Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5046: Đuôi Hồ Ly



Thôi động Càn Khôn Quyết cần cơ hội thích hợp, mà lại tối kỵ nhất là bị người quấy nhiễu, một khi bị quấy rầy thì chắc chắn sẽ thất bại. 

Coi như thành công thi triển Càn Khôn Quyết, trở về Khu Mặc Hạm trong căn cứ số 4, thì muốn chạy về chiến trường cũng phải tốn hai ngày, khi đó e là chiến sự đã kết thúc, kể từ đó, tương đương với vô hình suy yếu chiến lực của đại quân Nhân tộc. 

Nhưng nếu như lúc ấy tướng sĩ Nhân tộc cùng Mặc tộc tác chiến, mỗi người đều chuẩn bị mười mấy mai Khu Mặc Đan, vậy thì cục diện lại khác biệt, mặc dù bị mặc chi lực ăn mòn, nhưng bọn hắn chỉ cần kịp thời phục dụng Khu Mặc Đan thì sẽ không có nguy cơ bị mặc hóa, vẫn có thể ở lại chiến trường tiếp tục tranh đấu. 

Cho nên, trên chiến trường, có đôi khi Khu Mặc Đan so với tịnh hóa chi quang càng hữu dụng, dễ dùng hơn một chút. 

"Từ khi ngươi đi vào trong quan, Bích Lạc quan chúng ta đã thành tiêu điểm của toàn bộ chiến tuyến Nhân tộc, đứng ở đầu ngọn gió không biết bao nhiêu lần." Chung Lương bỗng nhiên lại cười một tiếng. 

Dương Khai không hiểu: "Đầu ngọn gió?" 

Chung Lương nói: "Ngươi nghĩ xem a, tịnh hóa chi quang là ngươi mang tới, sau khi tin tức truyền đi, các quan ải khác đều phái bát phẩm, mang theo Khu Mặc Hạm đã chế tạo tới, đây là lần thứ nhất. Hư Không  m Dương Kính cũng là ngươi cống hiến ra, phương pháp luyện chế cũng là do Bích Lạc quan truyền tống đến các quan ải khác của Nhân tộc, đây là lần thứ hai. Bây giờ, Bích Lạc quan lại luyện chế được Khu Mặc Đan, nhất định cũng phải đem đan phương này hướng các quan ải khác truyền tống, các quan ải khác nhận được đan phương Khu Mặc Đan, nhất định sẽ mừng rỡ như điên, đối với Bích Lạc quan chúng ta mang ơn a, Bích Lạc quan tự nhiên sẽ thành tiêu điểm. Mà hết thảy những thứ này, đều là ngươi mang tới." 

"Đệ tử chi làm những việc nằm trong phận sự." 

Chung Lương lắc đầu nói: "Trước kia ta cũng chưa từng nghĩ tới, chỉ là lực lượng một người mà lại có thể thay đổi xu thế và cách cục của chiến trường này to lớn như vậy, ngươi thế mà đã làm được chuyện này."

"Có khả năng là do đệ tử có khí vận hưng thịnh?" Dương Khai cười cười. 

Chung Lương cũng cười: "Chuyện này không đơn giản chỉ là vấn đề khí vận, có lẽ. . . Chiến trường tuyên cổ bất biến này, thật sự sẽ có chỗ cải biến đi. Được rồi, không nói cái này, gần nhất ngươi tu hành như thế nào?" Chung Lương bỗng nhiên đổi đề tài. 

Dương Khai trả lời: "Hết thảy vẫn rất tốt." 

Chung Lương gật đầu: " Mấy năm gần đây, khí tức ngươi của ngươi có vẻ càng thêm cô đọng hơn trước kia, chắc là ngươi có thu hoạch không nhỏ, nhưng Khai Thiên cảnh tu hành vốn là quá trình tích lũy tháng ngày, bất cứ lúc nào đều phải không kiêu không ngạo, cần phải biết dục tốc bất đạt, ngươi mới tấn thăng thất phẩm được vài năm, không cần gấp gáp trèo lên bát phẩm như vậy, lấy tư chất và nội tình của ngươi, chỉ cần thời cơ tiến đến, tự nhiên là nước chảy thành sông, thời cơ không đến, ngươi lại liều mạng thế nào cũng vô dụng." 

Dương Khai kính cẩn nghe theo nói: "Đệ tử hiểu được." 

Chung Lương nói: "Nếu hiểu được thì cũng đừng vội vã trở về tu hành, ta có một chuyện muốn ngươi đi làm." 

"Chuyện gì?" Dương Khai quay đầu nhìn hắn.

Chung Lương nói: " Mấy năm trước, ngươi không phải mở ra cửa vào của một tòa bí cảnh ở khu sinh sản nguyên của căn cứ số 4 sao? Tra Hổ đã nói với ngươi hay chưa, ở Mặc chi chiến trường này, nhiều khi bí cảnh đều là tụ quần mà hiện?" 

Dương Khai gật dầu nói: "Tổng trấn đã nói qua việc này." 

"Ừm." Chung Lương xoắn râu trên cằm nói: "Là như vậy, trước đây tướng sĩ Bích Lạc quan chúng ta cũng phát hiện bí cảnh ở không ít nơi, nhưng số lượng đều không nhiều, nhiều khi mặc dù tìm được bí cảnh, nhưng cũng chỉ là một chỗ hai nơi, trong quan cảm thấy, những nơi đã từng phát hiện bí cảnh kia, nhất định còn có càng nhiều bí cảnh đang ẩn giấu, chỉ là chúng ta không có thủ đoạn tìm tới cửa vào của những bí cảnh đang ẩn tàng kia, cho nên không có cách nào thu thập tài nguyên trong những bí cảnh kia." 

Dương Khai nghe vậy giật mình: "Đại nhân muốn ta đi những nơi đã từng phát hiện qua bí cảnh kia một chuyến, tìm cửa vào của những bí cảnh ẩn tàng kia?" 

"Đúng vậy!" Chung Lương gật đầu, "Ngươi tinh thông Không Gian Pháp Tắc, tìm kiếm cửa vào của những bí cảnh ẩn tàng kia hẳn không phải là việc khó, trong bí cảnh có đồ tốt a! Mà lại, tìm thêm một chút Huyền Tẫn Quả Thụ, đối với trong quan cũng có tác dụng lớn."

Dương Khai hiểu rõ: "Nếu như vậy thì đệ tử trở về chuẩn bị một chút, rồi xuất phát." 

Chung Lương khoát tay nói: "Không cần chuẩn bị, cứ lên đường đi. Ta đã thông báo qua cho tiểu đội Thần Hi của ngươi, bọn hắn đang chờ ngươi ở ngoài quan, ngươi chỉ cần cùng bọn hắn tụ hợp là được, những vị trí đã từng phát hiện qua bí cảnh kia, ta đã để người thông báo cho Phùng Anh, nàng sẽ dẫn dắt ngươi." 

Dương Khai ngạc nhiên, không nghĩ tới Chung Lương lại chuẩn bị chu toàn như vậy, ngay cả tiểu đội Thần Hi đều đã được thông tri qua, căn bản là không có ý định để cho hắn trở về tu hành. 

Nhưng Chung Lương đã hạ mệnh lệnh, Dương Khai đương nhiên sẽ không phản đối, ôm quyền nói: "Vậy thì đệ tử cũng nên đi." 

Chung Lương nói: "Việc này không vội, ngươi cứ xử lý từ từ, lúc nào xử lý xong thì trở lại. Mặt khác, lúc ngươi xử lý những chuyện này, trong quan sẽ không có người liên hệ với ngươi, trừ phi đụng phải nguy hiểm, nếu không thì ngươi cũng không cần thông báo về trong quan, ở bên ngoài phải chú ý an toàn." 

Dương Khai đáp ứng, không hiểu ra sao rời đi. Hắn luôn cảm giác cử động lần này của Chung Lương có chút khác thường, nhưng cụ thể khác thường ở nơi nào thì hắn lại không nói ra được.

Sau khi hắn rời đi, một bóng người mới bỗng nhiên xuất hiện tại bên cạnh Chung Lương, rõ ràng là quân đoàn trưởng Đinh Diệu của Đông Quân. 

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.

"Đuổi đi rồi?" Đinh Diệu hỏi. 

Chung Lương gật gật đầu: "Ừm." Hắn hỏi lại: " Lão thất phu họ Đường kia đâu?" 

Đinh Diệu nhún nhún vai: "Thân Đồ đang bồi tiếp." 

Chung Lương nhíu mày không thôi: "Lão thất phu này bỗng nhiên đến Bích Lạc quan, đến cùng là muốn làm gì?" 

Đinh Diệu lắc đầu nói: "Hắn không nói, nhưng dù sao Đường Thu hắn cũng là bát phẩm, từ  m Dương quan truyền tống đến nơi đây hao phí không ít vật tư, không đến mức vô duyên vô cớ chạy tới." 

Chung Lương nhíu mày: "Sẽ không phải thật sự là như chúng ta nghĩ, thấy Dương tiểu tử làm ra nhiều đồ tốt như vậy, muốn đến đào góc tường a?" 

Đinh Diệu lộ vẻ hung ác: "Hắn dám!" 

"Có dám hay không thì ta không biết, nhưng Đường Thu nhất định là có ý định này. Lần trước tới đây, hắn cũng đã từng có mục đích này, nhưng Dương tiểu tử không cùng hắn rời đi, lần này hắn lại chạy tới, muốn làm gì thì đơn giản chính là bọ chét trên đầu tên trọc, ai cũng

biết được. Dù nói thế nào, Dương tiểu tử cũng coi như là người của  m Dương Thiên, Đường Thu là bát phẩm của  m Dương Thiên, mà lại còn là quân đoàn trưởng của  m Dương quan, muốn mang Dương tiểu tử về  m Dương quan là chuyện bình thường." 

"Đã vào Bích Lạc quan thì đó chính là người của Bích Lạc quan!" Đinh Diệu hừ hừ, " Nếu lão thất phu họ Đường thật sự đang đánh chủ ý vào Dương tiểu tử, ta nhất định sẽ đem hắn đánh ra phân!" 

Chung Lương liếc mắt nhìn hắn: "Vậy ta coi như rửa mắt mà đợi, đến lúc đó ngươi đừng không hạ thủ được." 

Đinh Diệu hừ lạnh một tiếng. 

Chung Lương cười nhạo: "Đi thôi, đi dò thám ý tứ của lão thất phu này, hắn cũng đã tới được mấy ngày, chúng ta không thể thật sựu đem hắn phơi ở một bên mặc kệ." 

Một bên khác, Thân Đồ Mặc đang đi bên cạnh một nam tử trung niên ăn mặc quần áo mộc mạc, hai người vừa đi vừa nói, nhưng Thân Đồ Mặc vẫn luôn lộ vẻ nhàn nhạt, cơ bản là rất ít nói chuyện, đều là nam tử trung niên kia nói khá nhiều. 

Nam tử trung niên này rõ ràng là Đường Thu- bát phẩm của  m Dương Thiên mà lúc trước Dương Khai thấy qua, , đồng thời hắn cũng là quân đoàn trưởng của  m Dương quan.

Năm đó Đường Thu mang theo Khu Mặc Hạm mà  m Dương quan chế tạo được tới Bích Lạc quan, Dương Khai đã gặp qua, lần đó, Đường Thu còn đem Từ Linh Công cũng mang theo tới. 

Đi được một lát, Đường Thu bỗng nhiên ngừng chân, cười khổ nói: "Thân Đồ huynh, Bích Lạc quan các ngươi đãi khách như vậy, khó tránh khỏi có chút quá làm cho người ta thất vọng đau khổ." 

Thân Đồ Mặc xụ mặt, thản nhiên nói: "Từ xưa tới nay, Bích Lạc quan đều chân thành đãi khách, bạn tốt tới có rượu có thịt, nếu địch nhân đến, vậy thì chờ hắn thế nhưng là thủ đoạn sấm chớp của mấy vạn tướng sĩ Bích Lạc quan." 

Đường Thu giật khóe miệng một cái: "Đường mỗ làm sao lại thành địch nhân của Bích Lạc quan rồi?" 

Thân Đồ Mặc quay người, ném cho hắn cái ót: "Là địch hay bạn, tất cả đều nằm trong một ý niệm của Đường huynh." 

Đường Thu im lặng bật cười: "Thân Đồ huynh nói lời này là có ý gì, Đường mỗ không hiểu, còn xin Thân Đồ huynh chỉ giáo." Thân Đồ Mặc lắc đầu không nói. 

Đường Thu khẽ thở dài một tiếng: "Thôi thôi, Bích Lạc quan không hoan nghênh Đường mỗ, Đường mỗ rời đi là được." 

"Mời!" Thân Đồ Mặc lập tức đưa tay ra hiệu, tư thế giống như ước gì

hắn xéo đi nhanh lên. 

Đường Thu kém chút tức đến tắt thở, thật vất vả mới nén lại được, oán hận nói: "Đi thì nhất định là muốn đi, nhưng trước khi đi ta muốn gặp một người." 

Thân Đồ Mặc lập tức cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi muốn gặp ai?" Đường Thu phun ra hai chữ: "Dương Khai!" 

"Tốt, lão thất phu nhà ngươi cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ ly, ta đã sớm biết ngươi chạy tới Bích Lạc quan là không có lòng tốt, ngươi quả nhiên vẫn là đến đào góc tường." Một tiếng gầm thét truyền đến, hai bóng người từ trên trời giáng xuống, là Chung Lương cùng Đinh Diệu đã cùng nhau tìm đến, vừa vặn nghe được lời Đường Thu mới nói. 

Sau khi rơi xuống đất, Chung Lương lập tức hướng Đinh Diệu nhìn lại: "Đinh huynh, ngươi nghe được đi, còn không mau động thủ!" 

Đinh Diệu nắm một tay thành quyền, xòe một tay thành chưởng, quyền chưởng tương giao, vang lên đùng một tiếng. 

Đường Thu lập tức như lâm đại địch: "Các ngươi chơi cái gì?" 

Lúc này, hắn mới phát hiện, ba vị quân đoàn trưởng của Bích Lạc quan thế mà đứng thành hình tam giác, đem chính hắn vây vào giữa, ba đạo khí cơ thâm thúy càng là vẫn luôn khóa chặt hắn, khiến toàn

thân hắn xù lông. 

Đinh Diệu cười hắc hắc một tiếng, rất âm hiểm: "Không làm gì, đánh sài lang hổ báo không có lòng tốt một chút." 

Đường Thu nghẹn họng nhìn trân trối: "Đường mỗ làm sao lại thành sài lang hổ báo." 

Chung Lương khẽ nói: "Lần trước ngươi đã đào góc tường của Bích Lạc quan chúng ta, nhưng không thể thành công, lần này ngươi thế mà còn muốn đào tiếp, xem ra Bích Lạc quan chúng ta đối với ngươi quá mức tha thứ , lần này chúng ta không đem ngươi đánh đến nở hoa đầy mặt thì e là ngươi không biết sự lợi hại của chúng ta!" 

Đường Thu vội vàng đưa tay: "Khoan khoan khoan khoan, Đường mỗ thật sự không có ý này, ta muốn gặp Dương Khai, chẳng qua là bởi vì một chiếc Khu Mặc Hạm của  m Dương quan đã sử dụng hết tịnh hóa chi quang, muốn hắn xuất thủ bổ sung mà thôi." 

"Ta sẽ tin sao?" Chung Lương cười nhạo một tiếng, vung tay lên: "Đánh hắn!" 

Ba bóng người như như mũi tên rời cung hướng Đường Thu đánh tới. 

"Các ngươi. . ." Đường Thu quá sợ hãi, không nghĩ tới ba lão già này thế mà thật sự dám động thủ. Hắn vốn là bị ba người vây vào giữa, lại

mất đi ưu thế xuất thủ trước, làm sao có thể là đối thủ? 

Hắn hướng trái, hướng phải tránh né phản kháng, cũng không biết đã chịu bao nhiêu quyền cước. 

Cũng may bốn vị quân đoàn trưởng bát phẩm đều cố kỵ đây là trong quan, chưa dốc toàn lực xuất thủ, khống chế lục lượng trong phạm vi ba trượng bên người, nhưng dù là như vậy, cũng là một trận tranh đấu kinh thiên động địa.