Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5214: Đại Nhật Chi Quang



Trên chiến trường hỗn loạn cháy bỏng, có một vầng mặt trời 

lực lượng của hai chị tiểu đội inh nhuệ, xô ra một lỗ hổng to ớn trên chiến trường. 

Trong lỗ hổng, tất cả Mặc tộc đều diệt vong. 

Thất phẩm của hai tiểu đội theo sát sau lưng Dương Khai, giết địch tới mỏi tay. 

Mặt trời vọt tới trước, tuy có số Hớn Mặc tộc vẫn lạc, nhưng vẫn có rất nhiều Mặc tộc may mắn Trốn qua một kiếp, những Mặc Lộc này phản kích theo bản năng như mưa to gió lớn hướng đầu nguồn của mặt trời đánh tới, khiến thiên địa vũ lực quanh thân Dương Khai rung chuyển không ngớt, da tróc thịt bong, kim huyết vẩy xuống. 

Nếu bỏ mặc không quan tâm những Mặc tộc này thì bọn hắn chắc chắn tạo thành phiền toái cực lớn cho Dương Khai, không bao lâu, thế công của hắn sẽ bị 

Giải quyết những Mặc tộc này chính là việc mà hai chi tiểu đội Linh nhuệ cần phải làm ngay bây giờ, chỉ có giải quyết bọn hắn, Dương Khai mới có thể tiếp tục giữ vững tình thế vọt tới trước. 

Hai chị tiểu đội tinh nhuệ theo sát sau lưng Dương Khai đều đã giết địch vô số, chứ đừng nói chi Là Dương Khai xông lên phía Trước nhất. 

Một thương rong ruổi ngàn vạn dặm, quang mang của mặt trời dần dần ảm đạm. 

Lúc quang mang huy hoàng của 

vùi, hai chị tiểu đội tinh nhuệ Lang theo sát sau lưng Dương Khai anh dũng giết địch bỗng nhiên phát hiện, bốn phía đã không có một ai. 

Bọn hắn thế mà đã trực tiếp 

vọt tới khu vực bên ngoài chiến trường, mà tại phía sau bọn họ không xa, chính là nơi đại quân mấy vạn Nhân tộc cùng đại quân mấy chục vạn Mặc tộc giao 

Đám thất phẩm Khai Thiên du tẩu bên ngoài chiến hạm, hầu như đều đã bị thương. 

Trong thời gian ngắn ngủi như thế, bọn hắn vượt qua mấy ngàn vạn dặm chiến trường, bốn phương tám hướng đều là địch, có thể nghĩ bọn hắn gặp phải bao nhiều công kích, mặc dù bọn hắn đều là thất phẩm Khai 

nhưng cũng khó có thể bảo toàn bản thân bình yên vô sự. 

Chẳng qua tinh thần của mọi người đều vô cùng phấn chấn. Mặc dù bọn hắn là tiểu đội tinh nhuệ, lần lượt lập được công huấn hiển hách trong những trận đại chiến với Mặc tộc, nhưng bọn hắn đều chưa từng làm qua chuyện điên cuồng như 

Chỉ bằng hai chi tiểu đội tinh nhuệ, cộng thêm Dương Khai dẫn dắt, đã đục xuyên thấu toàn bộ chiến trường. 

Đây là chuyện vô cùng khó tin. 

Nhiệt huyết đã lâu xông lên đầu, khiến bọn hắn không nhịn được 

muốn ngửa mặt lên trời thét dài, muốn lại xông vào trong chiến trường, giết thống khoái. 

Dương Khai không để bọn hắn 

Trong nháy mắt xông ra chiến trường, hắn lập tức thay đổi phương hướng, mặt hướng chiến trường to lớn, một cánh tay cầm 

chiến đấu kịch liệt kia, trong miệng quát khẽ: "Phục đan! Lại 

Tất cả thất phẩm đều khẽ giật 

mình, hiểu được ý tứ của Dương Khai, không ai do dự, tất cả đều vội vàng lấy ra nắm to linh đan, có khôi phục lực lượng, có chữa thương, có tăng cường thực lực, đem tất cả nhét vào trong 

miệng, nhấm nuốt. 

Ngay cả đám ngũ lực phẩm Khai Thiện chủ trì trận pháp và bí bảo trên chiến hạm cũng giống như vậy. 

Mặc dù là lần thứ nhất gặp mặt, cũng là lần thứ nhất hợp tác, 

khiến bọn hắn khắc trong tầm khảm, giờ phút này vị thanh niên toàn thân bao phủ trong máu tươi màu vàng óng kia, giống như một ngọn đèn sáng, vì bọn họ chỉ dẫn phương hướng giết chóc, bọn hắn không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần theo thật sát là có thể quét sạch kẻ 

Tiếng Kim Ô hót vang lên lần nữa, mặt trời loá mắt dâng lên, 

hiện ra, Dương Khai dùng trường thường chỉ mặt trời, chợt quát một tiếng: "Giết!" 

Dứt lời, hắn một mình đi đầu, hướng chiến trường to lớn kia 

Hai chi tiểu đội tinh nhuệ theo sát phía sau. 

Mặt trời huy hoàng lại rong ruổi trên chiến trường lần thứ hai! 

trà, quang mang của vầng mặt  trời kia triệt để chôn vùi, Dương 

Khai và hai chị tiểu đội tinh nhuệ đã xuất hiện ở một bên khác của chiến trường. 

Tất cả mọi người đều có vẻ 

được, toàn thân đẫm máu, ngay cả hai chiếc chiến hạm, cũng đều có chút tổn hại. 

"Lại đến!" Dương Khai lại thay đối phương hướng, đem mặt hướng chiến trường, quang mang của mặt trời nở rộ lần thứ ba. 

Lại là sau thời gian uống một chén trà, lần thứ tư. 

Ngay sau đó, lần thứ năm. .. 

Mỗi một lần thi triển thần thông Kim Ô Chủ Nhật, Dương Khai đều có thể dẫn hai chi tiểu đội tinh nhuệ đục xuyên thấu chiến trường, từ một bên chiến trường, giết tới một bên khác. 

Khi lần thứ sáu, mặc dù hai chiếc chiến hạm vẫn chăm chú đi theo sau lưng Dương Khai, những đám thất phẩm Khai Thiên du tẩu bên ngoài chiến Thạm đã thiếu đi năm sáu người. 

Chiến đấu với cường độ cao như vậy, cách làm điên cuồng như vậy, không phải tất cả thất phẩm đều có thể tiếp nhận, bởi vì không chút kiêng kỵ va chạm như thế này, thế nhưng là đại biểu cho việc mỗi thời mỗi khắc bọn hắn đều sẽ gặp phải địch 

Sau vài lần, năm sáu vị thất phẩm của hai chi tiểu đội đã bị thương nặng, không thể không trở về trong chiến hạm chữa thương. 

Những thất phẩm còn lại cũng đều không dễ chịu, mặc dù đã sớm phục dụng rất nhiều linh đan, nhưng từng người tiêu hao rất lớn, người có nội tình hơi kém một chút, sắc mặt đã có chút trắng bệch. 

Ai cũng không biết còn có thể duy trì mấy lần xuyên thấu chiến trường như thế này, nói không chừng, lần tiếp theo bọn hắn sẽ kiệt lực trên nửa đường, đến lúc đó chính là kết cục tập thể vẫn lạc. 

Nhung So sánh với nhau thì, Dương Khai chắc hẳn là người tiêu hao lớn nhất, bởi vì mỗi một lần hắn đều thi triển thần thông 

pháp tướng. 

Thứ này có uy lực rất lớn, nhưng tiêu hao cũng không nhỏ. 

Đội trưởng của tiểu đội Tuyết Lang và đội trưởng của tiểu đội 

Huyền Phong cũng đều có được  thần thông pháp tướng của 

mình, chẳng qua mặc dù bọn hắn là thất phẩm, nhưng tối đa chỉ có thể liên tiếp thối động năm lần, ngay sau đó lực lượng trong tiểu thế giới sẽ khô cạn, đối với bất kỳ vị thượng phẩm Khai Thiên nào, thần thông pháp tướng đều là thứ tương đương với đòn sát thủ, sẽ không tùy tiện thi triển. 

Nhung đây đã là lần thứ sáu Dương Khai thi triển thần thông pháp tướng, uy lực hình như là 

trước đó, có thể thấy được nội tình tiểu thế giới của Dương Khai hùng hồn đến cỡ nào. 

Lần thứ bảy, lần thứ tám, lần thứ chín. .. 

Trong thời gian ngắn ngủi không đến một canh giờ, chiến trường khổng lồ đã bị đục xuyên hơn mười lần, Mặc tộc bị giết chết khó mà tính toán. 

Tới lúc này, thất phẩm Khai Thiên còn có thể theo sát sau lưng Dương Khai, chỉ vẻn vẹn còn lại bảy người, tiểu đội Tuyết Lang có ba người, tiểu đội Huyền Phong có bốn người, những thất phẩm đều đã trở lại trên chiến hạm tu dưỡng. 

 Lần thứ mười một, lần thứ mười trường, đúng lúc là thời điểm mặt trời chôn vùi, sắc mặt Dương Khai trắng như tờ giấy, nhưng con người lại sáng dọa người. 

Mấy vị thất phẩm theo sát sau lưng Dương Khai trùng sát đều lộ vẻ uể oải, ngay cả hai chiếc chiến hạm kia đều đã rách tung toé, trên thân thuyền, không ngừng có quang mang do trận pháp bạo liệt đang lóe lên, đám Khai Thiên cảnh hiểu Sơ trận pháp trong tiểu đội đang bận bịu sứt đầu mẻ trán. 

Phải biết hai chiếc chiến hạm này, đều là hai chi tiểu đội hao tốn đại lượng chiến công, mời các Luyện Khí sự trong quan cải tạo, với tính năng của hai chiếc chiến hạm này, hoàn toàn có thể duy trì một trận đại chiến lề mề. 

Nhưng mà bây giờ, trong thời gian ngắn ngủi không đến một canh giờ, chúng nó hầu như đã bị đánh tan ra thành từng mảnh, có thể thấy được trong đoạn thời gian này bọn hắn gặp phải công kích mãnh liệt đến cỡ nào. 

Hai chị tiểu đội có mười sáu vị thất phẩm, mười ba vị đã vị trọng thương, chỉ còn lại ba vị còn có sức đánh một trận, thế nhưng là lực lượng trong tiểu thế giới của bọn họ đã hầu như khô kiệt. 

Bọn hắn đã không có cách nào chiến đấu tiếp. 

Dương Khai đối với việc này lòng dạ biết rõ, biết bọn hắn đã tới cực hạn, cho nên mở miệng nói: "Chư vị, xin mời về Khu Mặc 

Hạm ở trung quân." 

Đội trưởng của tiểu đội Tuyết Lang lập tức nghe hiểu ý tứ 

"Vậy còn ngươi?" 

Dương Khai hướng hắn nhếch miệng cười một tiếng: "Thắng bại chưa phân, ta còn muốn tiếp 

Đội trưởng của tiểu Huyền Phong cau mày nói: "Lẻ loi một mình, có phải là quá nguy hiểm hay không?" 

Dương Khai lắc đầu nói: "Nếu đã tiếp quân lệnh thì nguy hiểm đến mấy cũng phải tiếp tục, mà lại thế cục bây giờ đã không 

giống như vừa rồi, đại quân Mặc tộc đã lộ ra xu hướng suy tàn, cho nên mặc dù ta chỉ hành động lẻ loi một mình, nhưng chưa chắc có quá nhiều nguy hiểm" 

Đều là binh sĩ đã trải qua chiến trận, mỗi người đều có phán đoán và chấp nhất của mình, cho nên nghe Dương Khai nói như vậy, hai vị đội trưởng đều không có ý định thuyết phục thêm. 

Đội trưởng của tiểu Tuyết Lang nói: "Không thể cùng Dương huynh kề vai chiến đấu đến cuối cùng, thực sự là tiếc nuối, đợi Dương huynh khải hoàn trở về, ta xin mời Dương huynh uống rượu!" 

Dương Khai mỉm cười gật đầu: 

Đội trưởng của tiểu Huyền Phong im lặng không nói, chỉ hướng Dương Khai nghiêm nghị 

Từ vị trí này trở về Khu Mặc Hạm không có nguy giảm gì, bởi vì không có Mặc tộc chặn đường, sau khi đưa mắt nhìn chiến hạm của hai chi tiểu đội xiêu xiêu vẹo vẹo rời đi, Dương Khai mới đưa mặt hướng chiến trường một lần nữa. 

Liên tiếp thôi động thần thông pháp tướng Kim Ô Chủ Nhật vài chục lần, lực lượng trong tiểu thế giới của hắn đã hầu như khô 

Nhung không sao, hắn còn có Thế Giới Quả để bổ sung lực lượng. 

Dương Khai lấy ra một viên Thế Giới Quả hạ phẩm nhét vào trong miệng rồi nuốt xuống, dược hiệu trong Thế Giới quả cấp tốc tan ra, thiên địa vũ lực tinh thuần nồng đậm cấp tốc tràn ngập tiểu thế giới. 

Dương Khai từ trên quần áo rách rưới tràn đầy vết máu của mình kéo xuống một mảnh vải, đem mái tóc tán loạn của mình buộc lên rồi nhấc lên Thương Long Thương, hít một hơi thật sâu, chỉ thường về phía trước, quát như lôi đình: "Giết!" 

Quang mạng của mặt trời mới chôn vùi chưa được lâu đã chiếu rọi không gian, đụng vào trong chiến trường một lần nữa. 

Thành viên của hai chị tiểu đội đang trên đường trở về Khu Mặc Hạm, cùng nhau đứng ở mép thuyền, tập trung quan sát, run Sợ một hồi ở sâu trong nội tâm. 

Chính như lời Dương Khai nói với hai vị đội trưởng vừa rồi, giờ phút này thế cục trên chiến trường đã khác với lúc đầu, đại quân Nhân tộc dựa vào chiến hạm, anh dũng ương ngạnh, đồng tâm hiệp lực, bên Mặc tộc thì riêng phần mình trận, chúc quân của mười vị vực chủ chưa từng phối hợp. 

Cho nên mặc dù nhân số của hai bên chênh lệch to lớn, nhưng Nhân tộc lại đang chiếm ưu thế. 

Cộng thêm việc Dương Khai dẫn hai chị tiểu đội tinh nhuệ không thèm nói đạo lý xuyển đến xuyên đi trên chiến trường, đánh cho Mặc tộc không ngừng 

Sau vài chục lần xuyên thủng chiến trường, Dương Khai thuận lợi dem chiến trường khổng lồ chia cắt ra, thường thường có thể làm cho đại quân Nhân tộc ở một khu vực nào đó lấy phương thức hữu hiệu nhất tiêu diệt đám Mặc tộc xung quanh. 

Sau một hai lần thì chưa nhìn ra hiệu quả, nhưng số lần càng nhiều, ưu thế tích lũy càng rõ ràng. 

Khi Dương Khai lẻ loi một mình đạp vào chiến trường lần nữa, lực cản mà hắn gặp được nhỏ hơn rất nhiều so với trước đó, nhưng bởi vì lần này, phía sau hắn không có hai chi tiểu đội 

kích đều cần hắn một mình gánh chịu, so với vừa rồi, áp lực ngược lại là lớn thêm không ít. 

Dù là như vậy, Dương Khai cũng không hề sợ hãi, bằng vào nội tình cường đại của mình và lợi dụng Thế Giới Quả khôi phục lực lượng, hắn lần lượt đem chiến trường đục xuyên. 

Vào một thời khác nào đó, chợt có khí tức bát phẩm Khai Thiên vẫn lạc truyền đến từ nơi nào đó trên chiến trường. 

Hầu như tim của tất cả Nhân tộc đều đập mạnh trong lòng. 

Vô số lần cùng Mặc tộc tranh đấu trên chiến trường, hiếm khi có động tĩnh bát phẩm Khai Thiên vẫn lạc, nhưng không có nghĩa là không có. 

Mỗi khi loại động tĩnh này truyền ra, đều mang ý nghĩa một vị bát phẩm nào đó bất hạnh vẫn lạc. 

Mà một khi trên chiến trường xuất hiện tình huống bát phẩm vẫn lạc, thì mang ý nghĩa thế cục cực kỳ hỏng bét. 

Cho nên lúc động tĩnh bát phẩm Khai Thiên vẫn lạc truyền đến, mới có thể khiến đại quân Nhân tộc để ý như vậy.