Điều làm bọn họ cảm thấy hơi chút yên tâm chính là bất kể Địa Ma hay là Đường Vũ Tiên khi triển khai sức mạnh đều không quá nhiều động tác, dường như bọn họ chỉ uy hiếp thôi chứ không định thực sự đồ sát.
Chính như lời trước đó của Dương Khai, Dương Chiếu phải lo lắng hơn. Y mặc dù số người đang chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng nhưng số lượng cao thủ lại không bằng phủ Dương Khai, một khi đã đánh nhau thì chỉ là cả hai bên cùng thương tổn.
Đến lúc đó ngư ông đắc lợi chính là đại ca Dương Uy rồi.
Y cũng không muốn để người khác được dễ dàng.
Trước khi chiếm ưu thế tuyệt đối, y không có ý định đụng độ bất kỳ ai.
Đáng tiếc, Dương Khai lúc này mạnh mẽ khiến y ý thức được đoạt đích chi chiến sẽ không phát triển như y mong muốn.
- Nhị ca, ta nói rồi, ta chỉ cần giết hai người kia, huynh giao bọn họ ra ta lập tức rút đi. Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
- Không thể nào. Dương Chiếu cũng lắc đầu, nếu giao Hướng Sở và Nam Sênh ra, vậy y sẽ thành cái gì? Chẳng qua y có thể nghe ra từ trong lời nói của Dương Khai, Dương Khai cũng không muốn khai chiến ở đây.
Kết cục hai bên cùng thương tổn ai cũng không muốn.
Dương Chiếu vì sợ Dương Uy ngư ông đắc lợi, còn Dương Khai thì không muốn bằng hữu của mình lâm nguy. Xuất phát điểm của hai người không giống nhau nhưng cách suy tính vấn đề cũng giống.
- Sự việc lần này coi như người trong Dương gia chúng ta tranh đấu, vậy thì chỉ cần người Dương gia tham dự, ngươi muốn giết, ta muốn giữ, vậy mỗi người hãy dùng cách của mình, thế nào?
Dương Khai nhếch miệng cười: - Nội bộ tranh đấu?
- Không sai.
- Chỉ có người Dương gia mới có thể tham dự?
- Đúng.
- Bao gồm cả huyết thị đúng không?
- Bao gồm, cao thủ của Huyết Thị Đường dù không phải họ Dương nhưng cũng là người của Dương gia.
- Hiểu rồi. Dương Khai khẽ vuốt cằm, bỗng ngẩng đầu, hai tròng mắt chiếu sáng rạng rỡ: - Cứ theo ý của nhị ca đi. Lần này là nội bộ Dương gia tranh đấu.
Địa Sát Chi Long, mỗi một con đều được cô đọng từ thần hồn của yêu thú ngũ giai, bị Dương Chiếu thu trong người, lúc đối địch lại được vận dụng linh hoạt, thường dùng mà kẻ địch không có cách nào phòng bị.
Lúc trước y có thể động dụng bảy con Địa Sát Chi Long, hiện nay cùng với thực lực tăng trưởng, hoàn toàn có thể huy động tới mười con, mà thực lực của mỗi con có thể phát huy được đều không giống nhau.
Đối mặt với sát chiêu của Dương Chiếu, thần sắc Dương Khai không chút biến hoá. Con hắc long trên đỉnh đầu há to cái mồm máu, từng đạo năng lượng tối đen thản nhiên phun ra.
Phì phì phì…
Mỗi đạo năng lượng đều hướng tới công kích những con Địa Sát Chi Long đang ngoi lên từ dưới lòng đất, Địa Sát Long Thuật của Dương Chiếu chưa tấn công đã bị đánh tan.
- Hoá ra, một huyết thị khác trong phủ Dương Chiếu đã giải khai Phong Nguyên Chú. Dương Uy bừng tỉnh ngộ.
Lúc diễn ra cuộc chiến đoạt bảo ở Phá Kính Hồ, mỗi vị công tử bên người đều có một huyết thị bị Phong Nguyên Chú kiềm toả chân nguyên, đó là động tác của thái thượng trưởng lão Dương gia Hoàng Cửu Châu, huyết thị muốn dựa vào sức mạnh của mình để giải trừ ít nhất phải mất hai tháng.
Vị huyết thị ở phủ Dương Uy kia vẫn luôn bế quan, công kích Phong Nguyên Chú cấm chế nay đã gần hai tháng, chắc cũng sắp xuất quan rồi.
Không hề nghĩ tới vị huyết thị bị giam cầm chân nguyên kia đã thành công.
Chẳng trách Dương Chiếu có đề xuất như vậy, hoá ra là vì nguyên nhân này.
Tất cả mọi người ngây dại, người nào người nấy lộ ra vẻ mặt kì dị, âm thầm cảm thấy Cửu công tử Dương gia có phải điên rồi, đã không thể dùng cách suy nghĩ của người bình thường để cân nhắc tình huống này?
Trong lầu trà, Dương Uy và Liễu Khinh Diêu cùng há mồm.
Đối mặt với một vị huyết thị Thần Du Cảnh bát tầng như vậy, hắn còn dám thốt ra lời nói ngông cuồng đến mức này?
Hắn cũng không coi vị huyết thị này ra gì rồi.
Tất cả mọi người đều không khỏi nảy sinh ý nghĩ kỳ lạ.
Vị huyết thị bên cạnh Dương Chiếu vẻ mặt chua xót, chép miệng chậc lưỡi nói: - Tiểu công tử, tuy rằng huyết thị chúng ta tất cả mọi người đều kính nể ngươi, nhưng bị ngươi coi thường như vậy, ta rất không thích, để chứng minh thực lực của mình ta sẽ không nương tay đâu.
- Vậy ngươi thử xem có ngăn được ta không? Dương Khai cười to, hai tay vung lên, một vầng khí đen kịt che phủ bầu trời, hướng cả phía trước bao trùm.
Trên đỉnh đầu, con hắc giao long kia cũng truyền đến một tiếng gầm cao vút, rung đùi đắc ý vồ về phía Dương Chiếu và vị huyết thị kia.
Dương Khai không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, vừa ra tay đã dốc toàn lực.
Đối mặt với sự công kích cuồng bạo như vậy, Dương Chiếu lập tức hít thở không thông, không khỏi sinh ra một cảm giác không thể ngăn cản, nhưng vị huyết thị bên cảnh y, toàn cơ thể phát ra một năng lượng lớn không ngừng dao động, một vầng hào quang trắng loáng bao bọc lấy hai người họ.
Cach cạch cạch…
Hơi thở đen ngòm kia tấn công hào quang trắng, chỉ có điều trong thời gian nháy mắt sắc trắng kia đã như nước trong bị dội mực, nhuốm màu ô nhiễm.
Thần sắc vị huyết thị biến đổi, dường như không nghĩ tới thủ đoạn Dương Khai thi triển lại có thể biến hoá kỳ lạ như vậy, không dám chậm trễ, vội vàng dắt Dương Chiếu tránh đi.
Nhưng hơi thở màu đen này lại như có mắt đuổi theo bóng dáng bọn họ truy kích không tha.