Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5146: Một Trận Chiến Định Càn Khôn



Cũng may trước khi chiến hạm tổn hại, bọn hắn đều chuyển dời lên Phá Hiểu, dựa vào đám người Phùng Anh tiếp ứng, cuối cùng không có thương vong về người. 

Hai chi tiểu đội hội tụ Phá Hiểu, thực lực nhưng không tăng thêm bao nhiêu. Không khác, rất nhiều pháp trận bí bảo trên Phá Hiểu đều có số lượng người cố định sử xuất, chỉ Thần Hi đã đủ để phát 

huy ra toàn bộ uy năng của Phá Hiểu, có thêm đám người Chu sư đệ nhiều lắm chính là đưa đến tác dụng thay phiên, không thể tăng cường sát thương. 

Mà lại bây giờ tình huống toàn bộ Càn Khôn phúc địa không lạc quan. 

Càn Khôn phúc địa chỉ là của thất phẩm Khai Thiên, có cực hạn. Trước đây Thần Hi không vào, môn hộ đã xuất hiện vết nứt hư không, những vết nứt này tự nhiên không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện, chính là dư uy từ Chú Hành xuất thủ dẫn đến. 

Chính là dựa vào những vết nứt kia, Dương Khai mới có thể phát giác được nơi này có vực chủ, lĩnh Thần Hi đến giúp. 

Bây giờ Dương Khai cùng Chú Hành đánh đến nước sôi lửa bỏng, năng lượng cuồng bạo phủ rộng cả nơi này, toàn bộ Càn Khôn phúc địa càng bất ổn, trong hư không, khắp nơi có thể thấy được to to nhỏ nhỏ vết rạn, chắc chắn không bao lâu nữa, chỗ Càn Khôn phúc địa này sẽ sụp đổ. 

Nếu trước đó không rời đi, rất có thể sẽ theo nơi đây sụp đổ mà cùng bị cuốn vào trong khe hở hư không, đến lúc đó không biết sẽ phải phiêu bạt nơi nào. 

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com. 

Mà lúc này, coi như Dương Khai còn muốn kéo dài thời gian cu ̃ng không thể, bản thân hắn tinh thông Không Gian Pháp Tắc, không sợ càn khôn vỡ nát, dù bị cuốn vào vết nứt hư không vẫn có thể tìm được đường trở về, thuận tiện còn có cơ hội trục xuất Chú Hành vào trong khe hở hư không, để hắn tuổi già cô đơn. 

Nhưng còn có hai tiểu đội ở đây, hắn không thể làm như thế. 

Lại dây dưa với Chú Hành một lát, Dương Khai lập tức lóe lên, bay thẳng tới chỗ Phá Hiểu, đồng thời thần niệm truyền âm: "Đi!" 

Kéo dài thời gian dài như vậy, đại cục bên ngoài đã định, khỏi cần phải nói, luôn có bát phẩm Khai Thiên có thê ̉ rút tay ra.

Phá Hiểu nghe Dương Khai hiệu lệnh, võ giả họ Chu liền lấy ra ngọc giác, đánh ra một đạo huyền quang, huyền quang biến mất, môn hộ mở ra, Phá Hiểu phi nhanh ra ngoài, Dương Khai theo sát phía sau. 

Mấy trăm Mặc tộc đi theo Phá Hiểu thấy thế, đều nhao nhao vọt ra, Chú Hành bị bỏi lại cuối cùng, nhưng lại chạy thoát trước khi môn hộ lần nữa khép lại. 

Nhưng mà còn chưa ổn định, một đạoo quang mang như dải lụa đã chém xuống hắn, trong nháy mắt phá hủy tất cả phòng ngự của hắn, chém ra một vết thương khổng lồ trên người hắn. 

Chú Hành đau nhức mà gầm thét, quay đầu, hai mắt lập tức co rụt lại: "Chung Lương!" 

Chẳng những có Chung Lương, còn có Đinh Diệu và Lương Ngọc Long, ba người hiện lên tam giác chi thế, vây tu ̣ hắn, Chú Hành lập tức tuyệt vọng, thế cục như vậy, quả nhiên là trời cao không đường 

chạy, Địa không cửa vào. 

Ba vị quân đoàn trưởng đều là bát phẩm đỉnh phong, ngay khi từng nhánh tiểu đội động thủ, bọn họ cũng lợi dụng ngọc giác kéo vực

chủ vào Càn Khôn Động Thiên mà mi ̀nh phụ trách. Mặc dù thực lực của bọn hắn phải cường đại hơn vực chủ, nhưng đơn đả độc đấu cũng không có khả năng nhanh như vậy giải quyết đối thủ, đến loại tầng thứ này, đánh nhau không có mười ngày nửa tháng là không có khả năng phân ra thắng bại, chớ đừng nói chi là sinh tử. 

Nhưng mà pháp trận bố trí trong đó lại cho bọn hắn cơ hội. 

Những pháp trận kia, tất cả đều hao phí đại lượng vật liệu, do Trận Pháp sư đứng đầu nhất xuất thủ bố trí, chính là vực chủ rơi vào trong đó cũng phải lột một tầng da. 

Vốn là thực lực chiếm ưu, lại có địa lợi, còn thêm mấy đạo trận pháp phụ trợ, bọn người Chung Lương chém giết đối thủ thì chẳng có gì lạ. 

Ba người bọn mới đánh xong không bao lâu, liền được Thẩm Ngao đưa tin, đâu còn không biết Dương Khai đang đánh mưu ma chước quỷ gì, cũng không dám tùy tiện tiến vào bên trong, chỉ là Càn Khôn phúc địa, ba bát phẩm cùng đi vào, tay chân sẽ bị gò bó, nên đúng như Dương Khai sở liệu, ở bên ngoài mai phục. 

Phá Hiểu và Dương Khai theo thứ tự hiện thân, theo sát sau là mấy trăm Mặc tộc trong chớp mắt bị ba người bọn hắn giết sạch sành sanh, đến phiên Chú Hành, chợt vừa hiện thân liền kinh hãi trắng bệch mặt.

Thực lực chỉ tính trung đẳng, đối mặt ba vị quân đoàn trưởng vây công, Chú Hành há lại là đối thủ? Ba người Chung Lương cũng không nói nhảm, ra tay chính là từng đạo sát chiêu, Chú Hành bị đánh vướng trái vướng phải. 

Cách đó không xa, trên Phá Hiểu, bọn người Dương Khai quan sát từ đằng xa, chẳng những là bọn hắn, còn có rất nhiều tiểu đội đã giải quyết đối thủ mình đều lục tục hiện thân, vây quanh toàn bộ chiến trường này ba tầng trong ba tầng ngoài. 

"Chú Hành xong cmnr." Phùng Anh nhàn nhạt nói, ba vị quân đoàn trưởng hợp lực vây công, chính là vực chủ đứng đầu nhất cũng chống đỡ không nổi, Chú Hành chết chỉ là chuyện sớm muộn. 

Dương Khai lại không chú ý bên đó, mà là ngưng thần cảm giác nơi xa. 

Bên ngoài mấy triệu dặm, mơ hồ có dư ba năng lượng cường đại tràn ngập. Trên vị trí xa như vậy còn có có thể cảm nhận được năng lượng đáng sợ, có thể thấy được thực lực cường đại của người giao chiến. 

Mà bên ngoài Bích Lạc quan đã mất ý chí của lão tổ và vương chủ, có lẽ giao thủ ở phương xa kia chính là hai vị này. 

Đều là đối thủ cũ, kết quả trận chiến này có lẽ lại là lưỡng bại câu

thương. 

Không ngừng mà có môn hộ mở ra, từ trong những môn hộ kia, từng tiểu đội thắng lợi trở về, cu ̃ng có bát phẩm Khai Thiên lần lượt xuất hiện, thậm chí còn có vực chủ theo sát hiện thân. 

Cũng không phải nói những vực chủ này có thể thoát khốn, trong các Càn Khôn Động Thiên kia có bố trí pháp trận, bát phẩm mặc dù không địch lại, cũng không đến mức bị giết, chỉ là đánh thời gian dài, Càn Khôn Động Thiên không chịu nổi, sắp vỡ nát, bát phẩm không thể không rời đi, vực chủ tự nhiên co ́thể chạy ra theo. 

Những vực chủ vừa thoát khốn lập tức thi triển độn pháp chạy hết tốc lực, bọn hắn đều biết rõ, Nhân tộc đã đạt được kế hoạch, Mặc tộc đã vô lực hồi thiên, tiếp tục lưu lại chỉ là chờ chết, chạy thoát còn có hi vọng Đông Sơn tái khởi, cho nên bọn hắn căn bản không có tâm tái chiến. 

Những bát phẩm không thể chém giết đối thủ mình đương nhiên sẽ không tuỳ tiện buông tha bọn hắn, tất cả đều theo đuổi không bỏ. 

Chú Hành chỉ kiên trì được một chút, bị Đinh Diệu một quyền đánh nát đầu. 

Càng ngày càng nhiều tiểu đội hiện thân, trên cơ bản đều là hoàn chỉnh không thiếu sót, xui xẻo như tiểu đội Chu sư đệ rất ít khi thấy.

Cùng hiện thân còn có không ít bát phẩm, mỗi một người bọn hắn một mình hiện thân, đều mang ý nghĩa một vị vực chủ vẫn lạc. 

Đây là chiến quả huy hoàng cỡ nào. 

Từ khi Nhân tộc thành lập khắp nơi quan ải ngăn cản Mặc tộc đến nay đã có không biết bao nhiêu năm, hai tộc đại chiến cũng bộc phát vô số lần, nhưng chưa từng có lần nào thu hoạch khổng lồ như thế. 

Bây giờ có thê ̉nhìn thấy, riêng là vực chủ đã chết gần hai mươi vị, còn không có tính cả những người còn chưa hiện thân kia, nếu như tính luôn, chỉ sợ còn càng nhiều. 

Một trận chiến đánh giết hơn 20 vị vực chủ, nếu là trước kia, đây là chuyện hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được. 

Dương Khai không nhịn được mà cảm xúc bành trướng, lúc trước hắn giúp Bích Lạc quan tìm kiếm các Càn Khôn Động Thiên phúc địa, mặc dù biết nhất định có thể đem cho Mặc tộc bất ngờ lớn, lại không nghĩ rằng sẽ lớn đến mức này. 

Bích Lạc quan như vậy,  m Dương quan có lẽ cũng không quá kém, hắn cũng giúp  m Dương quan mở ra rất nhiều môn hộ. 

Trận chiến này, vực chủ đều chết nhiều như vậy, Mặc tộc dưới vực chủ càng tử thương thảm trọng hơn, trên cơ bản Mặc tộc bị cuốn vào căn bản không có hy vọng chạy trốn.

Một trận chiến định càn khôn! Toàn bộ Mặc tộc Bích Lạc chiến khu đã bị triệt để đánh cho tàn phế, chờ đợi Bích Lạc quan, chính là hàng trăm hàng ngàn năm thậm chí thời gian bình thản dài hơn, trong lúc này, Mặc tộc sẽ không còn lực lượng khởi xướng tiến công. 

Nhưng mà bọn người Chung Lương há lại sẽ thỏa mãn? Đây chính là cơ hội tốt, phải tận sức, lấy càng nhiều lợi thế càng tốt. 

Nên trong hai ngày sau đó, lấy mấy vị quân đoàn trưởng cầm đầu, Bích Lạc quan tụ tập ba mươi vị bát phẩm, 20. 000 đại quân, thẳng tiến sâu trong hư không. 

Lần này Bích Lạc quan không dốc hết vốn liếng, vẫn nên lưu một bộ phận giữ nhà, mặt khác chính là có một ít Càn Khôn Động Thiên còn chưa kết thúc tranh đấu, cần các bát phẩm chiếu khán. 

Ba mươi vị bát phẩm, 20. 000 đại quân, đây chính là hơn phân nửa binh lực Bích Lạc quan. 

Từ khi Dương Khai mang đến tịnh hóa chi quang, bọn người Chung Lương đã chuẩn bị công việc viễn chinh, nhưng chuyện này quá mức trọng đại, không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành. 

Vừa hay mượn cơ hội này thử một phen, mục tiêu, Mặc tộc vương thành! 

Bích Lạc quan không trông cậy vào lần này viễn chinh có thể chân

chính thành công, vương chủ không chết, vương thành nào có thể phá, chỉ là thử, vì đại kế tương lai mà chuẩn bị, đồng thời lấy càng nhiều lợi thế. 

Đây là kế hoạch sớm đã được chế định tốt, ngoại trừ các bát phẩm tổng trấn, các tướng sĩ không ai biết gì cả, nên lúc nghe muốn viễn chinh, tất cả mọi người đều phấn chấn không thôi. 

Rốt cục đi đến bước này, Nhân tộc khốn thủ các nơi quan ải vô số năm, rốt cục có cơ hội phản công.