Cao tầng Đông Tây quân chế định kế hoạch lâu dài này, nhất định có nhu cầu cực lớn đối với các loại tài nguyên,
Chưa tính đại quân ba vạn người ngày thường cần tu hành, chính là bố trí rất nhiều đống? Mà nếu không đủ vật tư bày trận, những pháp trận kia sẽ không phát huy ra
Hạng Sơn làm quân đoàn trưởng một quân, khả năng hành quân tác chiến đó là không có gì nghi ngờ, điểm này đã được chứng minh.
Nhưng Liễu Chỉ Bình lại phát hiện, tên này vung tay quá trán, hoàn toàn là loại người không quản lý việc nhà không biết củi gạo dầu muối quý.
Đông Tây quân mới bắt đầu tổ kiến, các vị tổng trấn đến từ các quan ải đều mang lượng tài nguyên mang theo là vô cùng lớn, các cao tầng tính qua, tài nguyên khổng lồ như thế, đủ cho ba vạn người tu hành 300 năm, thậm chí còn có dư thừa.
Mà 300 năm, nhất định đã đủ để Đại Diễn quân thu phục Đại Diễn quan về, chỉ cần có thể thu phục Đại Diễn, ngày sau không sợ thiếu tài nguyên. ngắn ngủi hai ba năm, đã phung phí sạch!
Liễu Chỉ Bình biết được việc này, kém chút tức đến mức ngất đi, nhưng mà nghĩ lại, nàng cũng biết những tài nguyên này dùng vào chỗ nào.
Trước đó hắn để các Luyện Khí sư luyện chế ra mấy vạn khôi lỗi, gây lên sự chú ý của Mặc tộc Đại Diễn, sau đó bị Mặc tộc tiêu diệt sạch. một tòa Càn khôn thế giới đều phải tính bằng vạn.
Hạng Sơn làm vậy có thể gọi là hảo nam nhân, hoặc là giết người như ngỏe, hoặc
Trên thiên phú hành quân tác chiến, Liễu Chỉ Bình không bằng Hạng Sơn, cho nên từ khi Đông Tây quân xuất phát đến nay, trên cơ bản đều là Hạng Sơn ra quyết sách, Liễu Chỉ Bình nhiều lắm là chỉ là giúp hắn tham tường, phân tích đủ loại lợi và
Nhưng vị quân đoàn trưởng này dù sao là nữ tử, có bản năng một người nữ tử bình thường, trời sinh là một tay hảo thủ trong sinh hoạt, từ việc nàng làm bánh bao thịt kia trong phường thì đã có thể nhìn ra.
Cho nên Liễu Chỉ Bình việc nhân đức không nhường ai nhận lấy nhiệm vụ quản lí tài chính Đông Tây quân.
Mà bây giờ, 30, 000 tướng sĩ đứng trước một cục diện rất lúng túng.
Vật tư trong quân, đại khái chỉ đủ chúng tướng sĩ dùng mười năm. mặt lại là vật tư, tính toán ban đầu là sử dụng trong 300 năm, trong tưởng tượng của mọi người, Đông Tây quân có thể sẽ gặp được đủ loại khó khăn, nhưng duy chỉ Có không có khả năng thiếu vật tư.
Không có vật tư, các tướng sĩ phải chịu ảnh hưởng trực tiếp đến việc tu hành, nếu chiến hạm hư hại cũng vô pháp tu bổ, chớ đừng nói chi là tiếp tục chấp hành kế hoạch lợi dụng Càn Khôn thế giới công kích vương thành.
Cho nên Liễu Chỉ Bình lập tức chủ quản hiệu lệnh các tướng sĩ đi khai hoang càn
Mặc tộc vương thành một bộ nghiêm phòng tử thủ, căn bản sẽ không chủ động xuất kích, cho nên Đông Tây quân có đủ tinh lực thời gian làm những chuyện này. Khai thác vật tư cũng không phải việc khó.
Trước tiên tìm kiếm mục tiêu khai thác, sau đó sử dụng Hư Không m Dương Kinh, na di mục tiêu đến trụ sở gần, cuối cùng là nhẹ nhõm khai thác.
Đông Tây quân 30. 000 chi chúng, coi như thay phiên khai thác, duy nhất một lần có thể xuất động trên vạn người, hiệu suất cực cao, trên cơ bản một tòa Càn Khôn thế giới, không đến mười ngày nửa tháng sẽ biến thành một đống vụn. Mà trong lúc tìm kiếm Càn khôn thế giới để khai thác, tướng sĩ cũng có thể lưu ý, chọn ra Càn Khôn thế giới thích hợp để làm đạo cụ công kích vượng thành, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Bây giờ Dương Khai ngắm nhìn hư không, có thể nhìn thấy từng tòa Càn Khôn thế ảnh bận rộn không ngừng.
Từ ngay hắn định cư tại thôn xóm này đến nay, đã có mười năm.
Mười năm là trong Tiêu Càn Khôn, ngoại giới mới hơn hai năm mà thôi.
Mười năm, đối với một võ giả tu hành có thành tựu, chỉ là một cái bóng tay, nhưng đối với những người bình thường không tu hành kia, đã không tính ngắn.
Cố nhiên thiên địa linh khí trong Tiểu Càn Khôn Dương Khai nồng đậm đến cực điểm, hoàn cảnh sinh tồn hậu đãi, người bình thường có thể sống lâu trăm tuổi, thậm chí có thể sống đến trăm năm mươi tuổi.
Nhưng đối với vợ chồng thợ săn, sinh mệnh đã đi được khá xa rồi.
Tiếu Tiếu đến, để bọn họ có thể được hưởng thụ niềm vui gia đình, tất cả yêu thương của hai vợ chồng đều đặt trên thân nữ nhi này.
Tiếu Tiếu rất thông minh, mặc kệ chuyện gì nàng đều có thể hiểu, cho dù là cầu học trên học đường, lần nào cũng được tiên sinh ca ngợi.
Nàng cũng là người cực hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ đã học được giúp mẹ làm việc nhà, đi theo cha lên núi đi săn.
Trong đời có thể có một đứa con gái như vậy, vợ chồng thợ săn không còn gì tiếc nuối.
Nhưng mà để hai vợ chồng lo lắng chính là có lẽ bệnh căn năm đó khiến nha đầu
Bây giờ mười năm trôi qua, nàng vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, căn bản không
Vợ chồng thợ săn ngày ngày cảm tạ thiên ân ban cho đứa nhỏ, đồng thời cũng cầu xin thượng thiên thương hại, khẩn cầu thượng thiên nếu muốn trừng phạt cử việc trừng phạt bọn họ, bọn họ chỉ nguyện Tiếu Tiếu có thể bình an lớn lên.
Chỉ là hai vợ chồng cầu xin không có hiệu quả. tính thuần phác, CÓ giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng mà hồng trần thế tục tự nhiên không thể thiếu chút bẩn thỉu.
Dị thường của Tiếu Tiếu chung quy là phiền phức.
Dương Khai sớm có phát giác, nhưng không để ý, lão tổ đã muốn hồng trần tẩy luyện chữa thương, gặp phải chút chuyện phàm tục tự có chỗ tốt đối với nàng.
Trong học đường nho nhỏ, vẫn vẫn là mười hài tử, những hài tử trước kia đều đã lớn rồi, sớm đã không còn học ở đây, phần lớn đều trở về trong nhà giúp đỡ, bây giờ mười người này là thế hệ sau.
Tiếu Tiếu như cũ trong đó, chỉ là nhìn bề ngoài một cách đơn thuần, nàng không có gì khác những hài tử khác, nhưng hơn mười năm sinh hoạt thế tục, nàng sớm đã có được tư duy cùng phải đoàn mà hài tử mười mấy tuổi nên có.
Cho nên bây giờ nàng nghiễm nhiên trở thành phụ tá cho tiên sinh, phụ trách dạy bảo bọn nhỏ đọc sách tập viết.
Mỗi sáng sớm nàng đều sẽ hỗ trợ một canh giờ, sau đó theo cha lên núi đi săn.
Thư quyền trên tay, dạy bảo bọn nhỏ đọc, quay đầu liếc mắt nhìn tiên sinh đang nằm trên ghế, cầm thư quyển che mặt, ngủ, Tiếu Tiếu hoành thu thở dài.
Tiên sinh là quá lười mà, lúc còn rất nhỏ nàng còn rất sùng bái tiên sinh, chủ yếu là tiên sinh thỉnh thoảng sẽ biến ra đồ ăn ngon cho nàng.
Bây giờ thời gian qua nhiều năm, cuối cùng phát hiện chân diện mục của tiên sinh.
Ngoài cửa bỗng nhiên tối xám lại, bọn nhỏ tiếng đọc sách cũng chợt im bặt, Tiếu Tiếu quay đầu nhìn lại, thấy hai người đứng ở cửa.
Chân mày nho nhỏ cau lại, trên mặt nàng hiện ra vẻ chán ghét.
Không khác, đây là thợ săn của một thôn khác, nàng đi săn với cha trên núi thật này lần khác người này nói con mồi là hắn phát hiện trước, cuối cùng cha bị bất đắc dĩ, phân một nửa cho hắn, như vậy mới xong chuyện.
Tình huống tương tự không chỉ xuất hiện một lần, các thợ săn khác trong thôn đều bị hắn nói như vậy.
Nếu là người bình thường, lấy tính tình đám thợ săn, tất nhiên là sẽ không thỏa hiệp.
Tiếu Tiếu từng nghe cha nói, thợ săn này có người quenvào Thủy Nguyệt phủ tu hành, hơi có địa vị, cho nên người bình thường không chọc nổi.
Đám thợ săn bị hắn bắt chẹt, chỉ có thể nhẫn nhịn tức giận im hơi lặng tiếng, mặc
Lại không biết người này tìm tới học đường làm gì, mà lại người bên cạnh hắn nhìn ngược lại. .. là kiểu người giống tiên sinh, đều mang cho người ta một loại cảm giác rất kỳ quái. cũng đã cảm thấy tiên sinh dường như có chỗ khác biệt những người khác. xem, nha đầu này là yêu vật!"
Hai chữ yêu vật này khiến Tiếu Tiếu rất tức giận. Mấy năm trước, mấy hài tử trong thôn cũng trong âm thầm gọi nàng là yêu vật, bởi vì nàng mãi không lớn thêm, vậy mà khí lực còn rất lớn, rõ ràng trông chỉ có ba bốn tuổi, lại có thể đi theo cha lên núi đi săn, Có đôi khi bắt được con mồi to hơn cha.
Mà sau khi bị các vị phụ mẫu trong thôn giáo huấn qua, bọn nhỏ không còn dám là như vậy nữa.