Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5168: Thế Không Thể Đỡ



Chuyện có nặng nhẹ, người có gian nan lấy hay bỏ, về điểm này, Vạn Chính Tân vẫn có thể tự hiểu rõ, phẫn nộ và lo lắng trong lòng hóa thành lửa giận, hắn thôi động vô biên thiên địa vĩ lực, thi triển thần thông bí thuật càng hung mãnh đổ ập xuống hướng Vô Cương đánh tới. 

Cùng lúc đó, Dương Khai gầm lên giận dữ: "Phùng Anh, biến trận!" 

Trong Lục Hợp trận, sáu vị thất phẩm của tiểu đội Thần Hi đem khí cơ chặt chẽ tương liên, ngay cả tâm thần cũng có thể liên hệ, cho nên Dương Khai vừa dứt lời, Phùng Anh đã lập tức biết rõ hắn dự định làm cái gì. 

Nàng không do dự, lách mình từ vị trí của mình thoát ra, tiếp chưởng vị trí trận nhãn của Dương Khai, bốn người khác đồng thời biến hóa thân hình, trong nháy mắt, Lục Hợp trận hóa thành Ngũ Hành trận, người dẫn đầu vốn là Dương Khai cũng đổi thành Phùng Anh. 

"Cẩn thận!" Lúc thanh âm của Phùng Anh vang lên bên tai Dương Khai, Dương Khai đã đột ngột xuất hiện ở bên cạnh Hoành Hỗ, Kim Ô hót vang, mặt trời nhô lên, thương đâm mặt trời, thẳng hướng Hoành Hỗ đâm tới. 

Dương Khai không có cách nào bỏ mặc Hoành Hỗ, bởi vì sau khi chiến hạm của tiểu đội Thanh Phong bị đánh bay, Hoành Hỗ đã đem đại chùy trong tay hướng chiến hạm của tiểu đội Dã Trư đập xuống. 

Mặc dù chiến hạm của tiểu đội Dã Trư có năng lực phòng hộ manh hơn chiến hạm của tiểu đội Thanh Phong một chút, nhưng mạnh hơn có hạn, với thực lực mà Hoành Hỗ vừa biểu hiện ra, chiến hạm của tiểu đội Dã Trư căn bản là khó mà ngăn cản. 

Có thể tưởng tượng, nếu không có người ngăn lại thì chiến hạm của tiểu đội Dã Trư nhất định sẽ nối gót theo chiến hạm của tiểu đội Thanh Phong, sau đó chiến hạm của tiểu đội Thần Hi, chiến hạm của tiểu đội Thủy Xà đều sẽ không may mắn thoát khỏi. 

Mặc dù Dương Khai không biết vì sao Hoành Hỗ không đi quấy rối

Hạng Sơn tấn thăng, ngược lại là ra tay với chiến hạm của vài tiểu đội, nhưng hắn không thể ngồi xem mặc kệ. 

Đám thất phẩm của các tiểu đội bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không có cách nào ra tay cứu giúp, cho nên hắn chỉ có thể đứng ra, hắn từng có kinh nghiệm cùng vực chủ giao thủ mấy lần, thực lực của bản thân mạnh mẽ hơn thất phẩm bình thường rất nhiều, càng là tinh thông Không Gian Pháp Tắc, đối mặt với vực chủ, mặc dù hắn không địch lại, nhưng sẽ không cấp tốc vẫn lạc. 

Mấy vị thất phẩm khác không có bản lĩnh này, đơn độc đi lên chỉ là một con đường chết, còn nếu toàn bộ đội ngũ đi lên thì Vô Cương sẽ có thể đại khai sát giới. 

Dương Khai đột nhiên hiện thân khiến Hoành Hỗ không khỏi ngoài ý muốn, trên thực tế, sở dĩ hắn sẽ đối với chiến hạm của tiểu đội Thanh Phong xuất thủ, vẫn là một loại thăm dò. Bởi vì kịch chiến đến nay, bên Nhân tộc chưa có thương vong, cục diện nhìn như đối với Nhân tộc bất lợi, nhưng trên thực tế hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay bọn hắn, nếu thật có bát phẩm mai phục ở gần đây thì chưa chắc sẽ lựa chọn xuất thủ giúp đỡ. 

Công kích chiến hạm là biện pháp thăm dò tốt nhất, nếu thật có bát phẩm ẩn thân ở chỗ tối thì nhất định sẽ nhảy ra ngăn cản.

Để hắn hài lòng chính là, không có bát phẩm hiện thân, ngược lại là có một vị thất phẩm chạy tới. 

Hắn không để vị thất phẩm này vào mắt, mặc dù vị thất phẩm này thi triển một đạo thần thông nhìn như cực kỳ cường đại. 

Hoành Hỗ hời hợt vung vẩy đại chùy trong tay, đập vào trên mũi thương kia, mặt trời chôn vùi, trường thương trong tay Dương Khai suýt nữa chấn động bay ra, lực lượng cuồng bạo giống như biển động đột kích, đem hắn cuốn bay ra ngoài, đảo mắt đã không thấy tăm hơi. 

Sau khi đuổi một con giun dế, Hoành Hỗ cúi đầu hướng phù lục nhìn lại, xuyên thấu qua phòng hộ dày đặc kia, mơ hồ có thể thấy được một bóng người quen thuộc ngồi xếp bằng dưới đất. 

Hạng Sơn a! Đã lâu không gặp, đáng tiếc hôm nay nơi đây chính là chỗ táng thân của ngươi. 

Đã hoàn toàn xác định nơi đây không có mai phục, Hoành Hỗ đương nhiên sẽ không do dự nữa cái gì, giơ đại chùy trong tay lên cao cao, mặc chi lực giống như thực chất quay cuồng quanh thân, sau đó trong ánh mắt căm phẫn của bọn người bọn người Sài Phương, gắn hung hăng nện xuống một chùy. 

Giống như hai tòa thế giới va chạm, lúc chùy rơi, vùng không gian

trăm vạn dặm xung quanh bỗng nhiên rung động một chớp mắt, lực lượng cuồng bạo hóa thành thực chất, lấy điểm chùy rơi làm trung tâm hướng bốn phía khuếch tán, mấy chiếc chiến hạm tránh ra thật xa lập tức giống như thuyền độc mộc trong gió bão, chập trùng không chừng. 

Răng rắc răng rắc. .. 

Lấy điểm chùy rơi làm trung tâm, phòng hộ của chiến hạm tiểu đội Lão Quy đã nứt ra vết rạn to lớn, giống như mạng nhện hướng bốn phía khuếch tán. 

Hoành Hỗ có chút ngoài ý muốn: "Ngược lại là rất kiên cố!" 

Với lực lượng cường đại cấp Vực Chủ của hắn, một kích toàn lực thế mà không phá vỡ được tầng phòng ngự trước mắt, lực phòng hộ của chiếc chiến hạm Nhân tộc này đủ để kiêu ngạo. 

Nhưng mà phòng ngự kiên cố hơn nữa cũng ngăn không được tiến công hung mãnh, sau một chùy, Hoành Hỗ đã đánh giá ra, chính mình chỉ cần ba chùy là có thể hoàn toàn phá vỡ trở ngại phía trước. 

Oanh. .. 

Lại một chùy rơi xuống, vết nứt kia trở nên càng nhiều càng rộng, ngay cả chiến hạm của tiểu đội Lão Quy cũng là lấp lóe quang mang một trận, toàn bộ chiến hạm truyền ra tiếng tạch tạch do không

chịu nổi phụ trọng. 

"Chịu đựng, đem lực phòng hộ tăng lên tới cực hạn!" Sài Phương cắn răng gầm thét, toàn bộ tiểu đội Lão Quy lấy hắn cầm đầu, năm mươi đội viên điên cuồng thôi động lực lượng của mình. 

Nhưng mà Sài Phương và các đội viên đều biết, sau một kích tiếp theo của vị vực chủ này, phòng hộ của tiểu đội Lão Quy nhất định sẽ bị phá vỡ, thực lực chênh lệch không phải bọn hắn cố gắng là có thể bù đắp. 

Hoành Hỗ lại giơ lên đại chùy một lần nữa, hóa thành một bóng chùy khổng lồ, khi bóng chùy sắp rơi xuống, Hoành Hỗ chợt quay đầu nhìn lại. 

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com. 

Lọt vào trong tầm mắt, trong không gian xa xôi kia, một vầng mặt trời dâng lên, một vầng trăng tròn treo cao, nhật nguyệt tề huy, có lực lượng thần diệu đang cuộn trào. 

Lực lượng này không nói rõ được cũng không tả rõ được, giống như tích chứa đủ loại thần kỳ, Hoành Hỗ chưa bao giờ cảm thụ qua loại lực lượng này, nhưng ở sâu trong nội tâm, hắn lại ẩn ẩn cảm thấy bất an, loại lực lượng kỳ lạ này đối với hắn có nhất định uy hiếp. 

Nhật nguyệt giao thoa mà đến, lực lượng thần diệu kia bị diễn hóa phát huy vô cùng tinh tế.

Lúc đầu còn ở phương xa, sau một chớp mắt đã đến phụ cận, sau nhật nguyệt là vị Nhân tộc thất phẩm vừa bị hắn đập bay, đạm mạc theo sát mà đến, đưa tay kết ấn. 

Cuối cùng, chùy thứ ba của Hoành Hỗ vẫn không rơi xuống, cho tới bây giờ hắn đều là người chú ý cẩn thận, đối mặt với nguy hiểm không biết, lựa chọn của hắn là hóa giải! 

Mặc chi lực điên cuồng phun trào, mảng lớn mặc vân ngưng tụ mà ra, Hoành Hỗ ẩn thân trong mặc vân, bỗng nhiên không thấy bóng dáng. 

Nhật Nguyệt Thần Luân giao thoa đến chém hết mặc vân, trong nháy mắt này, lực lượng thời không tràn ngập bốn phương, tư duy của tất cả mọi người đều xuất hiện một ảo giác, giống như thời gian bị ngưng trệ, không gian bị giam cầm. 

Dường như trong nháy mắt, dường như đã vạn vạn năm. 

Một tiếng thở dài truyền đến, khuôn mặt Dương Khai tràn đầy vẻ cô đơn. 

Nhật Nguyệt Thần Luân đã là sát chiêu mạnh nhất của hắn, dù vậy, chiêu này vẫn không thể làm bị thương một vị vực chủ, hắn thật sự là có tâm muốn giết địch nhưng không đủ lực lượng. 

Trên chiến hạm của tiểu đội Lão Quy, bọn người Sài Phương đều

trợn to tròng mắt quan sát, thế nhưng khi đám mặc vân ngưng tụ như thật kia băng tán, bọn hắn vẫn không nhìn thấy một màn mà mình kỳ vọng. 

Trong mặc vân, có một chiếc kén đen một khổng lồ, giống như một chiếc kén tằm bị phóng đại vô số lần. 

Kén tằm là do mặc chi lực cực kỳ tinh thuần ngưng tụ mà thành, từng đạo vết nứt bỗng nhiên hiện ra, ngay sau đó kén đen vỡ nát, lộ ra bóng dáng Hoành Hỗ. 

Hắn liếc mắt nhìn Dương Khai, lộ vẻ tán thưởng: " Sát chiêu này thật kinh khủng!" 

Trên thực tế, nếu không phải trong thời khắc sống còn, hắn thôi động lực lượng ngưng tụ kén đen thủ hộ bản thân thì hắn tuyệt đối sẽ bị một chiêu kia đánh bị thương. 

Trước kia, vô luận như thế nào hắn cũng không dám tin tưởng một vị thất phẩm có thể đả thương hắn, nhưng bây giờ hắn đã tự thể nghiệm một lần. 

Cũng may hắn ứng đối vừa vặn, ngoại trừ tiêu hao không nhỏ thì vẫn chưa bị thương. 

Vị thất phẩm nàynhất định lại là một vị Nhân tộc tinh nhuệ không kém hơn Hạng Sơn! Tâm tình của Hoành Hỗ bỗng nhiên trở nên mỹ

diệu, xem ra hôm nay hắn chẳng những có thể chém giết Hạng Sơn, mà còn có thể hủy diệt một hạt giống tốt khác của Nhân tộc. 

Tâm tình của hắn mỹ diệu, còn trái tim của Dương Khai đã chìm vào đáy cốc. 

Sát chiêu cường đại nhất đều không thể làm bị thương Hoành Hỗ, bây giờ ngoại trừ cùng tiểu đội Lão Quy nghiêm phòng tử thủ thì Dương Khai đã không còn đường ra nào khác. 

Đến nay, viện binh của đại doanh tiền tiêu vẫn không thấy tăm hơi, tám chín mười phần là bị Mặc tộc chặn lại ở nửa đường. 

Mất đi chiến lực mạnh mẽ của hắn, tình huống của bọn người Phùng Anh cũng không thể lạc quan, lúc hắn còn trong trận, bốn tiểu đội tạo thành trận thế còn có thể cùng Vô Cương chống lại một hai, mặc dù rơi vào hạ phong, nhưng sẽ không mau chóng bại trận. 

Hắn vừa đi, mặc dù vẫn còn có bốn tiểu đội kết trận, nhưng chiến trận của tiểu đội Thần Hi đã bị giảm đi rất nhiều uy lực, dẫn đến ưu thế của Vô Cương càng lúc càng lớn, nhìn điệu bộ này, không dùng đến nửa canh giờ, bốn tiểu đội sẽ tan tác, đến lúc đó bọn hắn sẽ bị Vô Cương đánh tan từng người, tử thương thảm trọng. 

Hắn hầu như không nhìn thấy hi vọng, mặc dù hắn còn có át chủ bài chưa dùng, nhưng đến cùng là hiệu quả lớn bao nhiêu, hắn cũng nới

không chắc. 

Chẳng qua mặc dù cục diện đã như vậy, nhưng hắn không được phép có nửa điểm lùi bước. 

Dương Khai đưa tay tế ra Thương Long Thương, nhét một nắm linh đan vào trong miệng, dùng thương chỉ Hoành Hỗ, thôi động Không Gian Pháp Tắc, lập tức biến mất tại chỗ. 

Lúc hiện thân, hắn đã bức đến trước mặt Hoành Hỗ, Thương Long Thương cấp tốc phóng đại trong tầm mắt Hoành Hỗ. 

"Cuồng vọng!" Hoành Hỗ hừ lạnh, nện xuống một chùy vào chính giữa Thương Long Thương. 

Dương Khai bị nện đến lảo đảo, còn chưa đợi hắn điều chỉnh thân hình, một đoàn mặc chi lực đã hướng thẳng vào mặt hắn đánh tới, quấy nhiễu ngũ giác của hắn, khiến mắt hắn không thể nhìn, tai không thể nghe, ngay cả thần niệm đều bị áp chế cực lớn. 

Hăn theo bản năng hoành thương chặn lại, nhưng bị đập bay ầm vang, chỗ lồng ngực hung hăng lõm vào, xương sườn gãy mất tận mấy chiếc. 

Hoành Hỗ kinh dị kêu một tiếng, vừa rồi hắn đã dốc toàn lực xuất thủ, dưới tình huống bình thường, Nhân tộc thất phẩm căn bản là khó mà ngăn cản, nhất định vẫn lạc tại chỗ, không nghĩ tới vị Nhân

tộc này thế mà còn sống tiếp được, mặc dù đã bị thương không nhẹ. 

Quả nhiên là hạt giống tinh nhuệ của Nhân tộc, xác thực là không thể bỏ mặc cho người như vậy trưởng thành. 

Hoành Hỗ càng kiên định sát cơ, nhưng hắn không lập tức đuổi bắt Dương Khai đã bị chùy bay, hắn muốn giải quyết Hạng Sơn trước. 

Nếu so sánh thì hắn vẫn đối với Hạng Sơn kiêng kị sâu hơn. 

Đại chùy trong tay hắn lại rơi xuống một lần nữa, phòng hộ vốn đã trải rộng vết nứt rốt cục không chịu nổi phụ trọng, ầm ầm sụp đổ ra, chiến hạm của tiểu đội Lão Quy cũng bị liên lụy, có thêm tổn hại, còn đông đảo thành viên đem tâm thần nối thành một thể với toàn bộ chiến hạm, thì cùng nhau phun ra một ngụm máu tươi, khí tức uể oải. 

Phòng hộ bị phá, phía trước đã không còn trở ngại, Hoành Hỗ lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạng Sơn ở phía dưới, giơ cao đại chùy trong tay đập xuống. 

Bọn người Sài Phương hoảng sợ quan sát, giờ này khắc này, bọn hắn căn bản là vô lực ngăn cản, dưới một chùy này, chẳng những Hạng Sơn sẽ chết oan chết uổng, e là ngay cả phù lục cũng sẽ sụp đổ. 

Vài tiểu đội xa xa thấy cảnh này, đều nổ đom đóm mắt, muốn cứu viện, nhưng mà bọn hắn căn bản là không thoát khốn được! Trước

đó là bọn hắn quấn lấy Vô Cương, giờ phút này lại là Vô Cương đem tất cả bọn hắn đều ngăn lại tại chỗ. 

Ngay lúc tất cả mọi người đều tuyệt vọng, một đạo quang mang giống như tấm lụa đột nhiên bay ra từ nơi nào đó phía dưới.