Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5060: Phục Binh Của Nhân Tộc



Một chi đội ngũ hơn trăm Mặc tộc bị hủy diệt, chẳng qua chỉ là đại chiến vừa bắt đầu. 

Từ chiến trường ở khu sinh sản tài nguyên kia, không ngừng có Mặc tộc đào vong mà đến, số lượng không giống nhau. Những đội ngũ Mặc tộc này bị đánh tan ở trên chiến trường chính diện, rất khó hình thành biên chế hữu hiệu, bọn hắn chẳng những có cảm xúc sợ hãi trên đường đào vong, mà lại trận hình còn rất hỗn loạn, mỗi tên Mặc tộc đều chỉ muốn mau chóng rời đi mảnh khu vực này, sớm ngày trở lại khu vực an toàn. 

Tuy rằng chỉ có một mình Dương Khai rời chiến hạm chặn đường trùng sát, Từ Linh Công xuất lĩnh bí bảo hành cung cấp Đội phối hợp tác chiến, nhưng những tàn quân Mặc tộc này đã tan tác cho nên căn bản là không có dũng khí chiến đâu, thường thường vừa đối mặt 

đã tử thương thảm trọng, lại bị trận pháp trên chiến hạm quét ngang một trận, bị chém giết sạch sẽ. 

Chợt có cá lọt lưới, xem như mạng lớn. 

Cục diện ban đầu rất tốt đẹp, Mặc tộc đến bao nhiêu thì chết bấy nhiêu, một là do những Mặc tộc này rất phân tán, hai là do không có cường giả chân chính tọa trấn, bọn hắn căn bản là khó mà cản lại trường thương của Dương Khai, có một hai vị Lãnh Chúa tới, cũng chỉ là chịu chết mà thôi. 

Nhưng theo thời gian trôi qua, chiến đấu dần dần trở nên cháy bỏng. 

Mặc tộc đào vong đến nơi đây càng ngày càng nhiều, thấy nơi này có chiến đấu hung mãnh, bọn hắn giật nảy mình, còn tưởng rằng Nhân tộc an bài phục binh ở chỗ này. 

Nhưng khi nhìn rõ thế cục, đám Mặc tộc an tâm không ít. 

Xác thực là có phục binh, nhưng chỉ có một chiếc chiến hạm mà thôi, mà lại còn là một chiếc chiến hạm cấp Đội, nói cách khác, mai phục tại nơi này chỉ có một tiểu đội Nhân tộc. 

Bọn hắn đều không biết tại sao nơi này lại có một tiểu đội Nhân tộc xuất hiện, chỉ đoán tiểu đội này chắc là sốt ruột lập công, muốn từ trên thân đám tàn quân bọn hắn nhặt chút lợi lộc, cho nên mới sẽ

thoát ly đại bộ đội Nhân tộc. 

Nếu chỉ có một đội ngũ, vậy thì bọn hắn tất nhiên là không có gì phải sợ, những lãnh chúa kia phát ra hiệu lệnh, vô số thượng vị Mặc tộc và hạ vị Mặc tộc hướng chiến hạm khởi xướng công kích. 

Dương Khai lập tức cảm thấy áp lực đột ngột tăng lên. 

Với thực lực bây giờ của hắn, hắn không sợ đám thượng vị Mặc tộc và hạ vị Mặc tộc này, coi như giết không hết thì cũng có thể chạy đi được, nhưng mà mục đích của hắn không phải là chạy trốn, càng không thể triển lộ ra không gian thần thông, cho nên đối mặt với đám Mặc tộc pháo hôi giống như thủy triều kia, Dương Khai chỉ có thể cắn răng chém giết. 

Trong chiến hạm, hai bóng người bay ra, là Từ Linh Công và vị phó đội trưởng thất phẩm Khai Thiên kia ra tay giúp đỡ. 

Trong lúc nhất thời, ba vị thất phẩm, cộng thêm một chiếc chiến hạm, nhấc lên một trận đồ sát trong vùng không gian này. 

Mỗi giờ mỗi khắc, đều có khí tức sinh mệnh Mặc tộc tàn lụi, thịt nát, mặc huyết và mặc chi lực trải rộng trong không gian. 

Thỉnh thoảng lại có Mặc tộc cấp bậc Lãnh Chúa giấu ở trong trận doanh pháo hôi, lặng lẽ tiếp cận ba người, đột nhiên gây khó khăn, trong chiến đấu hỗn loạn như thế, dù là thất phẩm uy tín lâu năm

như Từ Linh Công cũng rất khó phát giác được những nguy hiểm vô hình này. 

Cũng may Dương Khai còn có dư lực, tùy thời giám sát tứ phương, mỗi lần có lãnh chúa tiềm hành mà đến, đều bị hắn khám phá hành tung. 

Sau khi hắn chém giết mấy vị lãnh chúa không thức thời, đám lãnh chúa còn lại đều không dám lại tuỳ tiện tiến lên, chỉ quan sát từ đằng xa, muốn lấy Mặc tộc pháo hôi khiến mấy vị Nhân tộc thất phẩm tiêu hao hết lực lượng, rồi mới tiến lên đánh bại bọn hắn. 

Trên chiến trường, Dương Khai lộ vẻ bình tĩnh, bàn tay vẫn luôn trầm ổn cầm thương, tất cả chiêu thức mà hắn thi triển ra đều có lượng sát thương khó nói nên lời, hắn gặp phải rất ít trận chiến có cường độ chiến đấu cao như bây giờ, nhưng cũng may, thế cục vẫn còn nằm trong khống chế. 

Nhưng mà Từ Linh Công và vị phó đội trưởng kia lại càng đánh càng là kinh hãi, thấy Mặc tộc ở bốn phía vây quanh càng ngày càng nhiều, hai người đều không khỏi sinh ra suy nghĩ, hôm nay bọn hắn tất vong. 

Chỉ là một đội ngũ mười mấy người, mà lại phải đối mặt với đám Mặc tộc giống như là thuỷ triều kia, căn bản là khó mà ngăn cản, trên thực tế có thể kiên trì được lâu như vậy như vậy, hai người đều cảm

thấy cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng bọn hắn cũng biết, sở dĩ mười mấy người có thể kiên trì lâu như vậy là do công sức rất lớn của Dương Khai, không có hắn thì đội ngũ này đã sớm chống đỡ không nổi. 

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com. 

Chiến hạm cũng đang không ngừng kích phát uy năng của trận pháp, bắn ra từng đạo huyền quang, đánh vào trong trận doanh Mặc tộc, mỗi một kích như vậy đều có thể lấy được chiến quả to lớn. 

Nhưng mà thời gian dài kích phát trận pháp, khiến nhũng lục phẩm Khai Thiên như Thanh Khuê có chút chịu không nổi, quang mang phòng hộ của chiến hạm càng là bị Mặc tộc điên cuồng công kích khiến cho lung lay sắp đổ, giống như tùy thời đều có thể sụp đổ. 

Một khi chiến hạm không có lực phòng hộ, vậy thì lục phẩm Khai Thiên trong tiểu đội bọn họ đều sẽ mất đi che chở, không có chiến hạm che chở, ngũ phẩm lục phẩm Khai Thiên đối mặt với mặc chi lực ăn mòn sẽ lộ ra lực bất tòng tâm, đến lúc đó đám người này nguy rồi. 

Mặc dù thay phiên mấy lần, nhưng trong tranh đấu với cường độ cao như vậy, thời gian nghỉ ngơi quá ngắn, căn bản là không đáng kể. 

Kịch đấu vừa mới diễn ra được nửa ngày, tất cả thành viên của tiểu đội đều tiêu hao rất lớn, ngay cả Từ Linh Công và vị phó đội trưởng thất phẩm kia cũng không còn ra tay hung mãnh như vừa rồi, chỉ có Dương Khai vẫn tiếp tục ra tay như lúc ban đầu, sức sát thương kinh

người. 

Trong chiến đấu như vậy, càng là có thê ̉thể hiện nội tình của một vị Khai Thiên cảnh mạnh hay yếu. 

Trên thực tế, nếu bàn về nội tình, có lẽ Từ Linh Công hẳn là mạnh hơn Dương Khai một chút, bởi vì Từ Linh Công là thất phẩm uy tín lâu năm, Dương Khai chỉ mới tấn thăng thất phẩm mà thôi, chênh lệch mấy ngàn năm khổ tu còn tại đó. 

Nhưng mà Dương Khai có cây Thế Giới Thụ con trong tiểu thế giới, hoàn toàn không sợ mặc chi lực, cho nên ở trong loại tranh đấu này, hắn căn bản là không cần ngăn cản mặc chi lực ăn mòn. 

Trái lại Từ Linh Công vẫn luôn phải phân ra một phần lực lượng, chống cự mặc chi lực trên chiến trường ăn mòn, bởi vì như vậy, tiêu hao tự nhiên là lớn hơn một chút. 

Mà lại Dương Khai còn nuôi nhốt rất nhiều sinh linh trong tiểu thế giới, mỗi giờ mỗi khắc những sinh lình này đều tăng lên nội tình của tiểu thế giới, khiến thiên địa vĩ lực gia tăng, cho nên năng lực tác chiến kéo dài của hắn không phải thất phẩm bình thường có thể sánh được. 

Từ sau khi Dương Khai cấy ghép cây Thế Giới Thụ con vào tiểu thế giới của mình, thiên địa vĩ lực vẫn luôn được cây Thế Giới Thụ kia

thổ nạp khiến cho càng thêm tinh thuần cô đọng, để Dương Khai xuất thủ có uy lực lớn hơn thất phẩm bình thường rất nhiều. 

Mặc tộc tử thương không đếm được, cho dù Lãnh Chúa cũng đã vẫn lạc rất nhiều vị, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều Mặc tộc tử thương vẫn lạc, máu vẩy trời cao, nhưng mà cuộc chiến đấu này giống như vĩnh viễn không có điểm dừng. 

Khoảng cách trăm dặm ngoài mảnh chiến trường này, một chiếc lâu thuyền to lớn chầm chậm bay qua, trên lâu thuyền, khắp nơi đều là tàn binh bại tướng của Mặc tộc, rất nhiều Mặc tộc rõ ràng là đã bị trọng thương, hoặc nằm hoặc ngồi ở trên boong thuyền, gian khổ rên rỉ. 

Trong trận đại chiến vừa kết thúc trước đó, có thể nói là Mặc tộc đã đại bại, bên Nhân tộc không biết lên cơn thần kinh gì, bỗng nhiên điều số lớn viện quân đến, đánh cho Mặc tộc trở tay không kịp, ngay cả các vực chủ tọa trấn mảnh chiến trường kia, cũng đều bị trọng thương, một vị vực chủ trong đó càng là bị hai vị Nhân tộc bát phẩm liên thủ chém giết tại chỗ. 

Đường chạy trốn cũng không an bình, đại quân Nhân tộc bám đuôi truy kích phía sau, liên tục gặm cắn, hung hăng kéo xuống máu thịt của đại quân Mặc tộc.

Mãi đến nửa canh giờ trước, bên Nhân tộc mới từ bỏ truy kích, đám tàn quân Mặc tộc này rốt cục cũng có cơ hội thở dốc. Đoạn đường bị truy kích khiến mấy vị vực chủ vốn đã bị trọng thương trong người càng đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. 

Bây giờ ngoại trừ một vị Hắc Uyên vực chủ, thì mấy vị vực chủ khác đều đã lâm vào trong ngủ say, cần tranh thủ thời gian đưa về trong Mặc Sào tu dưỡng, nếu không thì cứ ngủ say như vậy trong thời gian dài, e là bọn hắn sẽ tụt xuống cấp độ! 

Mặc tộc đã thất bại trong trận chiến này, nếu mấy vị vực chủ này cùng tụt xuống cấp độ, vậy thì Hắc Uyên không còn biện pháp nào cùng Mộ Quang vương chủ bàn giao. 

Bởi vì đối với vương chủ mà nói, số lượng vực chủ dưới trướng cũng thể hiện thực lực của mình. 

Cho nên giờ phút này, Hắc Uyên chỉ muốn mau chóng trở về lãnh địa của mình, đem mấy vị vực chủ đã lâm vào trong giấc ngủ sâu trên lâu thuyền đưa vào Mặc Sào. 

Về phần bản thân Hắc Uyên, mặc dù hắn rã rời khó cản, hận không thể trở về trong Mặc Sào điều tức, nhưng lúc này, trong đám vực chủ Mặc tộc, chỉ có một mình hắn còn sức chiến đấu, cho nên hắn chỉ có thể miễn cưỡng chèo chống, để tránh phát sinh ngoài ý

muốn. 

Nhưng mà sợ chuyện gì thì đến chuyện đó, ngay lúc Hắc Uyên đang trầm tư, một vị lãnh chúa trên thuyền bỗng nhiên vội vã chạy đến bẩm báo: "Đại nhân, ngoài trăm dặm phía trước có chiến sự, hình như có phục binh của Nhân tộc!" 

Hắc Uyên giật mình, vươn người từ trên ghế ngồi rộng thùng thình đứng dậy: " Phục binh của Nhân tộc? Ở đâu ra?" 

Hắn vừa kinh vừa sợ, uy áp kinh khủng của vực chủ quét sạch bốn phía, vị lãnh chúa kia run lẩy bẩy: "Thuộc hạ không biết." 

"Đi dò xét!" Hắc Uyên vung tay lên. 

"Vâng!" Vị lãnh chúa kia lĩnh mệnh rời đi. 

Hắc Uyên lo lắng không thôi, đi đi lại lại trên boong thuyền, phía trước có phục binh của Nhân tộc, đây chính là muốn mạng già của bọn hắn a. 

Trạng thái bây giờ của hắn rất không tốt, mặc dù trên chiếc lâu thuyền này còn có mấy vị vực chủ, nhưng bọn hắn đều bị trọng thương, rơi vào trạng thái ngủ say, nếu cưỡng ép tỉnh lại thì tuyệt đối sẽ tổn thương căn cơ, hơn nữa còn không nhất định có thể phát huy ra một chút thực lực vốn có. 

Nhưng vô luận như thế nào hắn cũng nghĩ không thông, tại sao phía

trước lại có phục binh của Nhân tộc! 

Phải biết rằng, trong trận đại chiến trước đó, mặc dù Mặc tộc tổn thất nặng nề, ngay cả mấy vị vực chủ đều bị đánh cho ngủ say, nhưng bên Nhân tộc cũng không dễ chịu, cũng có mấy vị bát phẩm bị trọng thương, nếu không phải bên Nhân tộc bỗng nhiên điều số lớn viện quân tới, Mặc tộc chưa chắc sẽ thua khó coi như vậy. 

Nhưng mà ngay tại phía trước, cách nội đi ̣a Mặc tộc đã không xa, Nhân tộc thế mà an bài phục binh ở đó, bọn hắn không sợ vương chủ đại nhân phát giác, tự mình xuất thủ đem bọn hắn giảo sát sao? 

Nếu xuất hiện tình huống này, vậy thì Nhân tộc sẽ tổn thất rất lớn, từ trước đến nay Nhân tộc vẫn luôn khôn khéo, không đến mức đi làm ra chuyện nguy hiểm như vậy. 

Nhưng trên thực tế, nếu như giờ phút này, Nhân tộc thật sự an bài bát phẩm Khai Thiên làm phục binh trấn giữ ở phía trước, vậy thì hắn cũng chỉ có thể đi đường vòng, tuyệt đối không dám đối kháng chính diện, lấy trạng thái bây giờ của hắn, đụng phải Nhân tộc bát phẩm, hắn chỉ có thể bỏ trốn thật xa. 

Rất nhanh, vị lãnh chúa bị hắn phái đi điều tra đã vội vội vàng chạy về: "Đại nhân, thuộc hạ đã tìm hiểu rõ ràng, bên Nhân tộc chỉ có một tiểu đội."

Hắc Uyên nghe vậy, lộ vẻ cổ quái: "Tiểu đội? Ngươi xác định chỉ có một tiểu đội?" 

Người lãnh chúa kia gật đầu nói: "Đúng là một tiểu đội, thuộc hạ từng điều tra ở khoảng cách gần, tổng cộng có ba vị thất phẩm, đám Nhân tộc còn lại không đáng giá nhắc tới." 

"Chỉ là một tiểu đội. . ." Hắc Uyên có chút sợ run, bỗng nhiên thoáng đung đưa thân hình, đi vào boong thuyền, đưa mắt hướng phía mảnh chiến trường kia nhìn tới. 

Khoảng cách trăm dặm, lấy thị lực của cường giả cấp Vực Chủ, thì tất nhiên là có thể thấy rõ, rất nhanh hắn đã thấy rõ thế cục trong chiến trường. 

Xác thực là như lời vị thuộc hạ kia vừa nói, đó là một tiểu đội tiêu chuẩn của Nhân tộc, một chiếc bí bảo hành cung cấp Đội, ba vị thất phẩm Khai Thiên, đám người còn lại đều là ngũ phẩm lục phẩm. 

Hắc Uyên lập tức sầm mặt lại: "Chỉ là một tiểu đội Nhân tộc, mà giết nhiều Mặc tộc như vậy?" 

Trên mảnh chiến trường kia, khắp nơi đều trải rộng thịt nát, mặc huyết, nói rõ Mặc tộc quả thực là tổn thất không nhỏ.