết, Nhân tộc không có khả năng điều thêm nhân thủ đến đây.
Sản khu tài nguyên, trong lãnh địa Môn Tà vương chủ, Nhân tộc công chiếm bốn chỗ, mỗi một chỗ đều có hai ngàn người, vậy bốn chỗ chính là 8000, tại Bích Lạc quan, quân đoàn cũng chỉ có số lượng người như thế mà thôi.
Bích Lạc quan tự nhiên không có khả năng phóng xuất quá nhiều tộc nhân công chiếm các khu vực, còn cần lưu thủ một bộ phận lớn trong quan, để phòng bất trắc.
2000 Nhân tộc, từng người đều là phía trên ngũ phẩm Khai Thiên, còn có thể mượn nhờ hành cung bí bảo chi uy, nhưng mà 20. 000 Mặc tộc, lại có bao nhiêu là hạ vị Mặc tộc thực lực nhỏ yếu.
Cho nên nhân số mặc dù chênh lệch cách xa, nhưng trận chiến này ai thắng ai thua thật khó mà đoán, chỉ có đánh mới biết được.
"Thần Hi cường đại, nếu vận hành tốt, trên chiến trường như vậy có thể phát huy ra uy năng không nhỏ, còn đối với riêng ngươi, ta có một yêu cầu."
Dương Khai nghiêm mặt nói: "Từ tổng trấn mời nói!"
"Trên chiến trường, không cho phép ngươi thôi động tịnh hóa chi quang!"
Dương Khai gật gật đầu: "Ta hiểu." Trên chiến trường quy mô như thế, không có khả năng đuổi tận giết tuyệt tất cả Mặc tộc, một khi thôi động tịnh hóa chi quang thế tất sẽ bị Mặc tộc cảnh giác.
Hơi chần chờ, Dương Khai nói: "Nếu có tộc nhân cần cứu chữa thì sao?"
Từ Bá Lương nói: "Căn cứ có Khu Mặc Hạm, mỗi một tướng sĩ Nhân tộc nếu chống đỡ không nổi, tự sẽ thôi động Càn Khôn Quyết trở về."
Từ biệt Từ Bá Lương, Dương Khai lần nữa trở về Thần Hi, lúc này, thành viên đều đã tập kết hoàn tất, Bạch Nghệ cũng được gọi ra.
Boong thuyền, tiểu đội có hơn 30 người, chia ba hàng, chờ xuất phát.
Dương Khai quan sát một trận, lúc này mới khua tay nói: "Xuất phát."
Rất nhiều thành viên phụ trách pháp trận lập tức tản ra, mỗi người quản lí chức vụ của mình, chốc lát, Phá Hiểu hóa thành một đạo lưu quang, phóng lên tận trời.