Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5142: Làm Sao Còn Cướp Người



Đại quy mô quân đoàn tác chiến không lạ lẫm đối với Dương Khai, trăm năm trước hắn miễn cưỡng xem như tham dự qua một lần, trước đó nữa cũng từng tham dự tại  m Dương quan. 

Chỉ riêng trên nhân số, Nhân tộc vĩnh viễn ở thế yếu, nhưng mỗi lần chiến tranh đều thắng lợi, chỗ ỷ lại chính là độ linh hoạt cơ động, mà từng chiếc chiến hạm được tỉ mỉ luyện chế chính là vì mục đích này. 

Đây là lần thứ nhất đại quân Mặc tộc tiến công quy mô lớn, song phương vây quanh Bích Lạc quan vạn dặm địa giới, đánh tới nửa tháng mới chịu bỏ qua. 

Mặc tộc tổn thất không nhỏ, bây giờ thu binh, lui ra ngoài mấy vạn dặm nghỉ ngơi dưỡng sức, Nhân tộc trở về quan tu dưỡng. 

Lần này vực chủ không xuất thủ, chỉ ở nơi xa quan sát, tương ứng, các bát phẩm cũng không có động tĩnh, mỗi người bọn họ đều có đối thủ riêng, tùy tiện xông vào trong chiến trường, chỉ làm cho 

địch nhân tìm cơ hội đánh tan. 

Hai bên tranh chấp vô số năm, ai sẽ làm chuyện ngu xuẩn như thế. Chính là bởi vì như vậy, trước đó một trận phục kích có thê ̉liên trảm bốn vị vực chủ, chính là chiến tích hiếm có đối với Bích Lạc quan. 

Toàn bộ hư không, có hai cỗ ý chí cường đại tranh phong, một từ Bích Lạc quan, một ẩn thân nơi nào đó tại hậu phương đại quân Mặc tộc. 

Đó là ý chí của lão tổ Nhân tộc và vương chủ Mặc tộc. 

Vương chủ không thể không đến, nếu nàng ta không đến, lão tổ không có cản trở, có thể tùy ý đánh giết vực chủ, cho nên mỗi một lần Mặc tộc vây quan, vương chủ đều sẽ tọa trấn hậu phương, phòng bị lão tổ xuất thủ. 

Hai người đều là lão oan gia, giao thủ vô số lần, hiểu rõ như lòng bàn tay thủ đoạn của đối phương. 

Có điều hai vị này khả năng cao là sẽ không đánh, tồn tại của hai người bọn họ chỉ là một sự uy hiếp, ý chí nhằm nhau, chính là rất rõ ràng truyền tin tức cho đối phương: Bà mày đang ở chỗ này, mày dám hạ trận bà giã chết mày! 

Như lần trước, tình huống hai vị này đánh lưỡng bại câu thương là

rất ít gặp, tu vi đến loại trình độ này, không có cách nào đánh giết đối thủ, cuối cùng sẽ chỉ lưỡng bại câu thương, tu vi càng cao, chữa thương càng phiền phức, còn không bằng mọi người ngồi yên ngắm nhau, xa xa giằng co là được rồi. 

Lần thứ nhất quy mô tiến công Bích Lạc quan không thể lấy được hiệu quả vốn có, Mặc tộc cũng không nhụt chí, độ cứng cỏi của Nhân tộc, bọn hắn sớm đã lĩnh giáo vô số lần, nếu thật sự nhẹ nhàng như vậy đã công phá được phòng tuyến Nhân tộc, bọn hắn còn phải hoài nghi Nhân tộc có phải có âm mưu quỷ kế gì đang chờ bọn hắn hay không. 

Hai bên tu dưỡng được một lúc, đại chiến lại nổi lên. 

Lần này không kịch liệt bằng lần thứ nhất, chỉ là binh lực nhỏ giao phong. 

Lại sau nữa, trên cơ bản năm ngày một trận nhỏ, một tháng một trận lớn. 

Dương Khai suất lĩnh lấy Thần Hi tùy thời nghe lệnh, nhiều lần tham dự tranh đấu, giết địch không ít. 

Như vậy, sau hai năm, bên ngoài Bích Lạc quan, mặc chi lực cùng mặc vân đã mỏng manh đi rất nhiều. Một đoàn dư ba trùng kích từ tranh đấu giữa các Khai Thiên cảnh cùng các cường giả Mặc tộc,

nồng đậm mặc chi lực cùng mặc vân đều không thể tồn tại lâu. 

Dựa theo lệ cũ, không bao lâu, hậu phương Mặc tộc sẽ chuyển vận số lớn pháo hôi và viện quân tới, tiếp tục lặp lại chiêu cũ. 

Mà trước đó, tất nhiên sẽ có một trận đại chiến. 

Bích Lạc quan chờ đợi trận đại chiến này đã lâu. 

Trong nghị sự đại điện, Chung Lương cầm đầu, các trấn tổng trấn, tổng vệ, thậm chí từng nhánh đội trưởng của các tiểu đội đều hội tụ. 

Chúng nhân chú mục, Chung Lương đảo mắt qua, thần sắc uy nghiêm: "Ngắn thì ba năm ngày, lâu là một tháng, Mặc tộc tất sẽ khởi xướng một trận cường công, trận chiến này Bích Lạc quan ta đã đợi hai năm, đây chính là cục diện chúng ta khổ tâm kiến tạo, phải làm một lần là xong." 

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com. 

"Những năm gần đây, rất nhiều bố trí trong quan chắc hẳn các ngươi cũng có chỗ nghe thấy, lần này cường công, chính là phải kiến tạo hiệu quả, nếu trận chiến này thắng, trong hàng trăm hàng ngàn năm Bích Lạc quan khả năng sẽ không có chiến sự. Đều bớt chơi ngu lại cho lão tư ̉, ai chơi ngu lão tử đem kẻ đó ra khai đao!" 

"Trận chiến này, những vực chủ kia tự có đám bát phẩm chúng ta xử lý, những tổng vệ đội trưởng các ngươi tự đi tìm kiếm đối thủ là được, nghe lệnh làm việc, ngàn vạn lần đừng cậy mạnh, nhất là một

số người, đừng tưởng rằng vượt cấp giết một hai vực chủ là cho rằng vực chủ dễ giết như vậy." 

Xoát xoát xoát, một đám người hướng hết ánh mắt lại Dương Khai. Dương Khai vẻ mặt vô tội: "Nhìn ta làm gì!" 

Hắn đang núp trong một đám đội trưởng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không rõ sao Chung Lương lại đổ chuyện này lên đầu mình. 

Đội trưởng bên cạnh cười nói: "Thất phẩm chúng ta, ngoại trừ ngươi còn có ai vượt cấp giết vực chủ?" 

Dương Khai thầm nói: "Những ta nào có nghĩ như vậy, nhiều khi cơ duyên xảo hợp, không có cách nào a." 

Chung Lương trợn mắt trừng hắn: "Ngươi nói cái gì? Nơi to hơn tí, lão tử nặng tai, nghe không rõ!" 

Dương Khai ưỡn người, cao giọng nói: "Quân đoàn trưởng, đệ tử muốn hỏi, sao ngươi có thể xác định vực chủ sẽ tham dự vào, hai năm này bọn hắn vẫn luôn không có hạ tràng tác chiến, chỉ quan sát từ đằng xa." 

Chung Lương hừ nói: "Cũng là bởi vì hai năm bọn hắn đều không xuất thủ, cho nên khẳng định là muốn xuất thủ. Vương chủ tọa trấn giám quân, bây giờ Mặc tộc tổn thất không nhỏ, cho dù các vực chủ đến làm dáng cũng nên hạ tràng, bằng không bọn hắn đến đây làm

gì? Ngắm cảnh sao?" 

"Đệ tử đã hiểu." Dương Khai lớn tiếng đáp lại. 

"Hiểu thì im miệng!" 

"Ta mà phát hiện ngươi dính vào vực chủ nào, ngươi đừng có trách ta." 

Dương Khai tao mi đạp nhãn: "Đệ tử tuân mệnh!" 

Chung Lương lúc này mới khoát tay, mảng lớn lưu quang bỗng nhiên bay ra, mỗi một đạo lưu quang bay về phía một vị đội trưởng hoặc tổng vệ, mọi người đưa tay bắt lấy. 

"Lấy về làm quen, luyện hóa, chuẩn bị sớm, đợi cơ hội đến, nghe ta hiệu lệnh! Mặt khác, trên chiến trường, thế cục thay đổi trong nháy mắt, nếu chuyện không thể làm, quyết không thể cưỡng cầu, thứ này lần này không cần đến, lần tiếp theo vẫn có thể dùng." 

"Tuân lệnh!" Đám người ầm vang đồng ý, chợt tán đi, ai về nhà nấy. 

Chung Lương phân phát cho chư vị đội trưởng, chính là hai thứ, một phần ngọc giản, một viên ngọc giác. 

Trong ngọc giản tinh tường tiêu chú một chỗ vị trí nào đó Bích bên ngoài Lạc quan, mà ngọc giác thì là một khối đại trận khống chế trung tâm. Đồ chơi này, chính là kinh hỉ Bích Lạc quan chuẩn bị cho

Mặc tộc. 

Chung Lương nói không sai, lần này hành động nếu là thành công, Bích Lạc quan tối thiểu nhất hàng trăm hàng ngàn năm không có chiến sự, cho nên mỗi người đều cực kỳ trọng thị. 

Luyện hóa ngọc giác không phí chuyện gì, Dương Khai chỉ tốn hai ngày đã luyện hóa hoàn toàn, những người khác chắc cũng không kém. 

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Mặc tộc khởi xướng tiến công. 

Chờ đợi chính là dày vò, thế cục chính như Chung Lương dự đoán, sau mười ngày, Mặc tộc quả nhiên xuất động đại quân, mà lần này, các vực chủ cũng rốt cục đích thân ra trận. 

Bọn hắn không thể không xuống đài, thời gian hai năm giằng co, để đại quân Mặc tộc tổn thất không nhỏ, vương chủ còn ở chỗ này giám quân, bọn hắn một mực núp phía sau thật không ổn, mặc dù biết chỉ bằng vào dưới mắt là không thể ăn Bích Lạc quan, những cũng nhất định phải ra lực. 

Lần này bọn hắn không trông cậy vào việc co ́thể công phá Bích Lạc quan, chỉ hy vọng có thể để Nhân tộc xuất hiện nhiều tổn thương, bởi viện quân đã trên đường tới đây, không bao lâu binh lực sẽ được bổ sung, đến lúc đó có thể tiếp tục ở chỗ này đao cùn cắt thịt, từ từ

mài chết Nhân tộc. 

Đại chiến vừa khởi liền kịch liệt không gì sánh được. 

Đại chiến lần này rõ ràng khác biệt lúc trước, trước kia từng nhánh tiểu đội Tây Quân căn bản không có chiến trường cố định, trên cơ bản đều là nước chảy bèo trôi, chỗ nào nhiều Mặc tộc thì giết vào chỗ đó. 

Lần này không giống vậy, nếu cẩn thận quan sát, mỗi một chi tiểu đội đều cố thủ trong một mảnh chiến khu nào đó. 

Chẳng những từng nhánh tiểu đội như vậy, những bát phẩm Khai Thiên kia cũng giống như thế, vô tình hay cố ý dẫn đối thủ của mình đến một khu vực đặc biệt nào đó. 

Dương Khai suất lĩnh Thần Hi du tẩu cắt chém trên chiến trường, thôi động Không Gian Pháp Tắc, giam cầm hư không, nhốt chặt một mảnh không gian lớn. 

Trong vùng này, tối thiểu nhất có ba bốn ngàn Mặc tộc. Kim lượng cao hơn đại quân Mặc tộc ban đầu, đám pháo hôi đều chết sạch, mà qua hơn hai năm tranh đấu, số lượng Mặc tộc thực lực thấp cu ̃ng giảm mạnh, Mặc tộc còn có thể sống sót cơ bản đều là người nổi bật trong thượng vị Mặc tộc, trong đó còn có không ít lãnh chúa. 

Dương Khai còn chưa vừa lòng, Không Gian Pháp Tắc được thúc đến

cực hạn, càng ngày càng nhiều Mặc tộc bị nhốt chặt. 

Thần Hi cường hãn phách lối rốt cục đưa đến sự chú ý của Mặc tộc bốn phía, nhao nhao dựa sát vào nhau công tới. 

Tình cảnh như Thần Hi chỗ nào cũng có, chỉ có các thủ đoạn khác nhau mà thôi, phụ cận mỗi một chi tiểu đội đều vây tụ đại lượng Mặc tộc. 

Thế cục tiến triển tốt đẹp. 

"Dương huynh, sao lại cướp người nữa?" Một đội trưởng bỗng nhiên thần thức truyền âm đến, tràn đầy vẻ không cam lòng. 

Không khác, có một nhóm Mặc tộc là mồi của tiểu đội hắn, kết quả trên nửa đường bị Dương Khai đảo cả vòng Không Gian Pháp Tắc, lập tức biến thành mồi của Thần Hi. 

Dương Khai cười trả lời: "Thần Hi nhiều người, tự nhiên muốn giết nhiều chút, Mặc tộc chỗ các ngươi cũng không ít, đủ ngươi ăn." 

Đội trưởng kia đau lòng nhức óc: "Chỉ còn lại mấy con cá nhỏ, Dương huynh, phân ra chút đi, mọi người nên cùng hưởng ân huệ a!" 

Dương Khai làm sao để ý đến hắn, truyền âm vài câu không được đáp lại, đội trưởng kia tức giận không thôi: "Quá vô liêm sỉ! Tại sao hết lần này tới lần khác phân Thần Hi gần chỗ chúng ta."

Trên Phá Hiểu, quang mang cuồng thiểm, mặc dù các đội viên thôi động chiến hạm linh hoạt tránh né, nhưng dưới sự vây công của mấy ngàn Mặc tộc cu ̃ng không thể tránh đi tất cả công kích, từng đạo bí thuật kia đánh vào trên màn sáng Phá Hiểu, màu sắc màn sáng lấy tốc độ nhanh mà ảm đạm đi. 

Miêu Phi Bình khẩn trương nói: "Sư thúc, phòng hộ pháp trận không kiên trì được bao lâu nữa." 

Số lượng Mặc tộc phụ cận Thần Hi nhiều lắm, trong đó không thiếu Lãnh Chúa, Phá Hiểu mặc dù cao minh, thế nhưng không chịu nổi nhiều người, Mặc tộc bốn phía nhìn chằm chằm để Miêu Phi Bình kinh hồn táng đảm.