Tận mấy ngày sau, khí tức Dương Khai bình thường lại, mở mắt ra.
Trát Cổ tiến lên một bước, học bộ dáng Nhân tộc ôm quyền nói: "Dương huynh vất vả."
Dương Khai mỉm cười: "Đâu có, Trát Cổ huynh tín nhiệm ta như vậy, ta đương nhiên sẽ không để Trát Cổ huynh thất vọng."
Trát Cổ khó hiểu nói: "Ta đã từng thấy mặc đồ kia luyện khí, chỉ là so với Dương huynh, có khác biệt a"
Dương Khai cười cười: "Nhân tộc luyện khí thuật giống như trăm hoa đua nở, lưu phái khác biệt, phương pháp luyện khí tự nhiên có chỗ khác nhau, ta không biết mặc đồ kia học theo phái nào, nhưng thủ pháp này của ta gọi là Thiên Chuy Bách Luyện, được cho là một lưu phái cực kỳ cổ lão, đã được qua tuế nguyệt khảo chứng."
Trát Cổ giật mình: "Thì ra là thế."
Đây không phải Dương Khai thuận miệng nói bậy, luyện khí chi pháp hắn dùng xác thực gọi là Thiên Chuy Bách Luyện, loại thủ pháp này nhất thích hợp luyện chế bí bảo công phòng, cho dù ở trong Thần Đỉnh Thiên, là cần địa vị tương đối cao mới có tư cách tu hành.
Dương Khai đi theo Sài Hạo tu hành luyện khí thuật, có Đông Quách An Bình cùng Chung Lương lên tiếng, hắn đương nhiên sẽ không tàng tư Thiên Chuy Bách Luyện chi pháp.
"Trát Cổ huynh không cần lo ngại, đợi đến ngày công thành, có thể tự thấy rõ ràng." Dương Khai trấn an một tiếng.
Trát Cổ liên tục gật đầu: "Ta tất nhiên là tin được Dương huynh."
"Vậy ta tiếp tục." Dương Khai nói, đứng dậy, lại nhấc lên đại chùy kia, thôi động lực lượng, dẫn dắt Địa Hỏa, một chùy lại một chùy, hung mãnh đánh xuống đại kích.
Trát Cổ nhìn thấy, chẳng qua là biểu tượng, dưới mỗi một chùy kia, chẳng những thúc giục toàn bộ lực lượng, dẫn động Địa Hỏa, càng làm cho nội bộ đại kích được rèn luyện, từng đạo cấm chế theo từng nhát gõ mà bị thổi vào trong kích, từ trong ra ngoài gột rửa đại kích.
Ngày qua ngày, động đá vôi dưới mặt đất không ngừng truyền ra tiếng vang điếc tai phát hội.
Động tác Dương Khai lúc nhanh lúc chậm, ngẫu nhiên một chùy rơi
xuống, động tác chậm chạp, phảng phất nhẹ nhàng đánh xuống, ngẫu nhiên nặng như núi lớn, khi thì lại nhanh chóng như sấm, đánh tiếng vang liên miên.
Cách mỗi một hồi, Dương Khai đều phải tu dưỡng khôi phục.
Ban đầu Trát Cổ còn tràn đầy phấn khởi quan sát chờ đợi, thời gian dài dần mất kiên nhẫn, huống chi đại chiến lần trước hắn cũng thụ thương, đến nay chưakhỏi hẳn, là thời điểm cần tu dưỡng.
Kể từ đó, cách mỗi mười ngày nửa tháng, hắn đều xuống điều tra một phen, mà mỗi một lần điều tra, đều có thể tinh tường cảm giác được đại kích có biến hóa.
Ba tháng sau, khi Trát Cổ lại một lần nữa xuống điều tra tình huống, chỉ thấy Dương Khai khoanh chân ngồi dưới đất, trước mặt là một cây đại kích sáng loáng, cằm sừng sững xuống đất.
So với đại kích ban sơ, thứ này nhỏ hơn hẳn một vòng, chiều dài thì không chút biến hóa, nhưng Trát Cổ rõ ràng có thể cảm giác được, trong đại kích này thời thời khắc khắc đều tiêu tán ra một loại lăng lệ chi khí.
Nếu như nói đại kích ban sơ là một minh châu bị long đong, như vậy minh châu hiện tại đã được lau bụi bặm, nở rộ ra tia sáng chói mắt.
Trát Cổ hô hấp dồn dập.
Chậm rãi bước đến, một tay nắm chă ̣t đại kích, rút nó lên, tiện tay huy động, chỉ cảm thấy vô luận là trọng lượng, chiều dài hay là phẩm chất, đều cực kỳ phù hợp với mình, như thế chính là vì mình mà chế tạo riêng.
Mà trên thân kích, càng có từng đạo hoa văn phức tạp, thôi động mặc chi lực rót vào trong đó, đại kích vù vù chấn động, phảng phất mãnh thú thức tỉnh đang gầm thét, từng đường vân phức tạp như xoắn ốc kia, có thể tăng cường uy năng chiến đấu.
Kìm lòng không được, Trát Cổ không nhịn được vui mừng cười to.
Mặc tộc khổ a, mặc dù có mặc chi lực, thân thể cũng càng thêm cao lớn cường tráng so với Nhân tộc, nhưng từ xưa đến nay không thông thuật luyện khí, trong giao chiến, không biết chịu bao nhiêu thua thiệt bởi bí bảo Nhân tộc, hết lần này lần khác bí bảo Nhân tộc hoa dạng phong phú, khó lòng phòng bị, hai quân đại chiến, không biết có bao nhiêu Mặc tộc chết dưới uy năng bí bảo Nhân tộc.
Nếu Mặc tộc cũng có năng lực luyện chế bí bảo, Nhân tộc đã sớm không chịu nổi một kích.
Nhngư cho dù hắn là lãnh chúa, muốn một kiện bí bảo thuộc về mình cũng không dê ̃, không khác, bí bảo giành được từ Nhân tộc không thích hợp mình sử dụng, khó được mình có mặc đồ hiểu sơ luyện khí, mà thứ hắn luyện chế ra lại chẳng ra sao cả.
Không thể ngờ, hôm nay thế mà được một kiện.
Có bí bảo này nơi tay, Trát Cổ cảm thấy thực lực mình tối thiểu nhất tăng lên hai thành, hai thành mặc dù không nhiều, nhưng thời khắc mấu chốt đủ để chuyển bại thành thắng, là khả năng cứu mạng, huống chi, một cây đại kích nơi tay, cho dù không thôi động uy năng, tiện tay quơ múa, cũng có sát thương không tầm thường.
Trát Cổ đã có thể tượng tượng được tràng cảnh ngày sau ở trên chiến trường, mình đánh đâu thắng đó.
"Xem ra Trát Cổ huynh rất là hài lòng?".
Trát Cổ quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Dương Khai đã ngồi tỉnh lại, cười mỉm nhìn mình.
"Hài lòng! Rất hài lòng!" Trát Cổ cười ha ha, "Thứ này xem như luyện chế tốt rồi?"
Dương Khai nói: "Luyện chế vật này là mặc đồ kia, ta chỉ là tinh luyện một phen, bằng vào kỹ nghệ bây giờ, ta chỉ có thể làm đến bước này."
"Đây coi như là trung phẩm bí bảo?" Trát Cổ hỏi.
"Tất nhiên." Dương Khai khẽ gật đầu, lấy nhãn lực của hắn, đại kích này miễn cưỡng mới vừa vào hàng ngũ trung phẩm bí bảo, tính không được tinh phẩm, nhưng đối với Trát Cổ, đã là thứ cực tốt,
bằng không hắn sẽ không mừng rỡ như vậy.
"Dương huynh quả nhiên ghê gớm." Trát Cổ tán thưởng, có thể tinh luyện đại kích này, có thể thấy được trình độ luyện khí cyả Dương Khai cao hơn mặc đồ kia rất nhiều.
"Trát Cổ huynh quá khen." Dương Khai khiêm tốn một tiếng.
Trát Cổ lại quan sát đại kích trong tay vài lần, rồi mới trịnh trọng thu hồi, nhìn Dương Khai nói: "Trước đây đã từng nói qua, nếu Dương huynh có thể thỏa mãn yêu cầu của ta, bản lãnh chúa tất có thâm tạ, Dương huynh muốn gì, cứ việc nói ta, ta tận lực thỏa mãn ngươi."
Dương Khai bật cười nói: "Ta muốn cái gì, Trát Cổ huynh chẳng lẽ còn không biết sao?"
Trát Cổ nghe vậy ngơ ngác, chợt hiểu rõ: "Ta hiểu, chỉ là giá trị Huyền Tẫn Linh Quả không nhỏ, coi như ta bỏ ra tất cả tài sản cũng chưa chắc có thể mua nổi."
Dương Khai nói: "Nếu Trát Cổ huynh có thể giúp ta mua một quả, ta có thể tiếp tục luyện chế một kiện thiếp thân bảo giáp cho ngươi, phẩm chất nhất định không kém đại kích này."
Trát Cổ hơi trầm ngâm, nghĩ tới tràng cảnh ngày sau trên chiến trường mình thân khoác bảo giáp, cầm trong tay bảo kích, đánh đâu
thắng đó, không khỏi tim đập thình thịch, lập tức gật đầu: "Thành giao!"
Dương Khai bổ sung: "Vật liệu luyện chế bảo giáp, cần do chính ngươi xuất ra."
"Đây là đương nhiên."
"Khi na ̀o ta có thể có được Huyền Tẫn Linh Quả?"
"Không quá ba ngày, ta tất tìm được." Nói xong, Trát Cổ quay người rời đi, hiển nhiên là đi nghĩ cách mua Huyền Tẫn Linh Quả.
Hắn tuy chỉ là một Mặc tộc lãnh chúa, nhưng nhiều năm tích lũy, dù sao vẫn phải có tiền, mua một Huyền Tẫn Linh Quả hẳn không phải việc khó.
Sau khi hắn đi, Dương Khai mới thở phào nhẹ nhõm, chuyện Huyền Tẫn Linh Quả coi như đã giải quyết, mà lại lần này giúp Trát Cổ luyện khí, mượn lý do này lan truyền danh tiếng của mình, kể từ đó, đợi Hắc Uyên chữa thương xong xuất quan, có lẽ có thể tiến hành bước kế tiếp.
Trát Cổ quả nhiên là ngườin ói lời giữ lời, không quá ba ngày, một lần nữa trở về, mang đến một hộp gỗ giao cho Dương Khai.
Dương Khai đưa tay tiếp nhận, mở hộp ra, bên trong xác thực chứa một Huyền Tẫn Linh Quả.
"Đa tạ Trát Cổ huynh." Dương Khai ôm quyền.
Trát Cổ khoát tay nói: "Tạ ơn thì không cần, đây chỉ là một giao dịch, ngươi mau chóng luyện hóa Huyền Tẫn Linh Quả, tu bổ Tiểu Càn Khôn mới quan trọng."
"Đang có ý này."
"Vậy ta không quấy rầy ngươi, chờ ngươi hết thảy thỏa đáng thì cho ta biết."
Dương Khai gật gật đầu.
Trát Cổ quay người bước ra ngoài.
Dương Khai lấy ra Huyền Tẫn Linh Quả. Tuy nói tử thụ đang luôn tu bổ Tiểu Càn Khôn, bây giờ đã có hiệu quả, mà dù sao tiến triển chậm chạp.
Dương Khai cũng không có nhiều công phu như vậy có thể trì hoãn, dưới mắt có Huyền Tẫn Linh Quả tương trợ, tốc độ khôi phục sẽ càng nhanh.
Không do dự, nuốt Huyền Tẫn Linh Quả vào bụng, yên lặng luyện hóa.
Rất nhanh, có một dòng nước nóng từ trong bụng bay lên, tràn vào trong Tiểu Càn Khôn, theo dược hiệu phát huy, toàn bộ tổn hại
trong Tiểu Càn Khôn đều đang lấp đầy với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Võ giả bình thường cho dù phục dụng linh quả này, hiệu quả có lẽ không nhanh như vậy, Dương Khai là có Thế Giới tử thụ tương trợ, hai bút cùng vẽ, Tiểu Càn Khôn tu bổ mới có thể khôi phục rõ rệt như thế.
Dù là như vậy, cũng phải bỏ ra gần ba tháng, khi Tiểu Càn Khôn triệt để hoàn chỉnh, toàn thân Dương Khai khí cơ phồng lên, trong nội tâm sinh ra vẻ vui thích khó nói nên lời.
Tiểu Càn Khôn tổn hại cho hắn một loại cảm giác thiếu thứ gì đó, vô luận là thôi động lực lượng hay là ngày thường tu hành đều bị ảnh hưởng cực lớn, bây giờ Tiểu Càn Khôn rốt cục lần nữa hoàn chỉnh, loại cảm giác không khoẻ kia theo đó tan thành mây khói.
Lần trước tranh đấu với Lưu Tử An, mặc dù chiếm thượng phong, nhưng triền đấu thật lâu, bây giờ nếu giao thủ lại với Lưu Tử An, Dương Khai tự tin tam quyền lưỡng cước có thể giải quyết.
Tiểu Càn Khôn mặc dù có thể tu bổ, nhưng Dương Khai hai lần dứt bỏ cương vực Tiểu Càn Khôn khiến nội tình suy yếu, lại là cần từ từ tu hành bù đắp, việc này là không vội, dù sao Khai Thiên cảnh tu hành, vốn là tuế nguyệt dài dằng dặc tích lũy.
Tốc độ hắn luyện hóa tài nguyên vốn nhanh hơn thất phẩm bình thường rất nhiều, trong Tiểu Càn Khôn, sinh linh phồn diễn sinh sống lại không có lúc nào không tăng cường nội tình, ngày sau chỉ cần có thời gian, hắn có thể lấy tốc độ vượt quá tưởng tượng, trưởng thành đến bát phẩm.
Chỉ có thành tựu bát phẩm, trên Mặc chi chiến trường này mới tính được là trụ cột vững vàng.
Kiểm tra lại một phen, xác định không có bất cứ vấn đề gì, Dương Khai thần niệm đưa tin ra.
Chốc lát, Trát Cổ xuất hiện trước mặt, ngạc nhiên nhìn hắn: "Tốt rồi?"
Lúc này Dương Khai mang đến cho hắn một cảm giác rõ ràng có chỗ khác biệt, trước đó Dương Khai cho người ta một loại cảm giác không mượt mà, bây giờ lại không có, đây không thể nghi ngờ là Tiểu Càn Khôn đã được tu bổ.