Thế Giới tử thụ trả lại chi lực, cường đại như vậy! Đây là Tiểu Càn Khôn Dương Khai, nhân khẩu không quá khổng lồ, rất khó tưởng tượng nếu nhân khẩu nhiều được như Tinh Giới sẽ thịnh trạng đến mức nào.
Đương nhiên, nhân khẩu mặc dù không bằng Tinh Giới, nhưng bởi vì tốc độ thời gian nhanh hơn, cũng có ưu thế của mình, điểm này thì Tinh Giới không thể bì được, tổng thể tói nói, hai nơi đều có ưu khuyết.
Ban sơ, Dương Khai sẽ còn cẩn thận an trí mấy đệ tử này, chỉ đạo từng đứa, trướckhi bọn chúng tấn thăng Khai Thiên, Dương Khai đều sẽ dụng tâm chuẩn bị kỹ càng hết thảy, thời điểm tấn thăng càng tự mình hộ pháp.
Nhưng theo nhân số gia tăng, Dương Khai phát hiện làm như vậy quá tiêu hao tinh lực cùng thời gian của mình, bình quân hai ba năm
sẽ có một người xuất hiện, mỗi lần chuẩn bị chu toàn cho chúng phải tốn mấy tháng thậm chí non nửa năm.
Một hai đứa thì không có gì quan trọng, trăm đứa thì Dương Khai cũng không chịu nổi.
Cho nên thật lâu trước đó, Dương Khai đã ném việc này cho Bích Lạc quan xử lý.
Các đệ tử được giao cho cao tầng Bích Lạc quan, tự có cao tầng đi giải quyết hết thảy. Vốn là phương pháp lười biếng, lại không ngờ còn được các bát phẩm cực đại hoan nghênh.
Không khác, chủ yếu là tư chất những đệ tử này quá xuất sắc, tùy tiện xách ra một đứa, tương lai đều là có hi vọng tấn thăng bát phẩm. Nhân tài bực này, là mỗi động thiên phúc địa đều khát vọng.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, những đệ tử này lại khiến các bát phẩm tranh đoạt không thôi, bọn hắn sở dĩ tranh đoạt, không phải muốn thu đồ đệ, hoàn cảnh sinh tử khó liệu như này, thu đồ đệ không có bao nhiêu ý nghĩa, bởi vì ai cũng chẳng nói được chính xác mình có thể sống bao lâu, thu đồ đệ xong có thể sống bao lâu.
Bọn họ sở dĩ tranh đoạt, chủ yếu là bởi vì những năm này nhàn quá rồi, phần lớn bọn họ đều đã tu hành đến cực hạn của bản thân, không còn khả năng tiến thêm một bước, Dương Khai còn cần bế
quan tu hành, bọn họ lại không cần.
Có thể nói, dưới tình huống không có chiến sự, đại đa số bát phẩm đều ở lạo trạng thái nhàn hạ mốc meo, luôn có một ít chuyện có thể khiến bọn họ hứng thú, tỉ như những tân đinh mới đến này.
Nhất là những tân đinh này đều có tư chất xuất sắc, tu vi còn chỉ có Đế Tôn cảnh, cực kì có tính dẻo, cho nên bây giờ những võ giả này, đối với toàn bộ Bích Lạc quan đều là hàng bán chạy.
Dương Khai mừng rỡ quá đỗi. Bích Lạc quan hội tụ cường giả từ hơn một trăm nhà động thiên phúc địa, mặc kệ những đệ tử này thích loại đạo thống nào, ở chỗ này đều có thể tìm được nơi trốn thích hợp, cho nên bây giờ chỉ cần trong Tiểu Càn Khôn có đệ tử muốn, Dương Khai đều sẽ ném cho Chung Lương đến xử lý.
Lúc này, hai Đế Tôn cảnh một nam một nữ kia được Dương Khai thả ra, thất thần một lát, vội vàng hành lễ: "Bái kiến Đạo Chủ!"
Những năm này Dương Khai không hiện thân trong Tiểu Càn Khôn, không có ai từng thấy qua diện mục thật của hắn, đệ tử bình thường trong đạo tràng không biết huyền bí về Hư Không thế giới, nhưng đối với những người có ý muốn rời đi, tiến thêm một bước trên Võ Đạo, tràng chủ đều sẽ nói rõ hết thảy cho bọn họ, rằng sau khi rời khỏi thế giới này, người đầu tiên các ngươi nhìn thấy, chính là Đạo
Chủ, là Chúa Tể của toàn bộ Hư Không thế giới.
Đồng thời thông báo trước cục diện sau khi rời đi, cục diện trong khi tấn thăng Khai Thiên, nếu như những đệ tử này vẫn nghĩa vô phản cố, như vậy Dương Khai mới có thể phóng xuất bọn họ, nếu e ngại ngoại giới hung hiểm, muốn bo bo giữ mình, Dương Khai cũng không miễn cưỡng, dù sao tranh đấu Mặc tộc là không miễn cưỡng được.
Những đệ tử lựa chọn ở lại, tự nhiên không có khả năng có cơ hội tấn thăng Khai Thiên, mo ̣i thứ có được tất có mất.
Hư Không đạo tràng ngàn năm qua dưỡng ra không ít đệ tử tinh nhuệ, có tư cách tấn thăng Khai Thiên trên cơ bản đều chọn rời đi, chỉ có rất ít là lưu lại, dù sao về viê ̣c tu ha ̀nh, chấp nhất của mọi võ giả là giống nhau, mỗi võ giả đều khát vọng tiến thêm một bước trên Võ Đạo, loại dụ hoặc này không phải nguy hiểm có thể ngăn cản.
Dương Khai gật gật đầu: "Đã ra khỏi Hư Không đạo tràng, chắc hẳn các ngươi đã có cảm ngộ, hết thảy ngoại giới này, các ngươi sẽ từ từ hiểu ro ̃, chuyện tấn thăng Khai Thiên sẽ có người chuẩn bị thỏa đáng cho các ngươi."
Hai đệ tử yên lặng nghe, liên tục gật đầu.
Dương Khai quay đầu nhìn về phía Chung Lương: "Sư thúc, vậy đệ tử
đi trước."
Chung Lương nào có nhìn hắn, chỉ cười mỉm nhìn qua hai đệ tử kia, tùy ý khoát tay nói: "Đi thôi đi thôi."
Dương Khai rời đi.
Sau khi hắn đi, hai tên đệ tử mới quay qua Chung Lương, Chung Lương tươi cười chân thành khiến bọn hắn khó hiểu, lặng lẽ thả ra thần niệm tìm tòi, lại phát hiện tiền bối nhìn hòa ái dễ gần này lại có tu vi thâm u tựa như biển, không dò xét được chút gì.
Đó là Khai Thiên cảnh! Hai người minh ngộ, hai người là Đế Tôn đỉnh phong, trong Hư Không thế giới không ai mạnh hơn bọn họ, có thể làm cho bọn hắn hoàn toàn dò xét không ra tu vi, nhất định là Khai Thiên cảnh trong truyền thuyết, mà lại là Khai Thiên cảnh phẩm giai cực cao.
"Xin bái kiến tiền bối!" Hai người vội vàng hành lễ.
Chung Lương vui tươi hớn hở cười: "Không cần đa lễ, ân, hai người các ngươi cô đọng đạo ấn, dùng tài nguyên mấy phẩm?"
Nam đệ tử kia nói: "Bẩm tiền bối, ta cùng sư tỷ đều dùng lục phẩm."
Không có thất phẩm. . . không thất vọng, dù sao xem như Tiểu Càn Khôn Dương Khai, muốn bồi dưỡng được thẳng tấn thất phẩm cũng không dễ dàng, hơn 200 năm này, chỉ xuất hiện hai người mà thôi.
Chung Lương y nguyên vẻ mặt tươi cười: "Tốt tốt tốt!"
Bên này đang nói chuyện, chợt có mấy bóng người như quỷ mị vọt vào, người còn chưa tới, tiếng đã truyền đến: "Lại có hạt giống tốt rồi? Lần này đến phiên Cẩu mỗ a?"
"Từ đã từ đã, lão phu đợi 150 năm, nên đến phiên lão phu."
Có người xùy tiếng nói: "Loại chuyện này tự nhiên là tiên hạ thủ vi cường, đến phiên cái gì."
"Trước mặt tiểu bối ồn ào không ngớt, còn ra thể thống gì? không phải đánh nhau giết địch, sao lại là tiên hạ thủ vi cường, tất nhiên là nên giảng duyên phận!" Người nói quay đầu nhìn về phía nữ đệ tử kia, vẻ mặt tươi cười: "Tiểu cô nương, bản tọa thấy hai ta có duyên, sao không về môn hạ bản tọa, bản tọa chính là bát phẩm Khai Thiên, có bản tọa chỉ điểm dạy bảo, ngày sau giết mặc trừ tà, dễ như trở bàn tay!"
"Ở đây ai còn không phải bát phẩm?" Lập tức có người không vui, uy thế bát phẩm lập tức được phóng thích.
Hai đệ tử còn chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên một đám người vọt đến, ồn ào không ngớt, ngay sau đó là uy áp lớn lao từ trên trời giáng xuống, lập tức tối sầm mặt lại.
"Không tốt, hai tiểu gia hỏa ngất cmnr!"
"Vân sư huynh nhanh thu khí thế! Bọn chúng chỉ là hai tiểu Đế Tôn, nào chịu nổi uy thế bát phẩm?"
"Hỏng bét. . . Thật là quên mất việc này, rất lâu không gặp Đế Tôn cảnh. . ."
Chung Lương khóe miệng co giật mà nhìn hỗn loạn này, có phần hối hận vừa rồi đưa tin cho mấy tên nhàn đầu mọc cỏ này. Lần này, hai tân đinh sợ là sẽ có bóng ma tâm lý đối với mấy bát phẩm này mất.
Lần sau lại có hạt giống tốt, tuyệt không thể để bọn hắn cùng xông tới.
Để hai đệ tử cho Chung Lương xử lý, Dương Khai rời đi, thôi động Càn Khôn Quyết, trở về Bích Lạc quan.
Hắn là không cần quan tâm hai đệ tử kia, tự có các bát phẩm tự mình chỉ đạo hộ pháp, so với hắn chỉ điểm càng hữu dụng hơn nhiều.
Huống chi, Thiên Nguyên Chính Ấn Đan hắn cũng tự mình luyện chế ra không ít, đưa cho Chung Lương, những đệ tử này vốn là tư chất xuất chúng, từng bước một ổn đánh ổn đâm, có thêm Thiên Nguyên Chính Ấn Đan phụ trợ, tấn thăng Khai Thiên là khẳng định không có vấn đề.
Trên thực tế, qua nhiều năm như vậy, đệ tử Hư Không đạo tràng tấn
thăng Khai Thiên không có ai thất bại, trong đó một mặt bản thân bọn chúng căn cơ kiên cố, Thiên Nguyên Chính Ấn Đan cũng chiếm một phần công, hai bút cùng vẽ, há có đạo lý không thành công.
Nhưng tu hành ở Hư Không đạo tràng cũng có tai hại, đó chính là bọn họ không đủ kinh nghiệm đấu chiến.
Toàn bộ Hư Không thế giới không có phân tranh quá lớn, cho dù có phân tranh nhỏ cũng chỉ là giữa các tông môn tông môn, địa vị Hư Không đạo tràng đặc thù, đệ tử tu hành trong đó ngoại trừ đồng môn thi đấu luận bàn, trên cơ bản đều là chưa từng gặp qua huyết tinh.
Trưởng thành kiểu dịu dàng ngoan ngoãn này chính là thiếu khuyết lớn nhất.
Nhưng mà Bích Lạc quan thái bình đã lâu, bọn chúng tấn thăng Khai Thiên, xem như muốn tìm chút Mặc tộc cho bọn chúng luyện tập cũng không được.
Dương Khai vẫn muốn an trí một tòa tử sào trong Tiểu Càn Khôn, để tử sào thai nghén Mặc tộc, để đệ tử đạo tràng sớm ngày quen với quá trình tranh đấu Mặc tộc, đáng tiếc không thể toại nguyện.
Cho nên đừng nhìn những đệ tử này bây giờ tu hành đều xuôi gió xuôi nước, nhưng đến thời điểm chiến tranh có thể phát huy bao
nhiêu lực lượng, chẳng ai biết được, hết thảy còn phải xem biểu hiện của chính bọn chúng.
Còn có một việc để Dương Khai mừng rỡ.
Đó chính là những đệ tử này đều rất phù hợp đối với Không Gian chi đạo, Thời Gian chi đạo, Thương Đạo.
Ba loại đại đạo này, chính là căn cơ của Dương Khai, nhất là Không Gian chi đạo, Dương Khai nghiên cứu sâu nhất, thứ yếu là Thời Gian chi đạo.
Trong Tiểu Càn Khôn bao hàm đại lượng đạo ngấn của ba loại đại đạo này, đạo ngấn nhìn không thấy sờ không được, là để người cảm ngộ.
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ trưởng thành tại Hư Không thế giới, các đệ tử có tỉ lệ phù hợp rất cao với ba loại đại đạo này.