Trước khi Đoạt đích chi chiến bắt đầu, Dương Khai đã sai người Trúc Tiết bang đi xung quanh tìm hiểu tin tức của đám người Tô Nhan, cho tới giờ này cuối cùng cũng đã có manh mối.
- Lần đi Tây bắc, đại khái cách Chiến Thành khoảng ba nghìn dặm đường, có một xóm nhỏ tứ phía vây quanh là núi, những người kia dường như đang trú trong đó.
- Có xác định không?
- Cơ bản là khá chắc chắn, mặc dù không tiếp xúc trực diện với bọn họ, nhưng căn cứ theo miêu tả của ngài trước đó thì thật không thể nghi ngờ họ là những người ngài muốn tìm. Thôn kia cũng là thôn mới dựng lên hơn một năm trước, hơn nữa người trong thôn đều là võ giả, cũng ước chừng có khoảng trăm người.
- Tốt, tốt, tốt. Dương Khai liên tục gật đầu, tảng đá nặng trịch trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống rồi, liền đưa tay ra vỗ vỗ bả vai Bằng Trì, tán thưởng nói: - Rất tốt.
Vừa nói, vừa vội vàng lấy một vật từ trong ngực ra, dưa cho Dương Khai: - Đây là bản đồ đường đi từ những người kia đưa lại, hy vọng giúp ích cho tiểu công tử.
- Cái kia… trong bang còn có chút việc, tiểu công tử, thuộc hạ xin đi trước một bước. Bàng Trì đứng ở một bên như ngồi trên đống than, thật vất vả mới tìm được cơ hội nói xen vào một câu, khẩn trương đề đạt.
- Ngươi không thể đi! Thu Ức Mộng nhìn y một cái, - Ở trong quý phủ đợi mấy ngày đi.
- Vâng, thuộc hạ cáo lui. Bằng Trì biết Thu Ức Mộng giữ y lại đây chính là sợ y tiết lộ tin này ra ngoài. Tuy rằng Thu Ức Mộng làm vậy khiến y có cảm giác không được tín nhiệm, nhưng cũng không nửa câu oán giận.
Đợi cho Bàng Trì rời khỏi, Thu Ức Mộng mới buông lỏng Dương Khai, trong mắt như vẻ hồi tưởng, chậm rãi nói: - Ta nhớ lúc trước ta với tiểu Mạn tới Lăng Tiêu các, trong Khốn Long Khảm thấy ngươi thân mật cùng một nữ tử, ngươi đang mong nhớ nàng chứ gì?
- Ừm. Dương Khai gật gật đầu.
- Thế Hạ Ngưng Thường trong quý phủ thì sao? Thu Ức Mộng lập tức tò mò: - Dường như quan hệ của các ngươi cũng không giống bình thường mà.
Dương Khai cổ quái nhìn nàng một cái: - Sao ta không thể có hai nữ nhân?
Sắc mặt Thu Ức Mộng tối sầm, tức giận nói: - Vô sỉ, không biết xấu hổ, cá mè một lứa cùng tới Hoắc Tinh Thần!Nam nhân quả nhiên đều là loại vậy! Ngươi muốn làm gì thì làm thế đi, sau này ta không bao giờ quan tâm ngươi nữa.
Dứt lời, Thu đại tiểu thư phẫn nộ rời đi. Nàng cũng biết, mình không có cách nào thuyết phục Dương Khai, người nam nhân này mà có quyết định thì người khác không bao giờ khuyên bảo được. Huống chi, Dương Khai cũng có lý, nếu hắn không đi, những người Lăng tiêu các đó chắc chắn sẽ không tới chiến thành.
Chỉ có đều suy xét về toàn cục thì Thu Ức Mộng không khỏi cực lực can ngăn Dương Khai.
Đáng tiếc, cũng thất bại rồi.
May mà gần đây bên trong Chiến thành sóng êm gió lặng. Hơn nữa, cho dù Dương Khai không ở quý phủ thì với thực lực của những người trong quý phủ cũng đủ khả năng cản lại sự công kích của người khác rồi.
Ban đêm, có một đạo nhân ảnh khuất đi, tất cả mọi người đều không phát hiện, chỉ có Thu Ức Mộng biết, đó là Dương Khai.
Mộng Vô Nhai cùng Địa Ma thì khả năng có năng lực này, nhưng Mộng chưởng quầy lại không thích nhúng tay vào chuyện của Dương Khai. Còn về Địa Ma, nhất định phải lưu lại. Nếu không quý phủ chỉ có một mình Đường Vũ Tiên là cao thủ đứng đầu, có thể xuất hiện biến cố.
Có Địa Ma và Vũ Tiên cùng nhau trấn thủ, Dương Khai mới có thể vô lo.
- Hy vọng không sao. Thu Ức Mộng hơi hơi thở dài, bởi vì Đoạt đích chi chiến, nàng còn phải lo lắng an nguy cho người nam nhân này, thật sự là bất đắc dĩ.
Cùng lúc đó, phủ của Dương Chiếu.
Diệp Tân Nhu uyển chueyern đi tới phòng của Dương Chiếu, hé miệng cười nói: - Nhị công tử, chuyện ngươi muốn hỏi thăm đã có tin tức rồi.