Có cân nhắc này, bây giờ cơ hội khó được, Dương Khai há lại sẽ buông tha Quỷ Liêu?
Thiên địa vĩ lực mênh mông phun trào, Quỷ Liêu liên tục bại lui, đối mặt Dương Khai điên cuồng tấn công, hắn lại chỉ hữu chiêu đỡ, không hề có lực hoàn thủ!
Quỷ Liêu vừa kinh vừa sợ.
Trên đời này lại có thất phẩm như thế! Qua nhiều năm như vậy, hắn nhiều lần theo Hắc Uyên chinh phạt Nhân tộc, trên chiến trường tất nhiên giao thủ không ít thất phẩm, nhưng chưa từng có người có thể làm cho hắn sinh ra cảm giác không thể địch lại như vậy.
Đối mặt thất phẩm này, hắn lại từ đánh đáy lòng sinh ra sự tuyệt vọng.
Hắn đã ra hết thủ đoạn, nhưng mà Dương Khai mỗi một thương đều thế đại lực trầm, chỉ hơi chút tiếp xúc, mặc chi lực đều bị chấn đến
tan rã khó tụ, mà lại thân ảnh Dương Khai còn phiêu hốt, đông đảo Mặc tộc vây công mặc dù chợt có kiến công, lại đều khó mà trọng thương được hắn, chỉ lưu lại một chút thương thế trên người hắn, lại không quan hệ đại cục.
Sẽ chết! Quỷ Liêu tung ra ý nghĩ này, cảm xúc khủng hoảng lan tràn không thể ức chế, chưa bao giờ nghĩ tới, ở trước mặt một kẻ Nhân tộc, hắn lại sẽ sinh ra tâm tình như vậy, cái này không khỏi khiến hắn cảm thấy xấu hổ, càng nhiều hơn là không cam lòng.
Hắn còn có tương lai rộng lớn, hắn sắp muốn thử tấn thăng vực chủ, sao có thể cam nguyện chết ở chỗ này?
Ngày Hắc Uyên đưa Dương Khai tiến về vương thành, Hắc Uyên từng nói, sau khi trở về sẽ để hắn tiến Mặc Sào tấn thăng vực chủ, Quỷ Liêu chờ mong vạn phần.
Chỉ là bởi vì lúc trước mấy vị vực chủ chữa thương trong Mặc Sào, khiến lực lượng trong Mặc Sào tiêu hao quá lớn, cho nên sau khi trở về Hắc Uyên không thể lập tức để Quỷ Liêu tiến vào bên trong tấn thăng, mà là hao phí đại lượng tài nguyên để Mặc Sào hấp thu trước.
Qua thời gian dài như vậy, Mặc Sào trên cơ bản đã gần như hoàn toàn khôi phục, nhiều lắm là nửa năm sau, Quỷ Liêu có thể tiến vào Mặc Sào tấn thăng, hắn có khả năng lớn sẽ trở thành một vị vực chủ,
đến lúc đó chính là ngang hàng với Hắc Uyên.
Nhưng mà tương lai tốt đẹp như thế còn chưa kịp có được, lại đã bị Dương Khai cầm thương chọc phá thành mảnh nhỏ.
Dưới Thương Long Thương, Quỷ Liêu toàn thân phún máu, khí thế liên tiếp suy yếu.
Hắn mặc dù nỗ lực ngăn cản, nhưng sao chống đỡ được Dương Khai điên cuồng công kích? Từng thương kia xuất quỷ nhập thần, mỗi lần lấy góc độ bất khả tư nghị nhất đâm tới, để Quỷ Liêu khó mà chống đỡ, mà mỗi một thương đều khiên động hư không chi lực, phong tỏa tất cả không gian có thể trốn tránh, chỉ một lát, toàn thân Quỷ Liêu
xuất hiện mười đạo thương thế, nghiêm trọng nhất là chỗ bụng có một lỗ thủng lớn.
Mắt thấy Quỷ Liêu gần như sẽ chết, một đạo khí tức cường hoành đột nhiên từ phương xa cấp tốc lướt đến.
Dương Khai cùng Quỷ Liêu đồng thời đã nhận ra khí tức quen thuộc này, người trước biến sắc, người sau lại là vui mừng quá đỗi.
Không khác, người đến chính là Hắc Uyên.
Nơi đây là lãnh địa của Hắc Uyên, lãnh chúa dưới trướng phân tán các nơi bố trí chặn đường Dương Khai, chỗ này đại chiến, Hắc Uyên liền có điều phát giác, lập tức chạy tới.
Hắc Uyên tốc độ cực nhanh, Dương Khai vừa mới phát giác được khí tức của hắn, sau một khắc đã thấy thân ảnh hắn cấp tốc lướt đến.
Quỷ Liêu liền hô to: "Vực chủ đại nhân cứu ta!"
Dương Khai đầy sự do dự, do dự giữa việc lập tức trốn chạy hay tru sát Quỷ Liêu, nhưng chỉ chớp mắt, Thương Long Thương lập tức bộc phát ra thế công càng thêm uy mãnh, đâm ra một thương.
Cùng lúc đó, mắt phải bỗng nhiên chiếu ra thân ảnh Quỷ Liêu, thân ảnh bị bóp méo nhỏ bé không thể nhận ra. Đang toàn lực ngăn cản Dương Khai công kích, trong nháy mắt này, Quỷ Liêu như gặp phải
trọng thương, như có lực lượng vô danh vặn vẹo cơ thể của hắn, đau nhức kịch liệt truyền đến, đồng thời thân thể hơi chậm lại.
Trong chớp nhoáng này đủ để phân ra sinh tử, Thương Long Thương thế không thể đỡ chạm vào lồng ngực Quỷ Liêu, lực lượng cuồng bạo bắn ra, nổ tung thân thể hắn thành hai đoạn, mặc huyết mặc chi lực bắn tung tóe.
Trong hai con ngươi hiện lên thần sắc khó tin, mặc dù Quỷ Liêu nhất thời chưa chết, nhưng thương thế như vậy, đã cách cái chết không xa.
Dương Khai không khỏi nheo mắt lại, một đạo tơ máu từ trong mắt chảy xuống.
Luyện Ngục Hắc Đồng cố nhiên cao minh, nhưng hắn vâ ̃n chưa tu hành đến nơi đến chốn, nhất là hiện tại còn đang tiêu hao rất lớn, cưỡng ép thôi động đồng thuật gây ra phụ tải không nhỏ.
Cũng may mượn nhờ đồng thuật giết được Quỷ Liêu, gạt bỏ một mầm họa lớn.
Hắc Uyên đã đuổi đến rất gần, Dương Khai tự nhiên không muốn ở lâu, lúc này thôi động Không Gian Pháp Tắc chạy.
Nhưng mà Mặc tộc bốn phía điên cuồng công kích để hư không bất ổn, hắn lại không thể lập tức rời đi, mà Quỷ Liêu biết mình cách cái chết không xa, lúc này hung tính đại phát, nửa thân thể nhào đến Dương Khai, hai tay mở ra muốn ôm Dương Khai lại, quát chói tai: "Mơ tưởng trốn!"
Dương Khai không nghĩ tới tên này lại dũng mãnh như vậy, nhất thời không quan sát gần như bị hắn kéo vào, vội vàng ra thương, oanh vỡ nát nửa thân thể hắn.
Ngắn ngủi một lát trì hoãn này, Hắc Uyên đã đuổi tới.
Nồng đậm mặc chi lực quay cuồng, Hắc Uyên đầy vẻ giận dữ, hung mãnh một chưởng vỗ xuống Dương Khai.
Thời khắc nguy cấp, Dương Khai không dám thất lễ, một cây đại thụ che trời đột nhiên từ sau lưng hiển hiện, tán cây già thiên tế địa,
cành rủ xuống hóa thành phòng hộ kiên cố, bao phủ Dương Khai trong đó.
Hắc Uyên một kích ngang nhiên đến, đánh vào trên tán cây.
Cành cây rầm rầm rung động, huỳnh quang xanh biếc mạn thiên phi vũ, Nguy Nguy Trường Thanh bí thuật trong nháy mắt bị phá, cả người Dương Khai như bị một chiếc búa lớn chính diện oanh trúng, quay cuồng ngược về sau, giữa không trung đẫm máu không thôi.
Vực Chủ một kích toàn lực, Dương Khai thực sự khó mà ngăn cản, nếu không phải bí thuật phòng hộ cường đại, một kích này sợ là ngay lập tức lấy mạng hắn.
Hắc Uyên có thể nói là nén giận một kích.
Dù sao Dương Khai là mặc đồ hắn bắt được, là người hắn hiến cho vương chủ tham dự đại kế kia, kết quả lại bởi vì Dương Khai mà đại kế chết yểu, ngay cả Nhiếp An đều chết mất.
Trách nhiệm này quá lớn, cho dù thân là vực chủ, hắn cũng không chịu nổi.
Có thể tưởng tượng, vương chủ đại nhân sẽ căm giận đến mức nào, lửa giận nhất định phát tiết trên người hắn, mà hết thảy này, toàn bái Dương Khai ban tặng, Hắc Uyên làm sao không giận?
Nói thật, khi hắn nhận được tin tức từ vương thành truyền đến, hắn
gần như không dám tin, hoài nghi có phải có chỗ nào tính sai hay không.
Ngày đó bắt được Dương Khai, hắn đã tận mắt thấy Dương Khai dục huyết phấn chiến, trước sau dứt bỏ Tiểu Càn Khôn hai lần, gần như đã khiến phẩm giai rơi xuống, lực chiến không địch lại mà muốn tự vẫn, hắn mới ra tay mặc hóa.
Chẳng lẽ ngày đó hết thảy mình thấy, chỉ là giả tượng sao? Là thủ đoạn để Nhân tộc kia chui vào Mặc tộc? Nếu thật như vậy, vậy quá tâm cơ rồi.
Cứ việc sớm biết Nhân tộc gian trá, lại không ngờ còn gian trá đến cảnh giới như vậy. Bây giờ Hắc Uyên chỉ hối hận, lúc mình bắt được Dương Khai, không cẩn thận kiểm tra Tiểu Càn Khôn hắn, nếu ngày đó kiểm tra một phen, hẳn là sẽ không có nhiều phức tạp như vậy.
Nhưng lúc kia, hắn nhận định Dương Khai đã bị hắn mặc hóa thành công, Càn Khôn Tứ Trụ lại xưa nay chỉ do bát phẩm Khai Thiên khống chế, hắn nào có nghĩ đến thất phẩm Khai Thiên có thể ngăn cản mặc chi lực, còn cả gan làm loạn như vậy, ngụy trang thành mặc đồ theo mình trở lại lãnh địa.
Ba phen mâ ́y bận hỏi thăm, rốt cục xác định tin tức truyền đến là thật.
Giờ Hắc Uyên mới hiểu được, từ đầu cuối là mình bị Nhân tộc tính
kế, trong lúc mình chữa thương, Dương Khai cũng vừa đúng lúc thể hiện ra thiên phú luyện khí, đó cũng là một phần trong kế hoạch.
Đây hết thảy để Hắc Uyên không khỏi có cảm giác bị người ta trêu đùa sỉ nhục, nên theo đến chính là vô biên lửa giận, dưới cơn thịnh nộ, một kích kia hắn không lưu thủ chút nào.
Nhưng sau khi xuất thủ liền hối hận, chỉ vì vương thành truyền đến mệnh lệnh vương chủ, muốn bắt sống Dương Khai!
Vương chủ có vẻ muốn để hắn thay thế Nhiếp An đã chết đi, tiếp tục chủ trì kế hoạch chế tạo chiến hạm.
Cũng may Dương Khai bản sự không tầm thường, lại thúc giục bí thuật bảo toàn tính mệnh, mắt thấy Dương Khai chưa chết, Hắc Uyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này nếu mà còn thất thủ đánh chết Dương Khai, vậy hắn thật không có gì để nói với vương chủ, bây giờ còn có cơ hội lấy công chuộc tội.
Lúc này Dương Khai cực kỳ khó chịu.
Trước thì bị Mộ Quang vương chủ đè ép, một đường đào vong lại mình đầy thương tích, tiêu hao rất lớn, sau lại cứng rắn chịu Hắc Uyên một kích, há có thể dễ chịu?
Phải biết trong tất cả vực chủ dưới trướng Mộ Quang vương chủ,
thực lực Hắc Uyên có thê ̉ sắp xếp năm vị trí đầu.
Nếu không phải Nguy Nguy Trường Thanh xuất chúng, bản thân long mạch da dày thịt béo, căn bản không chịu được một kích kia.
Dù là như vậy, cũng không tránh khỏi một trận choáng đầu hoa mắt, mắt nổi đom đóm, xương cốt không biết gãy mất bao nhiêu chiếc.
Nỗ lực đứng dậy, Dương Khai gắng tập trung hai mắt, thấy Hắc Uyên đứng cách đó không xa, đông đảo Mặc tộc vây tu ̣ bốn phía.
Bốn mắt nhìn nhau, Hắc Uyên đè xuống lửa giận trong lòng, sâm tiếng nói: "Ngươi rất tốt!"
Dương Khai nhổ máu, nhếch miệng cười: "Đại nhân quá khen, chỉ là không nghĩ tới, kết quả vẫn là lao vào trên tay đại nhân, thật sự là sơn thủy có gặp lại, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ!"
Hắc Uyên thản nhiên nói: "Việc này bắt nguồn từ ta, nếu ta có thể kết thúc, vương chủ chắc hẳn sẽ rất cao hứng. Thúc thủ chịu trói đi, ngươi rất trọng yếu đối với vương chủ, ta không muốn tiếp tục thương tổn ngươi."
Dương Khai nhíu mày, có chỗ hiểu ý: "Vương chủ muốn ngươi bắt sống ta?"
"Luyện Khí sư còn sống mới có giá trị lợi dụng."
"Xem ra Mộ Quang vương chủ còn muốn tiếp tục chiến hạm chế tạo a."
Hắc Uyên thương hại nhìn hắn: "Kéo dài thời gian không có ý nghĩa, lão tổ các ngươi còn đang giao thủ với vương chủ, đại quân Nhân tộc cách nơi này cũng rất xa, ngươi không có bất kỳ hy vọng chạy trốn nào, lấy cách nói của Nhân tộc các ngươi, đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, phản kháng sẽ chỉ khiến ngươi càng thêm thống khổ."
"Ai nói ta muốn chạy trốn?" Dương Khai nâng thương, thương chỉ Hắc Uyên, mũi vểnh lên trời, vẻ mặt kiệt ngạo: "Vực chủ a, ta cũng không phải chưa từng giết, giết thêm cũng vẫn thấy ít!"
Hắc Uyên hơi ngoài ý muốn: "Ngươi từng giết vực chủ?" Nhưng rất nhanh dứt bỏ vấn đề này, từng bước một tiến tới Dương Khai: "Thôi được, chỉ cần không bắt được ngươi là có thể ăn nói với vương chủ."
Mà theo từng bước tới gần, uy áp Vực Chủ càng hung mãnh đập vào mặt.
Đọc Võ Luyện Đỉnh Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com. Hãy chia sẻ cho mọi người để ad up chương nhanh hơn nhé.