Trong chiến trường, mấy hạ vị Mặc tộc vô tri không sợ trùng sát đến, còn chưa tới gần lão tổ đã bị khí kình lăng lệ kia giảo sát thành bột mịn.
Lão tổ nhàn nhạt nhìn lướt qua Chập Thung đang đào vong, khóe miệng vểnh nhẹ lên.
Hạng Sơn để nàng thả đi một vực chủ, mục đích truyền tin tức cho vương chủ, trước đó nàng còn đang cân nhắc nên như thế nào không để lại dấu vết làm được điểm này, bởi thực lực sách biệt quá lớn, làm quá rõ ràng sẽ chỉ khiến người ta hoài nghi.
Lại không ngờ, có vực chủ không bước vào khu vực phù lục, mà lại phát giác được khí tức của nàng liền quyết định bỏ chạy thật nhanh.
Lão tổ tự nhiên là vui thấy kỳ thành, coi như không thấy được.
Mười vị vực chủ, chỉ cần thả một tên là được, còn lại. . . Tự nhiên là đuổi tận giết tuyệt!
Hạng Sơn đã nói, mục tiêu hàng đầu không phải thu phục Đại Diễn quan, mà là muốn đánh cho Mặc tộc tàn phế. Đại quân 300. 000 mặc tộc cùng gần mười vị vực chủ bỏ mình, đối với Mặc tộc Đại Diễn chiến khu, cũng hẳn là tổn thất không nhỏ.
Xác định vị vực chủ kia đã thoát đi, lão tổ không cố kỵ nữa, đánh toàn lực, m Dương đồ án hóa thành hai màu trắng đen, lấy bản thân làm trung tâm, bao phủ toàn bộ chiến trường.
Thân ở trong đó, tướng sĩ Nhân tộc sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, trái lại, Mặc tộc lại như sa vào đầm lầy, cả người rõ ràng ngưng trệ rất nhiều, lãnh chúa, thực lực suy yếu mất hai ba thành, ngay cả các lãnh chúa, thực lực đều hạ thấp lớn, chỉ có vực chủ, không quá bị ảnh hưởng.
Đây không phải nói bí thuật của lão tổ vô hiệu đối với vực chủ, chỉ là phạm vi nàng bao phủ quá lớn, cho nên ảnh hưởng đối với vực chủ là cực kỳ bé nhỏ.
Tuy không có lão tổ áp chế, các vực chủ vẫn không ngừng kêu khổ. Bên cạnh mỗi một vị vực chủ đều vây tụ ba đến năm vị bát phẩm
Khai Thiên, đạo đạo thần thông bí thuật chào hỏi, ai chịu nổi?
Vây công các vực chủ chỉ có không đến ba mươi bát phẩm, mà 30 vị bát phẩm còn lại thì chạy lên chiến trường, phối hợp các trấn vệ, thỏa thích thu gặt tính mệnh Mặc tộc, những nơi các bát phẩm này đi qua, mỗi lần đều có thể nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu, liên miên Mặc tộc ngã xuống như rơm rạ.
Trận chiến này nổi lên vội vàng, mai phục cũng không hoàn mỹ, mà dưới sự hiệp trợ của hơn 30 vị bát phẩm, 30. 000 tướng sĩ Nhân tộc vẫn có thể hiện lên nghiền ép chi thế, đánh cho Mặc tộc không hề có lực hoàn thủ.
Thời điểm ban sơ, Mặc tộc không phân tu vi cao thấp, đối mặt Nhân tộc lại đều không hề sợ hãi, thường thường hạ vị Mặc tộc còn can đảm dám khởi xướng công kích cường giả Nhân tộc.
Không ngoài các bát phẩm này, chính là lão tổ, cũng có thật nhiều Mặc tộc đi công kích.
Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy, tự nhiên là bởi vì những Mặc tộc này, đại đa số đều chưa từng giao thủ với Nhân tộc.
Mỗi một lần Đại Diễn chiến khu trợ giúp đại quân Phong Vân quan, ngoại trừ các vực chủ lĩnh quân cùng các lãnh chúa vận khí không tệ có thể còn sống trở về, còn lại cơ bản đều chết trên chiến trường.
Điều này sẽ khiến đại đa số Mặc tộc không có kinh nghiệm giao thủ Nhân tộc.
Nhưng bọn chúng là Mặc tộc Đại Diễn chiến khu, tiền bối từng cướp đoạt một tòa quan ải từ tay Nhân tộc. Trong ý nghĩ của tất cả lãnh chúa cùng các Mặc tộc, Nhân tộc đều là không chịu nổi một kích.
Cho nên cho dù bị mai phục, đại quân Mặc tộc cũng dám can đảm có một trận chiến.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, số lượng tộc nhân giảm bớt quá khủng khiếp, các Mặc tộc mới phát hiện, đủ loại tin tức cổ lão tương truyền chẳng hợp hiện thực chút nào.
Những Nhân tộc này không phải chịu nổi một kích, mà ngược lại từng tên hung hãn cường đại, mà lại bọn hắn còn có thể mượn nhờ từng chiếc bí bảo hình dạng khác nhau kia tác chiến, không phá những bí bảo kia, bọn hắn khó mà tạo thành sát thương hữu hiệu đối với Nhân tộc.
Khi số lượng tộc nhân bỏ mình vượt quá một nửa, các Mặc tộc rốt cục tỉnh ngộ lại, một nhóm Nhân tộc số lượng kém bọn hắn nhiều này, căn bản không phải đối thủ bọn hắn có thể chống lại.
Nhưng mà lúc này tỉnh ngộ đã muộn, dưới sự điều hành của Hạng Sơn và Liễu Chỉ Bình, toàn bộ khu vực đã tạo thành vòng vây kín không kẽ hở, ngoại trừ hai ba vạn Mặc tộc đào vong theo Chập
Thung, còn lại Mặc tộc cho dù muốn chạy trốn, đã không còn cơ hội.
Sau đó chiến đấu, chính là một trường giết chóc!
Các vực chủ đã chết sạch, mười mấy vạn đại quân còn sống không có ai điều hành, từng người tự chiến, hỗn loạn không chịu nổi.
Nhân tộc có vài chục vị bát phẩm, càng có lão tổ, chiếm hết ưu thế.
Chỉ một ngày, Mặc tộc bị giết chóc sạch sẽ, hư không to như vậy, tất cả phù lục đều bị đánh vỡ nát, toàn cảnh là gãy chi thịt nát, nồng đậm mặc chi lực ngưng tụ, hóa thành mặc vân to lớn, tràn ngập toàn bộ hư không.
Bên ngoài mặc vân, hai quân tập kết, không đi đường ngay, mà dừng lại tu chỉnh.
Không cần phải vội vã đi đường, Hạng Sơn đã quyết nghị đánh cỏ động rắn, tự nhiên là muốn cho Mặc tộc thời gian phản ứng.
Vực chủ kia đã đào vong trở về, mặc dù không biết đến lúc đó hắn sẽ như báo cáo tình huống cho vương chủ thế nào, nhưng chỉ cần vương chủ không quá ngu, sẽ có thể ý thức được một vài vấn đề.
Tỉ như nói nha ́nh đại quân Nhân tộc na ̀y từ đâu đến, đangđi phương nào?
Mà bây giờ, chiến sự Phong Vân quan chắc hẳn đã thông qua Mặc
Sào truyền đến tai vương chủ Đại Diễn chiến khu.
Đến lúc đó lại có vị vực chủ đào vong kia báo cáo tình hình chiến đấu nơi đây, tin chắc vương chủ kia có thể thấy rõ ý đồ Đại Diễn quân.
Mục đích đại quân dừng lại tu chỉnh, chính là vì kéo dài thời gian, để Mặc tộc có chỗ chuẩn bị.
Trận chiến này Nhân tộc tổn thất không lớn, chiến lực cao tầng chênh lệch quá cách xa, Nhân tộc lại có chiến hạm làm phòng hộ, cho nên số người chết chỉ có mấy trăm mà thôi.
Cùng lúc đó, Chập Thung lao nhanh như điện, cấp tốc trốn chạy, chưa bao giờ có lần nào, Chập Thung cảm thấy tử vong cách mình gần như thế, khi nhìn thấy vị lão tổ kia hiện thân, hắn đã cho là mình chết chắc.
Cũng may vận khí không tệ, vị lão tổ kia căn bản không phát hiện tung tích của hắn, hắn đào tẩu, mấy vạn Mặc tộc theo sát chạy tán loạn, cung cấp cho hắn tầm chắn.
Trong lòng Chập Thung vẫn còn lo sợ bất an, sợ lão tổ kia truy đuổi, nê ́u như thế, vậy hắn chỉ có thể vươn cổ cho người ta đâm.
Cũng may cho đến tận này, sau lưng không có vết tích truy binh đuổi theo.
Trên bất luận chiến trường nào, không đánh mà chạy là tội lớn, sau khi trở về khẳng định không thể thiếu trách phạt, nhưng mà Chập Thung đã không nghĩ ngợi nhiều được, chỉ muốn mau chóng về báo cho vương chủ.
Nhân tộc làm việc như vậy không bình thường, hắn không biết Nhân tộc có ý đồ thế nào, nhưng vương chủ sẽ tự có định đoạt.
Chạy trốn liên tục một tháng, Chập Thung mới yên lòng, xác định lão tổ kia không truy đuổi, nếu không đã sớm đuổi kịp hắn.
Những Mặc tộc đào vong theo hắn sớm đã bị hắn bỏ xa không thấy tăm hơi, hắn cũng lười qua ̉n những Mặc tộc này chết sống, bây giờ hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian trở về Đại Diễn chiến khu.
Từ phía trên truyền xuống mệnh lệnh, tu chỉnh ba ngày rồi khởi hành. Đại đa số tướng sĩ không biết mệnh lệnh này có thâm ý gì, dù sao bọn hắn vừa mới từ khởi hành từ Phong Vân quan chưa được mấy ngày, mặc dù gặp phải một trận đại chiến, vậy mà đã phải tu chỉnh rồi?
Nếu như thế, vậy vội vã phát binh từ Phong Vân quan để làm gì?
Tu chỉnh thì tu chỉnh, dù sao sau đại chiến, mọi người cũng có chỗ tiêu hao, chính là cần thời gian để khôi phục.
Dương Khai tu bổ Phá Hiểu.
Một trận chiến, Phá Hiểu cu ̃ng xuất hiện tổn thương nhỏ xíu, hắn dù sao là Tông sư Luyện Khí sư, còn từng tham dự kế hoạch luyện chế hành cung bí bảo của mặc tộc, tu bổ những thứ này không phải vấn đề gì.
Chỉ là trong đó có trận pháp, cần mời Trận Pháp sư đến giúp đỡ.
Phùng Anh ở một bên hỗ trợ, đội viên khác hoặc là không có việc gì, hoặc là dụng tâm tu hành.
Bên này đang bận, chợt có một đạo thần niệm truyền đến: "Tất cả đội trưởng Khảm Đinh trấn, mau tập hợp!"
Đạo thần niệm này bao trùm phạm vi rất lớn, cho nên mấy người Dương Khai nghe rõ ràng, người truyền ra thần niệm có lẽ chính là bát phẩm tổng trấn Khảm Đinh trấn.
Đạo thần niệm này mới biến mất, lại có một đạo thần niệm truyền ra, lần này là tổng trấn Càn Ất trấn phát ra mệnh lệnh tập hợp.
Nhân thủ hai trấn này ở gần Thần Hi, cho nên hai vị tổng trấn truyền âm cũng tiện thể truyền đến chỗ Thần Hi.
Dương Khai không khỏi ngẩng đầu quan sát, sau một khắc, thấy trong từng chiếc chiến hạm gần đó, từng đội trưởng bay về cùng một phương.
"Chuyện gì vậy?" Dương Khai một mặt mờ mịt.
Phùng Anh nói: "Hay là ngươi đi hỏi đi?"
Dương Khai nghĩ nghĩ, ngừng công việc trong tay, cũng vọt ra ngoài.
Hai vị tổng trấn truyền âm, hiển nhiên là thượng tầng có bố trí đặc biệt, không đơn thuần là hai vị này tổng trấn, các lộ tổng trấn khác hẳn là đều có truyền âm, mà Dương Khai có thể nghe được truyền âm chỉ có từ hai vị này mà thôi.
Thần Hi là tiểu đội đặc thù, không thuộc bất luận trấn vệ nào, lệ thuộc trực tiếp quân đoàn trưởng, Lão Quy đội cũng giống như vậy.
Tiểu đội đặc biệt hưởng đãi ngộ đặc thù, nhưng lúc này có vẻ hơi bà ngoại không thương, cậu không thương, bởi vì thượng tầng có an bài gì, không có tổng trấn đến thông tri bọn hắn.
Tuy nói quân đoàn trưởng khẳng định sẽ có chỗ an bài, nhưng Dương Khai vẫn muốn hiểu trước.
Không bao lâu, Dương Khai đến trên một chiếc Vệ cấp chiến hạm.
Bây giờ chiến hạm Nhân tộc trên cơ bản chia làm ba cấp độ, cơ bản nhất là Đội cấp chiến hạm, bình thường tiểu đội đều là dùng loại này, cấp cao hơn là Vệ cấp, càng lớn càng rộng rãi hơn Đội cấp chiến hạm.