Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5161: Hạng Sơn



Trong thời gian dài như vậy, biến số quá lớn. Dương Khai không khỏi có chút phẫn uất, Hạng Sơn cũng thật là, đã muốn tấn thăng bát phẩm, thì làm sao lại chạy tới nới này, đây không phải là cố tình tìm phiền toái sao? 

Nhưng mà việc đã đến nước này, oán trách là vô dụng, tiểu đội Thần Hi đã may mắn gặp dịp, tự nhiên là phải liều chết thủ hộ, vô luận như thế nào cũng không thể để Mặc tộc quấy nhiễu Hạng Sơn tấn thăng, bởi vì việc này liên quan đến việc Bích Lạc quan sẽ có thêm một vị bát phẩm hay không! 

Phá Hiểu đã tăng tốc đến cực hạn, tuy là như vậy, nhưng bọn hắn vẫn bỏ ra hơn một ngày, mới khó khăn lắm đến nơi Hạng Sơn tấn thăng. 

Đó là một tòa phù lục tĩnh mịch, bên ngoài phù lục còn có vết tích 

đại chiến, càng là có thật nhiều thi thể Mặc tộc trôi nổi ở bốn phía. 

Tiểu đội Thần Hi đuổi tới nơi này, nhìn thấy một chiếc chiến hạm đang xê dịch trong không gian xa xa, chiến hạm kia giống như bị điện quang bao vây lấy, lấp lóe hào quang màu u lam, hành động 

nhanh như lôi đình, từ trên chiến hạm kia, từng đạo bí thuật bí bảo có uy năng to lớn được đánh ra, bốn phía chiến hạm, càng là có hơn mười bóng người đang xê dịch, vây quanh chiến hạm giết địch. 

Chẳng qua mặc dù chiếc chiến hạm này hành động nhanh nhẹn, nhưng hiệu suất giết địch lại không tính quá cao, tối thiểu nhất là không so được với tiểu đội Thần Hi. 

Cũng may, Mặc tộc đến đây tập kích quấy rối có số lượng không nhiều, thực lực không tính quá mạnh, lúc tiểu đội Thần Hi chạy đến, những Mặc tộc này đã chết hơn nửa, sau khi tiểu đội Thần Hi gia nhập chiến trường, chỉ ngắn ngủi trong thời gian uống cạn chung trà, bọn hắn đã đem đám Mặc tộc còn lại tiêu diê ̣t sạch sẽ. 

Hai chiếc chiến hạm gặp mặt trong không gian, một bóng người từ chiến hạm đối diện bay tới, rơi vào trước mặt Dương Khai. 

"Dương sư đệ, các ngươi cũng tới." 

Dương Khai gật gật đầu: "Vạn sư huynh." 

Người tới là Vạn Chính Tân, chính là đội trưởng của tiểu đội Thanh

Phong, Dương Khai gặp qua không ít lần, coi như là có chút giao tình. 

"Tình huống hiện tại như thế nào." Dương Khai cúi đầu hướng tòa phù lục phía dưới nhìn thoáng qua, mơ hồ có thể thấy được nơi nào đó phía dưới có một bóng người ngồi xếp bằng, là đầu nguồn của khí cơ không ngừng phù động kia. 

Vạn Chính Tân chau mày nói: "Chúng ta chỉ đến sớm hơn các ngươi nửa canh giờ, cũng còn chưa hiểu rõ đâu." 

Trong năm tiểu đội tinh nhuệ, chiến hạm của tiểu đội Thanh Phong có tốc độ nhanh nhất, có thể đến nơi đây sớm nhất là đương nhiên, nhưng lúc bọn hắn đến nơi này, vừa vặn đụng phải một đám Mặc tộc bôn tập mà tới, muốn quấy nhiễu vị Nhân tộc phía dưới tấn thăng, cho nên hai bên đánh lên. 

"Dương sư đệ có biết người nào đang tấn thăng phía dưới không? Tại sao chỉ lẻ loi một mình, không thấy đội viên khác?" Vạn Chính Tân mở miệng hỏi. 

Dương Khai thở dài: "Nếu như không có bất ngờ thì người tấn thăng phía dưới chính là Hạng Sơn tiền bối, Vạn sư huynh từng nghe nói qua sao?" 

Vạn Chính Tân kinh ngạc đến cực điểm: "Đúng là vị này?"

Hắn rõ ràng là cũng nghe nói qua Hạng Sơn, chỉ là ngày bình thường Hạng Sơn thâm cư không ra ngoài, cho dù Phùng Anh cũng khó mà gặp được hắn một lần, mặc dù Vạn Chính Tân nghe nói qua Hạng Sơn, nhưng chưa từng thấy qua, cho nên không nhận ra. 

Còn vì sao Hạng Sơn lẻ loi một mình ở đây, không có đội viên khác. Trong truyền thuyết, sau khi vị này từ bát phẩm rơi xuống thất phẩm, tính tình trở nên cực kỳ cổ quái, cho nên có rất ít người có thể phối hợp với hắn, hơn nữa hắn vỗn có thân phận và địa vị bát phẩm, từng có vài tiểu đội nếm thử tiếp nhận hắn, nhưng đều không thuận lợi, cuối cùng các quân đoàn trưởng cũng chỉ có thể quyết định để hắn tác chiến một mình. 

"Việc này là có chút phiền phức." Vạn Chính Tân chau mày. 

Hắn vốn dự định thuyết phục người này trở về đại doanh tiền tiêu rồi tấn thăng, nhưng nếu là vị này thì một chút quấy nhiễu đều không được. 

Hạng Sơn vốn là rơi xuống phẩm giai, muốn tấn thăng lại thì so với thất phẩm bình thường khó khăn hơn rất nhiều, bây giờ hắn thật vất vả mới có khí cơ tấn thăng, tự nhiên là muốn dốc toàn lực đánh cược một lần. 

Đoán chừng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên lúc cảm ứng

được thời cơ tấn thăng, Hạng Sơn mới có thể lập tức lựa chọn nếm thử đột phá, bằng không, hắn luôn luôn có thời gian lợi dụng Càn Khôn Quyết trở về đại doanh tiền tiêu. 

"Tiểu đội Lão Quy và tiểu đội Thủy Xà cu ̃ng đang ở vùng này, đoán chừng không bao lâu bọn hắn đều sẽ chạy đến trợ giúp, xem ra chúng ta phải thủ hộ thật tốt mới được." 

Dương Khai nhìn hắn một chút: "Tiểu đội Dã Trư cũng đang ở mảnh khu vực này." 

Vạn Chính Tân kinh ngạc: "Năm tiểu đội tinh nhuệ đều ở nơi đây?" Dương Khai nghiêm mặt gật đầu. 

"Năm tiểu đội tinh nhuệ đi săn, không thấy bóng dáng những tiểu đội khác, hết lần này tới lần khác có người lâm trận đột phá tấn thăng bát phẩm, ngươi nói, các quân đoàn trưởng có phải là đã biết gì đó hay không?" Vạn Chính Tân như có điều suy nghĩ. 

Dương Khai cúi đầu nhìn về phía phía dưới: "Mặc kệ các quân đoàn trưởng biết cái gì, việc đã đến nước này, chúng ta cần phải cố thủ chờ cứu viện, ta đã để người trở về tiền tiêu đại doanh báo tin tức, chúng ta hiện thân ở trươ ́c mặt tiền bối một phen, tối thiểu nhất phải để cho hắn biết có người thủ hộ, mới có thể an tâm tấn thăng." 

"Hẳn là." Vạn Chính Tân gật đầu.

Hai người cùng bay xuống, nhưng không áp quá gần, khí cơ của Hạng Sơn phù động càng ngày càng tấp nập, áp sát quá gần có khả năng quấy nhiễu đến hắn, cho nên khi cách phù lục một đoạn, hai người ngừng lại. 

Dương Khai ôm quyền thi lễ, cất cao giọng nói: "Thành viên của hai tiểu đội Thần Hi và Thanh Phong ở đây, tiền bối cứ an tâm tấn thăng, không cần vì nhân tố bên ngoài mà hỗn loạn tâm thần." 

Phía dưới không có phản ứng, Dương Khai cũng không trông cậy vào có thể được đáp lại, bởi vì lúc tấn thăng đến thời khắc quan trọng, Hạng Sơn sẽ không phân tâm trả lời được. 

Sau khi thông báo một tiếng, hai người trở về trên Phá Hiểu chiến hạm. 

"Vạn sư huynh, trong tiểu đội Thanh Phong, có ai tinh thông trận pháp không? Nếu có thì có thể bố trí một chút trận pháp bên ngoài phù lục, để phòng vạn nhất!" 

Tuy rằng Trận Pháp sư chân chính không được phép ra chiến trường, nhưng trong quá trình tu hành, võ giả luôn có một chút yêu thích của riêng mình, trong sinh mệnh dài dằng dặc, bọn hắn sẽ đúc thành đủ loại năng lực. 

Giống nhự Dương Khai, bây giờ hắn hơi có chút tạo nghệ trên Đan

Đạo và luyện khí. 

Mặc dù thành viên hai đội không có người chủ tu Trận Đạo, nhưng luôn có mấy người hơi hiểu một chút trận pháp. 

Vạn Chính Tân nghe vậy gật đầu nói: "Có thì có, nhưng tạo nghệ không cao, mà lại vội vàng bày trận, sẽ không có uy năng mạnh lắm." 

Dương Khai nói: "Chít ít có còn hơn không, nhỡ may hữu dụng đâu." 

"Nói cũng đúng, nhưng bày trận cần tài nguyên, trên tay chúng ta không có tài nguyên a." 

Trong Mặc chi chiến trường, mỗi một vị võ giả đặt chân lên chiến trường, ngoại trừ mang theo một chút vật dụng thiết yếu để khôi phục chữa thương và tu hành, thì sẽ không mang theo nhiều thứ 

hơn, bởi vì ai cũng không dám cam đoan mình có thể còn sống trở về hay không, nếu bỏ mình ở bên ngoài, vậy thì tài nguyên mang theo sẽ lãng phí. 

Cho nên bây giờ bọn hắn muốn bày trận thì sẽ đối mặt với cục diện không bột đố gột nên hồ. 

Dương Khai cười cười nói: "Trên người của ta có tài nguyên, cần gì đều có thể cung cấp." 

Mặc chi chiến trường có quy củ không mang theo tài nguyên dư thừa, nhưng Dương Khai chưa từng tuân thủ qua, cũng không ai bắt

hắn làm như thế, hắn đem tất cả mọi thứ đều cất giữ trong tiểu thế giới và nhẫn không gian của mình. 

Nếu có tài nguyên, vậy thì tất nhiên là không có gì đáng nói. 

Hai người bắt đầu triệu tập người trong đội ngũ đối với Trận Đạo có hiểu biết, bắt đầu bố trí trận pháp ở bên ngoài phù lục, mọi người đều có tạo nghệ Trận Đạo không cao, không so được với Trận Pháp sư, bố trí như vậy có thể có bao nhiêu hiệu quả thì ai cũng không nói chắc được, chủ lực bảo vệ chân chính vẫn là bọn hắn. 

Lúc bên này bận rộn, trong khoang thuyền của Phá Hiểu chiến hạm, một bóng người nhanh chân đi ra. 

Chính là Kỳ Thái Sơ bị Dương Khai phái trở về báo tin tức trước đó. 

Thấy hắn trở về, Dương Khai vội vàng hỏi: " Đại doanh tiền tiêu nói thế nào?" 

Kỳ Thái Sơ nói: "Quân đoàn trưởng để chúng ta cố thủ chờ cứu viện, bọn hắn sẽ phái bát phẩm chạy đến, nhưng nơi đây cách đại doanh tiền tiêu rất xa, tuy là bát phẩm tới, nhưng e là cũng phải tốn mười ngày mới đến nơi." 

Dương Khai thở nhẹ một hơi, hết thảy đều nằm trong dự liệu, cuối cùng vẫn là do vị trí này xâm nhập quá sâu. 

Bốn phía đã có không ít Mặc tộc nghe tiếng mà đến, ẩn thân trong

từng đoàn mặc vân to to nhỏ nhỏ và phù lục phá toái, quan sát từ đằng xa, e ngại hai chiếc chiến hạm Nhân tộc uy hiếp, chậm chạp không dám tiến lên, nhưng tình huống này nhất định là sẽ không 

duy trì được bao lâu, đợi Mặc tộc tụ tập đến số lượng nhất định, bọn hắn nhất định sẽ khởi xướng tiến công. 

Tinh huống bây giờ giống như là cá mập ngửi được mùi máu tươi trong biển, nhao nhao tụ tập mà tới. 

Trong chờ đợi và dày vò, rất nhiều trận pháp đơn sơ đã được bố trí xong, không có cách nào bố trí trận pháp quá mức cao thâm, chỉ có thể chấp nhận dùng tạm. 

Ba ngày sau, Mặc tộc tụ tập càng ngày càng nhiều, thậm chí có chút Mặc tộc gan lớn đã bắt đầu nếm thử thăm dò cực hạn chịu đựng của đám người Dương Khai, không ngừng du đãng khiêu khích ở khoảng cách vừa phải. 

Vạn Chính Tân có chút nhịn không được, truyền âm cho Dương Khai nói: "Dương sư đệ, ngươi trông coi bên này, ta dẫn người đi trùng sát một trận, giết nhuệ khí của những tạp toái này." 

Dương Khai nói: "Không ổn, tiểu đội Thần Hi chỉ có hơn 30 người, chỉ bằng thực lực của chún ta thì chưa hẳn thủ hộ chu toàn được, nhỡ may có cá lọt lưới vọt tới bên kia quấy nhiễu Hạng tiền bối tấn

thăng thì không tốt." 

Vạn Chính Tân nói: "Nếu không thì tiểu độiThần Hi đi giết, chúng ta thủ hộ." 

"Vẫn giống vậy, chúng ta nên án binh bất động thì tốt hơn." 

Vạn Chính Tân im lặng nói: "Chúng ta án binh bất động, Mặc tộc cũng sẽ không nghĩ như vậy, thời gian càng dài, Mặc tộc tụ tập càng nhiều, đến lúc đó cục diện càng thêm khó mà khống chế, không bằng thừa dịp hiện tại giết bớt một chút, có thể giảm bớt áp lực phía sau." 

Dương Khai cười cười nói: "Mặc tộc có viện binh, chúng ta không có sao?" 

Vạn Chính Tân nghe vậy khẽ giật mình, như có điều suy nghĩ nói: "Ngươi nói là. . ." 

"Đã qua mấy ngày, hai tiểu đội chúng ta đội đã sớm chạy tới, nhưng không thấy bóng dáng vài tiểu đội khác, nếu đều ở vùng này, cho dù cách lại xa cũng hẳn là có thê ̉chạy tới, bây giờ bọn hắn vẫn chưa xuất hiện, vậy thì đã nói rõ bọn hắn đang ẩn thân ở nơi nào đó, chuẩn bị tùy thời mà động, chờ một chút đi, đến lúc nhất định phải động thủ, bọn hắn sẽ xuất kỳ bất ý nhảy ra giết Mặc tộc, không cần chúng ta xuất thủ, bây giờ không động thủ, đơn giản là cảm thấy thịt quá ít, không đủ ăn." 

Vạn Chính Tân cảm thấy có lý, thóa mạ nói: ". . Mẹ, đến sớm thế mà còn mất cơ hội giết địch, sớm biết vậy, ta cũng đến muộn để giết địch." 

Dương Khai cười to nói: "Ở trong tất cả tiểu đội, tiểu đội Thanh Phong các ngươi có tốc độ nhanh nhất, ai còn có thể tới sớm hơn các ngươi." 

Vạn Chính Tân khó chịu: "Nói cũng đúng." 

Lúc hai người nói chuyện, chợt có ba động năng lượng kịch liệt từ nơi nào đó truyền đến, trong một tiếng oanh minh thiên băng địa liệt, từng đạo bí thuật thần thông rộ uy năng trong không gian, đánh đến phù lục vỡ nát, mặc vân chấn động, một tiếng cười to càn rỡ vang vọng không gian: "Ha ha ha, lại có nhiều tạp ngư như vậy, chúng tiểu nhân, rộng mở bụng ăn thống khoái, để chúng ta nếm thử hương vị ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm!"