Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5240: Bọn Hắn Đi



vương thành, đên cùng có phải đã sai hay không. không thể có bất kỳ cử động nào. 

Nếu bọn họ có thể khởi xướng tiến công, Nhân tộc hả có thể phách lối như vậy? 

Nhưng ý nghĩ này chỉ vừa lướt qua trong đầu, căn bản không dám phát ra ngoài, dù 

Duy nhất để các vực chủ cảm thấy may mắn chính là lần này Nhân tộc tiến công 

Lần này mặc dù số lượng Càn Khôn thế giới công kích nhiều hơn lần trước vài toàn nhưng vì đại quân mặc tộc bất kể tổn thất ngăn cản, tất cả Càn Khôn thế giới đều nửa đường bị đánh bạo, bị chặn lại. 

Mà cái giá phải trả chính là thương vong nhiều hơn lần trước. 

Đây là chuyện không thể tránh khỏi, đối với hậu quả quấy rầy vương chủ chữa thương, các lực chủ tình nguyện bỏ ra thương vong. 

Mà trải qua hai lần như vậy, Mặc tộc cũng nhìn ra dự định của Nhân tộc. 

Mượn nhờ những Càn Khôn thế giới kia, Nhân tộc có thể không tổn hao một binh một tốt, mang đến tổn thất cho Mặc tộc, hai lần tập kích, đại quân mặc tộc hao mất 100. 000 chúng. Nếu mỗi lần, kết quả đều như vậy, cứ thế mãi, trăm vạn đại quân Mặc tộc chỉ sợ phải đi sạch, đến lúc đó Mặc tộc lấy cái gì để ngăn cản Nhân tộc tiến công? Dựa vào những vực chủ cùng bát phẩm mặc đồ sao? 

Bọn họ mặc dù thực lực cường đại, nhưng Nhân tộc cũng có bát phẩm, mà lại số lượng còn không kém chút nào. 

Thời gian càng lâu càng bất lợi đối với Mặc tộc. 

Mà bây giờ thứ Mặc tộc có thể trông cậy vào chỉ Có vương chủ đang chữa thương, vãn hồi xu thế suy tàn, đương nhiên, nếu Mặc tộc Đại Diễn quan có thể chạy đến giúp, vậy không thể tốt hơn, đến lúc đó Mặc tộc có thể tiến hậu giáp kích Nhân tộc. 

Cách mỗi mấy năm, Nhân tộc đều sẽ bắt chước làm theo một lần. Chỉ có điều khoảng thời gian giữa các lần càng ngày càng dài. 

Lần thứ hai tập kích cách lần thứ nhất năm năm, lần thứ ba cách lần thứ hai tới bảy năm, đến lần thứ tư, đã tới tận mười năm. 

Sẽ xuất hiện biến hóa như thế, là vấn đề không thể giải quyết. 

Trong hư không, Càn Khôn thế giới tuy nhiều không kể xiết, nhưng mà thích hợp lấy ra bày trận, tiến công vương thành lại không nhiều. Bởi nếu thể lượng quá lớn, bày trận tiêu hao quá nhiều, thể lượng quá nhỏ, lại không uy hiếp được Mặc tộc. Tìm kiếm những Càn Khôn thế giới thích hợp cần thời gian, khai thác tài nguyên cần phải đi càng xa để tìm kiếm. Đây chính là nguyên nhân thời gian giữa các lần tiến công dần dần lâu như vậy. đầu đến cuối chưa từng dao động, Đông Tây quân tuần tự bốn lần khởi xướng tiến công vương thành. 

Đông Tây quân không hư hại mảy may, bởi vì căn bản không chính diện giao thủ với về. 

Nhưng mà chiến quả lấy được lại cực kì phong phú. 

Mặc tộc thương vong đã quá 300. 000, trong đó không thiếu Lãnh chúa cùng thất 

Vực chủ hay bát phẩm mặc đồ thì không chết một ai, nhưng mỗi lần phụ trách phá hủy Càn Khôn thế giới đều khiến bọn họ tâm lực tiều tụy. 

Bây giờ từ xa nhìn vào vương thành, mặc dù đại quân bố phòng ngoài thành vẫn có tổng hợp, lại phải yếu hơn ban sơ một bậc. 

Ngoại giới nhoáng một cái qua hơn hai mươi, ba mươi năm, trong Tiểu Càn Khôn xuân đi đông đến, bốn mùa giao thế, đã qua hơn trăm năm. 

Tiểu sơn thôn vẫn như cũ là tiểu sơn thôn kia, quy mô đã lớn hơn trước đó, nhưng vẫn có hạn. Thợ săn trong thôn như đời đời kiếp kiếp như thế, lấy nghề săn mà sống, lão thợ 

Trong tiểu viện, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, 

Bọn họ hôm nay đều đã trăm năm mươi tuổi, tuổi như vậy đối với người bình 

So ra, tráng phụ già hơn nhiều, không biết có phải là do lúc còn trẻ thao tâm quả nhiều hay không, bây giờ nàng đã không còn thân thể cường tráng như xưa, mặc dù vẫn cao lớn, lại gầy trơ cả xương, màu da ảm đạm, hai mắt đục ngầu. 

Thợ săn vẫn còn hơi có tinh thần, nhưng tóc cũng đã tuyết trắng. 

Hai lão nhân song song ngồi trên ghế, phơi nắng trưa, ấm áp mang cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu. 

Tiếu Tiếu ngồi xổm trước mặt hai người, mỗi tay nắm tay một người, lắng nghe thợ 

Thợ săn kể chuyện rất tán toái, có lúc còn trẻ mình bơi ra ngoài lịch kiến thức, có lúc lên núi săn thú gặp nạn, càng nhiều hơn là những chuyện sau khi nhặt Tiếu Tiếu về, hắn nhớ lại Tiểu Tiểu tỉnh sau Cơn hôn mê dài, nhớ lại Tiếu Tiếu lần đầu gọi hắn là cha, nhớ lại lần đầu mang Tiếu Tiếu lên núi đi săn. 

Như thể muốn nhớ lại cả đời này, trong hồi ức trĩu nặng thỏa mãn. 

Tiếu Tiếu chỉ lắng nghe, vẻ tươi cười chưa từng thay đổi. 

Tráng phụ bỗng nhiên giật cả mình, mở to hai mắt, một bàn tay đập vào đùi thợ săn, kêu lên: "Trời tối rồi, nhanh đi gọi Tiếu Tiếu về ăn cơm." 

Thợ săn bị đánh cho nhe răng trợn mắt, đừng nhìn bà nương bây giờ thân thể không bằng lúc tuổi còn trẻ, bàn tay kia vẫn nặng nề như cũ, cả đời này thợ săn lĩnh giáo sâu. 

Tiếu Tiếu quay đầu nói: "Mẹ, ta ở chỗ này đây." 

Trảng phụ nghe tiếng cúi đầu trông lại, run lên, một lát sau mới cười nói: "Tiếu Tiếu, sao ngươi đã lớn như vậy?" 

"Mẹ, ta ăn nhiều, cho nên lớn nhanh a." 

Từ hơn mười năm trước, tráng phụ đã bắt đầu thần trí không rõ, đây là mạo bệnh rất nhiều người đã có tuổi đều có. trưởng thành, cứ việc đây đã là chuyện hơn trăm năm trước. 

Có lẽ trong trí nhớ của nàng, đây là chuyện làm cho nàng lo lắng sợ hãi nhất, cho nên luôn chưa từng quên. 

Trảng phụ nỉ non vài tiếng, con ngươi đục ngầu bỗng nhiên dần dần sáng lên, lờ mờ trong mắt cấp tốc tán đi, nàng cúi đầu nhìn Tiếu Tiếu trước mặt, nhẹ nhàng trầm trầm hô một tiếng: "Tiếu Tiếu?" 

"Mẹ." Tiếu Tiếu ngả mặt vào tay trang phụ, khuôn mặt non mịn cảm nhận bàn tay thô ráp, đau nhức trong lòng. 

"Tiếu Tiếu lớn rồi, đã là đại cô nương." Tráng phụ nói khẽ. 

Tiếu Tiếu ừ một tiếng. 

"Về sau nhất định phải chiếu cố tốt chính mình." Trảng phụ dặn dò. 

"Mẹ yên tâm, ta sẽ sống tốt." Tiếu Tiếu liên tục gật đầu. 

"Nếu gặp phải người mình thích, đừng có do dự, cả đời nữ nhân, nếu không thành 

"Ta nhớ kỹ." 

"Tiếu Tiếu là nghe lời nhất." Tráng phụ vui mừng, "Mẹ hơi một chút, mẹ muốn ngủ 

Tiếu Tiếu ngẩng đầu: "Mẹ, ta hát cho mẹ nghe." "Được." Tráng phụ cười gật đầu. 

Tiếu Tiếu bắt đầu hát, y hệt năm đó lúc nàng còn nhỏ, những buổi tối, mẹ hát bài đồng dao cho nàng nghe. 

Hát xong, tráng phụ cũng đã đóng mắt lại, đầu dựa vào bờ vai thợ săn, ngủ thật say, vẻ mặt còn tươi cười. 

Thợ săn nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Nên dặn dò ngươi, mẹ ngươi đều đã nói cho ngươi, ngươi đã là đại cô nương, ta cũng không có gì muốn nói với người, chỉ có một điều, thôn này quả nhỏ, nên ra ngoài đi. Lão phu thê chúng ta làm trễ nải người nhiều năm như vậy, giờ cũng là lúc người nên vỗ cánh bay lượn." 

Tiếu Tiếu ra sức lắc đầu: "Có thể làm nữ nhi cho cha mẹ là chuyện vui vẻ nhất đời ta." 

Thợ săn vui mừng cười: "Ngươi đã nói như vậy, ta an tâm." 

Dừng một lát, nói khẽ: "Đừng thấy mẹ ngươi dáng dấp nhân cao mã đại, nàng sợ nhất là cô đơn, ta ngủ với nàng một chút, người đi chơi đi thôi." 

Nói xong, duỗi ra một tay ôm sát bờ nương bồi bạn hắn hơn trăm năm, bày ra một tư thế thoải mái, đóng mắt lại. 

Bây giờ nàng đã là Đế Tôn, thường nhân nhìn không ra, nhưng lấy nhãn lực Đế Tôn cảnh, làm sao nhìn không ra sinh cơ cha mẹ cấp tốc tiêu tán. 

Mặc dù những năm này nàng cho vợ chồng thợ săn dùng rất nhiều dược vật tẩm bổ khí huyết, nhưng mà phàm nhân cuối cùng chỉ là phàm nhân, Có thời điểm mệnh tận, không ai có thể sửa đổi, 

Vợ chồng thợ săn có thể sống trăm tuổi, đã là kết quả tốt nhất Tiếu Tiếu cố gắng những năm này, nếu không, chỉ sợ sau trăm tuổi, vợ chồng thợ săn đều đã buông tay quy thiên. 

Chốc lát, phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. 

Tiếu Tiếu quay người nhìn, nước mắt im lặng trượt xuống, nức nở nói: "Tiên sinh, cha mẹ, đi rồi!" 

Dương Khai khẽ gật đầu, bước đến bên người nàng: "Hai vị đi rất an tường, cả đời bọn họ đã không còn lo lắng." 

Tiếu Tiếu nhào vào trong ngực Dương Khai, gào khóc lên: "Tiếu Tiếu không còn cha mę." 

Dương Khai vỗ nhẹ lưng của nàng, trấn an nói: "Từng có, vậy là đủ."