Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5210: Mặc Đồ, Mặc Đồ!



Mặc dù đại quân hai tộc va chạm kịch liệt, nhưng đều lộ ra rất khắc chế, không có bên nào mạo muội cấp tiến, bởi vì nơi này là không gian mênh mông, Nhân tộc và Mặc tộc, đều không có bất kỳ bình chướng nào co ́thể theo. 

Nếu là hành vi quá cấp tiến, một khi chiến cuộc bất lợi, vậy thì rất có thể sẽ dẫn đến toàn bộ chiến trường sụp đổ, đến lúc đó hai bên tất nhiên sẽ tử thương to lớn. 

Cho nên nếu quan sát từ xa xa thì giờ phút này tình cảnh tướng sĩ hai tộc trên chiến trường có thể nói là hiện ra đơn giản sáng tỏ, đại quân 30. 000 Nhân tộc và đại quân hơn 400. 000 Mặc tộc giống như hai dòng lũ lớn nhỏ không đều, không ngừng va chạm trong không gian, co vào, đụng đụng, rồi co rúc. 

Lúc va chạm, hai bên đều thi triển ra sát chiêu của mình, lúc bí 

thuật bay ra, co vào chính là lúc tướng sĩ hai tộc tập hợp lại. 

Cao tầng Nhân tộc chưa bao giờ trông cậy vào có thể đánh tan đối phương trong một lần xung đột chính diện, cho nên bọn hắn chỉ có thể lợi dụng loại phương thức này, , từng bước xâm chiếm lực lượng của đại quân Mặc tộc trong những lần tiếp xúc va chạm ngắn ngủi, dần dần chiếm trước ưu thế. 

Chỉ là Mễ Kinh Luân và Âu Dương Liệt không nghĩ tới, quan chỉ huy bên Mặc tộc thế mà cũng có ý định này. 

Có thể nói quan chỉ huy của hai bên có tâm thái không mưu mà hợp, khiến Mễ Kinh Luân và Âu Dương Liệt đều đối với vị vực chủ chỉ huy lần tác chiến này có chút cùng chung chí hướng. 

Người chỉ huy đại quân Mặc tộc tác chiến như vậy, tự nhiên là Chập Thung vực chủ. 

Vị vực chủ này có thực lực không tệ, lá gan đủ nhỏ, tâm tính đầy đủ cẩn thận, nếu không phải như vậy thì lúc bị đại quân Nhân tộc mai phục ở ngoài Phong Vân quan, hắn sẽ không quyết định trốn chạy nhanh như vậy, từ đó nhặt về một mạng. 

Tuy hắn là vực chủ Mặc tộc ở chiến khu Đại Diễn, nhưng trong 30, 000 năm gần đây, hắn đã từng suất quân tiến đến trợ giúp Phong Vân quan và Thanh Hư quan vài chục lần, mặc dù mỗi một lần đại

quân mà hắn mang đến đều bị đánh phá thành mảnh nhỏ, Mặc tộc có thể còn sống trở về cực ít. 

Nhưng chính là bởi vì có kinh nghiệm tác chiến với đại quân Nhân tộc rất phong phú, mới khiến hắn chế định được sách lược chính xác nhất trong thời điểm này. 

Trong trận đánh lúc trước, đại quân 30. 000 của hai quân Nam Bắc tập kích, hắn là người để đại quân Mặc tộc ngưng tụ mây đen che lấp thân hình. 

Nếu là những vực chủ khác chủ sự ở đây, khi thấy đại quân Nhân tộc đột kích, tám chín phần mười là sẽ đón đầu mà lên. 

Không thể không nói, mặc dù đủ loại sách lược của hắn nhìn như rất nhát gan, nhưng lại làm cho bên Nhân tộc cảm thấy cực kỳ khó chịu. 

Mễ Kinh Luân và Âu Dương Liệt tự nhiên là hy vọng gặp phải quan chỉ huy đại quân Mặc tộc là loại người không có đầu óc, chỉ biết dựa vào ưu thế nhân số để đánh một trận chiến định kết cục. 

Không nghĩ tới, bọn hắn thế mà đụng phải một vị vực chủ Mặc tộc biết động não. 

Đây chính là chuyện hiếm lạ, bọn hắn cùng Mặc tộc tranh đấu nhiều năm như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu bọn hắn đụng phải quan chỉ huy Mặc tộc như thế này.

Đại quân hai tộc hội tụ thành dòng lũ, mỗi một lần va chạm đều có khí tức sinh mệnh tại tàn lụi, nhưng đều là Mặc tộc vẫn lạc. 

Chiến hạm của Nhân tộc không phá, thì trên cơ bản là Nhân tộc bên trong sẽ không có nguy hiểm. Nhưng nếu chiến hạm bị phá, vậy thì tất cả thành viên của một tiểu đội đều có thể sẽ gặp phải nguy hiểm. 

Hai bên giao phong vài chục lần như vậy, cục diện dần dần trở nên có chút hỗn loạn. 

Bên dẫn đến loại hỗn loạn này không phải là Nhân tộc. 

Tuy đại quân Nhân tộc có 30. 000 người, nhưng bởi vì tính kỷ luật cực mạnh và tính tự hạn chế nghiêm ngặt phục tùng mệnh lệnh trên chiến trường, cho nên đối với mệnh lệnh mà cao tầng truyền xuống, tướng sĩ Nhân tộc đều cẩn thận chấp hành. 

Mặc tộc thì không giống vậy. 

Đại quân mấy chục vạn Mặc tộc, trên danh nghĩa là do Chập Thung lĩnh quân, nhưng trên thực tế là chúc quân của mười vị vực chủ ghép lại với nhau. 

Mỗi vị vực chủ đều có ý nghĩ của mình. 

Thấy bên Mặc tộc liên tiếp ăn thiệt thòi trong những lần đụng chạm, còn bên Nhân tộc hình như là còn chưa có người vẫn lạc, đông đảo vực chủ bốc hỏa trong lòng, cho nên hành động khó tránh khỏi sẽ

cấp tiến một chút. 

Bọn hắn cấp tiến, mang đến cho Mặc tộc tổn thất và thương vong lớn hơn. 

Chuyện này càng là khiến bọn hắn thẹn quá hoá giận, cuối cùng tự mình hạ trận xuất thủ. 

Nhưng đám bát phẩm Khai Thiên sao có thể để cho bọn họ càn rỡ, lúc các vực chủ không động thủ, các bát phẩm yên lặng theo dõi chiên trường, nhưng lúc các vực chủ bắt đầu hành động, đám bát phẩm tự nhiên là sẽ xuất thủ ngăn cản. 

Cho nên sau khi đại quân hai tộc va chạm một lúc lâu, chiến đấu bỗng nhiên trở nên kịch liệt, trên chiến trường, khắp nơi đều có thể thấy được dư ba do các vực chủ và các bát phẩm giao thủ. 

Trên Khu Mặc Hạm, Âu Dương Liệt nói một tiếng: "Ta đi lên, bên này làm phiền Mễ huynh." 

Mễ Kinh Luân khẽ gật đầu, Âu Dương Liệt bước ra một bước rồi lập tức xuất hiện trước mặt một vị vực chủ ở mấy trăm ngàn dặm bên ngoài, đấm ra một quyền cuồng bạo, vị vực chủ kia nhất thời không quan sát, bị đập bay ra ngoài. 

Nhung dù sao vị này cũng là vực chủ, mặc dù hắn bị Âu Dương Liệt đánh cho có chút choáng váng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh được

thân hình, cùng Âu Dương Liệt chiến thành một đoàn. 

Trong lúc kịch chiến, Âu Dương Liệt bó tay bó chân, ngược lại là vị vực chủ kia không kiêng nể gì cả. 

Bởi vì xung quanh hai người, chẳng những có rất nhiều Mặc tộc, mà còn có một số Nhân tộc, vị vực chủ kia có thể không để ý đến việc Mặc tộc nhà mình thương vong, xuất thủ ngoan lệ, nhưng Âu Dương Liệt không thể không để ý tới tính mạng của tướng sĩ Nhân tộc. 

Cho nên mặc dù Âu Dương Liệt xuất thủ đánh lén chiếm được ưu thế trước, nhưng lại không làm gì được vị vực chủ này. 

Chẳng những Âu Dương Liệt như vậy, đại bộ phận bát phẩm Khai Thiên đều gặp phải tình cảnh như vậy, cách làm hèn hạ của các vực chủ Mặc tộc khiến Nhân tộc bát phẩm bị gò bó tay chân. 

Khu Mặc Hạm của trung quân, vắt ngang trong không gian, cách chiến trường trăm va ̣n dặm. 

Vị trí này không tính xa, nếu có vực chủ Mặc tộc đánh bất ngờ, chỉ cần mấy hơi thở là có thể đến nơi, đương nhiên là cũng không tính quá gần, đứng ở vị trí này, Mễ Kinh Luân có thể quan sát được toàn cục. 

Trong hai vị quân đoàn trưởng của hai quân đoàn Nam Bắc , Âu Dương Liệt có lý niệm là lấy nắm đấm phục người, cho nên việc chỉ

huy đại quân tác chiến tự nhiên là rơi vào đầu Mễ Kinh Luân. 

Nơi này không đơn giản là chỉ có một chiếc Khu Mặc Hạm, còn có mấy chiếc chiến hạm cấp Vệ, đem Khu Mặc Hạm chăm chú bảo vệ, trên từng chiếc chiến hạm cấp Vệ kia đều có bát phẩm Khai Thiên tự mình tọa trấn và nhân viên biên chế một vệ! 

Phòng hộ phư vậy mới có thể bảo đảm Khu Mặc Hạm an toàn ở nơi đất khách này. 

Không phải Nhân tộc đem chuyện bé xé ra to, thật sự là Khu Mặc Hạm quá quan trọng, không nói đến đủ loại công năng của nó, bây giờ trên Khu Mặc Hạm và mấy chiếc chiến hạm cấp Vệ xung quanh, thế nhưng là hội tụ đủ loại nhân tài đặc thù đi theo quân mà đến. 

Lần này, bên Đông Tây quân có hơn ngàn vị Luyện Khí sư theo quân, số lượng Luyện Đan sư và Trận Pháp đều không ít hơn con số này. 

Bên Nam Bắc quân cũng giống như thế. 

Mặc dù những nhân tài đặc thù này đều có tu vi từ ngũ phẩm Khai Thiên trở lên, thậm chí là lục phẩm thất phẩm, bát phẩm đều có. 

Nhưng bọn hắn đắm chìm trong lĩnh vực của mình quanh năm, vì tướng sĩ Nhân tộc luyện khí, luyện đan, bố trí trận pháp, cho nên kinh nghiệm chiến đấu của bọn hắn rất là thiếu thốn, người như vậy không thích hợp đặt chân lên chiến trường, bất kỳ người nào vẫn lạc

đều là tổn thất rất lớn của Nhân tộc. 

Bọn hắn chỉ có thể ở nơi an toàn, chờ đợi đại chiến kết thúc. 

Bọn hắn phải ở lại chỗ này, tự nhiên là nhất định phải để lại nhân thủ bảo vệ bọn hắn. 

Cho nên mặc dù hai quân Nam Bắc có đại quân 30. 000 người, nhưng trên thực tế, đại quân chân chính cùng Mặc tộc tranh đấu sẽ ít hơn ba, bốn ngàn người. 

Mễ Kinh Luân đứng ở boong thuyền Khu Mặc Hạm quan sát, chau mày. 

Tình huống trên chiến trường có chút ngoài dự liệu của hắn. 

Trong suy nghĩ của hắn, trận chiến này, hai quân Nam Bắc muốn thắng thì hẳn không phải là việc khó, bởi vì đại quân bốn năm mươi vạn Mặc tộc, nhiều lắm là chỉ có mười vị vực chủ mà thôi. Hai quân Nam Bắc có hơn mười vị tổng trấn bát phẩm, số lượng thế nhưng là gấp mấy lần những vực chủ này. 

Chiến lực cao tầng có ưu thế tuyệt đối, đủ để đền bù chênh lệch thật lớn về nhân số. 

Nhưng muốn đem đại quân Mặc tộc này đuổi tận giết tuyệt là không có khả năng, nếu Mặc tộc thấy tình thế không ổn, thì tự nhiên sẽ chạy trốn.

Trận chiến này khác biệt với tình huống hai quân Đông Tây bố trí mai phục ở ngoài Phong Vân quan. 

Dương Khai đã nói qua cho Mễ Kính Luân, tình huống của trận chiến kia kỹ càng từ đầu đến cuối, cho nên hắn biết, trong trận chiến kia sở dĩ hai quân Đông Tây có thể đem đại quân 300. 000 Mặc tộc hầu như tiêu diệt toàn bộ trong thời gian rất ngắn, chủ yếu là do hai quân Đông Tây bố trí mai phục, càng là có lão tổ tự mình tọa trấn, lấy hữu tâm ti ́nh vô tâm, Mặc tộc căn bản là không đánh lại được. 

Thế nhưng là hai quân Nam Bắc không có cách nào bố trí mai phục, cũng không có lão tổ tọa trấn, không chiếm cứ ưu thế giống hai quân Đông Tây lúc ấy. 

Tuy rằng như vậy, nhưng hai quân Nam Bắc cũng có thể lấy được thắng lợi rất nhẹ nhàng, trong tình huống không bỏ ra quá lớn thương vong. 

Nhưng mà tình huống bây giờ lại không phải như vậy. 

Trên chiến trường, ưu thế của Nhân tộc không lớn giống trong tưởng tượng. 

Đám bát phẩm Khai Thiên bị Mễ Kinh Luân ký thác kỳ vọng không lấy được ưu thế quá lớn.

Nguyên nhân là trong đại quân Mặc tộc, có thật nhiều mặc đồ thất phẩm thậm chí bát phẩm! 

Cùng Mặc tộc dây dưa nhiều năm như vậy, trải qua vô số trận chiến to to nhỏ nhỏ, nhưng Mễ Kinh Luân chưa bao giờ thấy qua nhiều mặc đồ như vậy, mà lại từng người đều có tu vi đến nỗi không hợp thói thường. 

Trên Mặc chi chiến trường, Mặc đồ là thứ không hiếm lạ, trước kia mỗi một lần đại chiến, trên chiến trường đều có bóng dáng mặc đồ, cu ̃ng có tướng sĩ bất hạnh bị chuyển hóa thành mặc đồ mới, trở thành kẻ thù của Nhân tộc. 

Nhưng mà từ khi Dương Khai đi vào Mặc chi chiến trường, mang tới tịnh hóa chi quang cho mỗi tòa quan ải, số lượng mặc đồ đã giảm mạnh. 

Mặc đồ bị chuyển hóa trước đó, hoặc là vẫn lạc ở trên chiến trường, hoặc là bị cường giả Nhân tộc bắt về, mượn nhờ tịnh hóa chi quang cứu lại, không có máu mới bổ sung, Mặc đồ tự nhiên là càng ngày càng ít. 

Nhất là mấy năm gần đây, Mễ Kinh Luân hầu như không nhìn thấy bóng dáng mặc đồ trên chiến trường. 

Thế nhưng là trong chiến khu Đại Diễn, hắn lại thấy được bóng dáng

các mặc đồ trên chiến trường một lần nữa, mà lại đều là mặc đồ có tu vi thất phẩm, bát phẩm Khai Thiên. 

Mặc đồ thất phẩm có số lượng rất nhiều, tối thiểu nhất là mấy trăm người. 

Mặc dù mặc đồ bát phẩm không có số lượng khủng bố như vậy, nhưng chỉ là những mặc đồ mà Mễ Kinh Luân chú ý tới, đã có gần ba mươi vị, số lượng chân chính nhất định là vượt qua con số này, bởi vì nhất định còn có mặc đồ mà hắn không chú ý tới. 

Chiến khu Đại Diễn thế mà có nhiều mặc đồ phẩm cấp cao như vậy, đây là chuyện không ai ngờ tới. 

Đây còn chỉ vẻn vẹn là tình huống của chúc quân dưới trướng mười vị vực chủ, nếu đem toàn bộ chiến khu Đại Diễn đều tính vào thì tình huống sẽ nghiêm trọng hơn bây giờ rất nhiều. 

Không có một chỗ chiến khu nào có tình huống giống như chiến khu Đại Diễn. 

Mặc dù, trong những năm qua, các chiến khu khác cũng có mặc đồ tham dự chiến đấu, nhưng không có khả năng có chất lượng cao và số lượng khủng bố như vậy. 

Chẳng qua Mễ Kinh Luân chỉ suy nghĩ một chút đã đoán được ngọn nguồn.

Chiến khu Đại Diễn rất đặc thù, bởi vì nơi đây bị mất lâu tới 30, 000 năm, trong 30, 000 năm này vẫn luôn không có chiến sự, cho nên các mặc đồ có đầy đủ thời gian để tu hành trưởng thành, không cần lo lắng sẽ vẫn lạc trên chiến trường, có thể tu hành từ từ đến cảnh giới thất phẩm thậm chí bát phẩm. 

 

Đọc Võ Luyện Đỉnh Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com. Hãy chia sẻ cho mọi người để ad up chương nhanh hơn nhé.