Chuyến này viễn chinh mặc dù tạm thời có một kết thúc, nhưng
trong khoảng thời gian ngắn này, tranh phong lại sẽ không đình chỉ. Bởi vì quân viễn chinh là đánh chớp nhoáng, đánh thẳng một đường, dọc đường, lãnh địa Mặc tộc đều bị công hãm, nhưng Mặc tộc hai bên lại không thể để ý tới.
Thành ra Mặc tộc có đại lượng cá lọt lưới, nếu quân viễn chinh rút về, tự nhiên không cần để ý những thứ này, nhưng nếu đã muốn đóng quân tại chỗ, vậy phải cực kì cẩn mật chú ý.
Tối thiểu nhất, phải bảo đảm đại doanh sẽ không bị Mặc tộc tứ phía vây công. Cũng may Mặc tộc tổn thất nặng nề, Vực Chủ chỉ còn lại không đến bốn mươi, tổng thể hao tổn gần một nửa, mà lại đều tụ tập ở gần vương thành, không dám tuỳ tiện xuất động.
Cho nên bốn phía đại doanh tuy có Mặc tộc, lại không có cường giả, Nhân tộc chỉ cần tốn hao thời gian nhất định, luôn có thể xử lý sạch sẽ.
Quét sạch Mặc tộc hai bên tuyến đường mởi trở thành một phần kế hoạch lớn sau này, chỉ có đạt thành việc này mới tính là áp súc không gian sinh tồn của Mặc tộc.
Đại doanh bây giờ một mảnh bận rộn, cùng lúc đó, trong hư không cách xa đại doanh, mấy chiếc chiến hạm tìm kiếm vị trí thích hợp.
Không bao lâu, tuyển định một tòa càn khôn tĩnh mịch, mấy chiếc chiến hạm theo thứ tự đi xuống.
Tìm chung quanh tòa càn khôn này, lát sau xác định được một khu vực sơn cốc.
Khu vực lõm trên những càn khôn này cực kỳ ẩn nấp, thích hợp bố trí Càn Khôn đại trận, cho dù có Mặc tộc rải rác đi qua đây, chắc sẽ không phát hiện được gì.
Huống chi, bố trí Càn Khôn đại trận chắc chắn cần trận pháp che lấp, ngoài ra còn cần nhân viên thủ hộ, một khi gặp tập kích, tướng sĩ từ nơi khác rất nhanh có thể đến đây trợ giúp.
Mấy chiếc chiến hạm lấy Phá Hiểu cầm đầu, trong đó càng có hai vị bát phẩm Khai Thiên tọa trấn, chính là vì phòng bị bất trắc.
Dương Khai bắt đầu bố trí Càn Khôn đại trận, các Trận Pháp sư tùy hành thì bố trí đủ loại pháp trận quanh sơn cốc này, có che giấu, có phòng hộ, cũng có công kích, đủ loại hình.
Một phen bận rộn, đại công cáo thành, tất cả mọi người lưu lại lạc ấn trong Càn Khôn đại trận này, trong đó một vị bát phẩm cùng một chi tiểu đội lưu thủ chiếu khán, những người còn lại tiến về địa điểm kế tiếp.
Sau mấy tháng, chỗ Càn Khôn đại trận thứ hai được bố trí hoàn tất, đến tận đây, lấy Bích Lạc quan làm đầu nguô ̀n, đại doanh làm điểm cuối, đường đi triệt để nối thông.
Mọi việc xong xuôi, hắn quay trở về Bích Lạc quan.
Không khác, Chung Lương có chuyện tìm hắn, tin tức là từ Bích Lạc quan truyền tới, chỉ truyền đến đại doanh, Dương Khai đang bố trí Càn Khôn đại trận, liên lạc không được, nên mới kéo dài đến tận nay.
Dương Khai vội vã trở về Bích Lạc quan, gặp Chung Lương mới hiểu được đến cùng xảy ra chuyện gì.
"Lô sư thúc mất tích?" Dương Khai cực kỳ kinh ngạc.
Lô sư thúc trong miệng hắn, chính là m Dương Thiên Lô An, tu vi bát phẩm, tổng trấn Tây Quân, bởi vì xuất thân m Dương Thiên, Dương Khai đến Bích Lạc qua, được hắn quan tâm nhiều, trong âm thầm cu ̃ng có giao tình.
Lô An mặc dù đã có tuổi, nhưng tu vi không tầm thường, Dương
Khai không rõ tại sao hắn lại mất tích.
"Ngươi đi theo ta." Chung Lương cu ̃ng không giải thích, bước ra ngoài.
Rất nhanh hai người đến ngoài quan.
Chiến trường đã được đánh quét sạch sẽ, lúc này bên ngoài Bích Lạc quan là một mảnh trống rỗng, ai cũng không hề nghĩ tới, hai năm trước, đại quân Mặc tộc khí thế hùng hổ mà đến đã gần như tận diệt ở đây.
Đến nơi đây, Dương Khai lập tức bị một vết nứt hư không nhỏ bé hấp dẫn sự chú ý, quan sát một lát, không khỏi nhướng mày.
Chung Lương nói: "Nơi đây vốn có một chỗ Càn Khôn Động Thiên, ta không biết ngươi có ấn tượng hay không."
Dương Khai gật đầu: "Có."
Chung Lương nói: "Chỗ này được ngươi Lô huynh phụ trách, không biết đối thủ của hắn là ai, thực lực hẳn là rất mạnh, thời đểm quân viễn chinh xuất phát, bọn hắn còn chưa kết thúc chiến đấu. Tới tận nửa năm sau khi quân viễn chinh xuất phát, chỗ Càn Khôn Động Thiên này bỗng nhiên sụp đổ, tạo thành vết nứt không gian này, Lô huynh cùng đối thủ của hắn liền xa ngút ngàn dặm không tin tức."
Dương Khai nghe vậy cau mày nói: "Càn Khôn Động Thiên sụp đổ,
hư không hỗn loạn, Lô sư thúc cùng vị vực chủ kia hẳn là đều bị cuốn vào trong vết nứt hư không."
Chung Lương gật đầu: "Đúng là như thế, lão đầu tử mạnh hơn, có lẽ là không muốn thả vực chủ kia rời đi, cho nên mới xuất hiện chuyện như vậy. Vết nứt hư không này thời điểm vừa hình thành còn rất rộng rãi, ta đã từng xâm nhập vào trong đó điều tra, nhưng ngươi cũng biết, trong vết nứt hư không chỉ toàn Hỗn Độn, chính là ta tiến vào bên trong cũng không thể tìm được bóng dáng Lô sư thúc ngươi, bất đắc dĩ chỉ có thể lui ra. Mà qua thời gian dài như vậy, vết nứt này cũng sắp bị lấp đầy, đến khi nó hoàn toàn khôi phục, Lô huynh sợ là không về được."
"Ta đi tìm!" Dương Khai tiến lên một bước.
"Có chắc chắn hay không?" Chung Lương vẻ mặt nghiêm túc.
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Đệ tử đi một lát sẽ trở lại!"
Nói rồi, thôi động Không Gian Pháp Tắc, đưa tay vạch ra phía trước, vết nứt không gian thật nhỏ kia cấp tốc mở rộng, Dương Khai đi vào.
Trong khe hẹp, một mảnh Hỗn Độn hư vô, hư không loạn lưu mạnh mẽ bạo loạn.
Dương Khai âm thầm thôi động Không Gian Pháp Tắc, đi ngược
dòng, đồng thời dọc đường còn lưu lại khí tức.
Ban đầu hết thảy bình tĩnh, mà theo hắn xâm nhập, loạn lưu trong hư không dần dần xuất hiện thêm những vật khác, Dương Khai cẩn thận phân biệt, phát hiện đây hẳn là dấu vết cường giả tranh đấu lưu lại.
Lần theo vết tích kia mà đi tìm kiếm.
Lấy Không Gian Pháp Tắc thôi động lực lượng thần thức, giám sát tứ phương.
Cũng không biết qua bao lâu, Dương Khai bỗng nhiên chuyển hướng lao đi.
Không bao lâu, đến trướcm ột chỗ hư không loạn lưu, cảm nhận một hồi, trong loạn lưu kia có một bộ thi thể chìm nổi không ngừng.
Trên thi thể kia khắp nơi là vết thương, vết thương trí mạng chính là lỗ thủng trên đầu, hai con ngươi nộ trừng, chết không nhắm mắt.
Là thi thể Mặc tộc!
Dương Khai thầm thở ra, xem ra, đây chính là đối thủ của Lô An, thi thể kẻ này ở đây, nói rõ người chiến thắng là Lô An, như vậy xem ra, Lô An không lo ngại tính mệnh, lại không biết hắn đang ở chỗ nào.
Lại cẩn thận phân biệt bộ dáng, Dương Khai nhận ra tên này hẳn là vực chủ thực lực xếp hạng năm vị trí đầu, xem như ngang hàng Hắc
Uyên.
Chẳng trách Lô An là thâm niên bát phẩm, có ưu thế địa lợi đều không thể cấp tốc xử lí đối phương.
Kỳ thật Lô An không cần liều mạng như vậy, cứ theo kế hoạch chấp hành, bọn người Chung Lương từng có nói, nếu không thể tốc chiến tốc thắng, nhất định phải thoát đi trước khi Càn Khôn Động Thiên sụp đổ, nếu không vô cùng có khả năng bị cuốn vào trong vết nứt hư không.
Bát phẩm làm như vậy có rất nhiều, nếu không ngày đó sẽ không có không ít vực chủ đào tẩu.
Lô An hiển nhiên không nghe lọt tai, một bộ chết cũng muốn kéo vực chủ kia đệm lưng, kết quả làm hai người đều bị cuốn vào trong vết nứt hư không này.
Thi thể Mặc tộc ở chỗ này, Lô An hẳn là cách đây không quá xa, chỉ là hư không loạn lưu vô định, nếu hắn bị cuốn tới chỗ nào đó, vậy Dương Khai cũng không biết hắn bị phiêu bạt đến nơi nào.
Dương Khai tiếp tục tìm kiếm, thần niệm đã trải ra đến cực hạn.
Thời gian không phụ người hữu tâm, Dương Khai rất nhanh phát giác được một cỗ khí tức đang nhanh chóng ba động, loại ba động này rất không bình thường, rõ ràng là cố ý gây nên.
Dương Khai rất nhanh kịp phản ứng, mỉm cười, xông qua từng đạo hư không loạn lưu, như cá vào nước.
Chốc lát, Dương Khai đến trước mặt một vị lão giả ngồi xếp bằng, nhếch miệng cười một tiếng: "Sư thúc, đợi đã lâu."