Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5247: Bị Ngươi Đã Nhìn Ra?



Không còn dám đuổi tiếp, Mặc tộc không thể xác định Nhân tộc CÓ lưu lại hậu chiêu gì hay không, nếu Nhân tộc thừa dịp đại quân không tại, tụ tập lực lượng đánh lén Mặc Sào, vậy xong cmnl. 

Mặc dù tràn đầy không cam lòng, Xa Không vẫn phải hạ đạt mệnh lệnh ngừng truy kích, nhìn qua hạm đội Nhân tộc dần đi xa, sắc mặt nhăn nhó. 

Hai tộc đại chiến quy mô lớn như thế, lại có thể kết thúc nhanh chóng như vậy, CÓ thể nói là cực kỳ khó được. Mà sở dĩ có thể làm được điểm này, chủ yếu là do đại quân Nhân tộc kỷ luật nghiêm minh. Hạng Sơn chỉ huy phía mũi nhọn, Vệ cấp chiến hạm do hắn trấn giữ rút lui, tất cả hạm đội Nhân tộc không chút nào dây dưa dài dòng, đi sát theo. 

Trận chiến này không có hàm lượng kỹ thuật gì cả, chỉ dựa vào cao tầng Nhân tộc điều hành có phương pháp, mấy vạn tướng sĩ đồng tâm hiệp lực, ngoài ra còn có chút vận khí. 

Từ khi đại quân hai tộc xông trận đến khi đại quân Nhân tộc rút khỏi vương thành, trước sau chỉ nửa canh giờ mà thôi. Nhưng mà nửa canh giờ này, thương vong mà đại quân Nhân tộc mang tới cho Mặc tộc còn lớn hơn cả hai mươi năm quấy rối. Đây còn chưa tính cả lão tổ hai lần nhảy vào vòng vây Mặc tộc quấy đảo. 

Mà mặc tộc tử thương thảm trọng, Nhân tộc sao không có thương vong? 

Mặc dù toàn bộ hạm đội hóa thành một con Cự Long, rong ruổi trong chiến trường, uy phong nghiêm nghị, nhưng mà Mặc tộc công kích không phải ăn chay. Luôn có chiến hạm bị phá phòng hộ, phòng hộ chiến hạm một khi cáo phá, như vậy tướng sĩ trong cả chiến hạm đều sẽ nguy hiểm. Tại thời điểm từng khí tức Mặc tộc tàn lụi, đồng thời trên chiến trường cũng có động tĩnh Tiểu Càn Khôn sụp đổ không ngừng. 

Nhất là lúc phá vây rút lui là thời điểm dễ xuất hiện từ thương nhất. 

Cố nhiên các bát phẩm suất lĩnh Vệ cấp chiến hạm bọc hậu phòng hộ, nhưng bọn hắn cũng vô pháp cam đoan tất cả mọi người an toàn, nhân lực có lúc hết, luôn có khi viện trợ không kịp. 

Đại quân mặc tộc truy kích không đạt được hiệu quả như mong muốn, nhưng đối Với Nhân tộc lại tương đương thịt bị cắt một đao. 

Đây là cái giá nhất định phải trả, khi cao tầng Đông Tây quân chế định kế hoạch tác chiến hôm nay, đã dự liệu đến kết quả như vậy. 

Nhưng kế hoạch này nhất định phải chấp hành, chiến tranh, nào có chuyện không chết người? Chỉ là chết nhiều hay ít, chết có giá trị hay vô giá trị. 

Cao tầng định ra kế hoạch, chỉ có thể tận khả năng mà bảo chứng thương vong trong phạm vi nhỏ nhất. 

Khai chiến mới bắt đầu, hạm đội khổng lồ khí thế như hồng. 

Lúc trở về, trận hình mặc dù vẫn chỉnh tề, nhưng màn sáng trên rất nhiều chiến hạm đều ảm đạm tối nghĩa, thậm chí có chiến hạm, pháp trận bên trong đang không ngừng nổ đùng đùng, lấp lóe quang mang. Đó là dấu hiệu pháp trận sụp đổ. 

Dương Khai toàn thân dính đầy máu, đứng trên boong thuyền, đưa mắt nhìn ra xa, lòng sinh cảm khải. 

So với 3000 thế giới an bình, huyết tinh trên Mặc chi chiến trường tạo thành sự chênh lệch cực kỳ rõ ràng, ức vạn sinh linh trong 3000 thế giới kia chỉ sợ mãi cũng sẽ không biết, có như thế một đám tinh nhuệ đến từ các đại động thiên phúc địa, trong một chiến trường như vậy đẫm máu chém giết Mặc tộc, âm thầm thủ hộ tất cả mọi người tại Cố thổ. 

Người chiến tử sa trường sẽ chỉ được khắc danh tự trên Anh Linh Bia, để hậu nhân nhớ lại. Đến khi cho người quen dần dần biết mất đi, thứ lưu lại cũng vẻn vẹn chỉ là một cái tên, ngay cả một phần ký ức ra dáng đều không còn. 

Một làn gió thơm lướt tới. Dương Khai quay đầu lại, ân cần nói: "Mọi người thương thế ra sao rồi?" 

Phùng Anh nói: "Đều không phải vết thương trí mạng, Ngư sư đệ Tiểu Càn Khôn chấn động, có lẽ phải tu dưỡng mấy năm, Ninh sư đệ gãy một cánh tay, chẳng qua hiện nay đã được nối lại, dưỡng tốt tự có thể khôi phục, những người khác không Có gì đáng ngại, đều là vết thương nhỏ." 

Dương Khai khẽ gật đầu. 

Trận chiến này, xác suất thất phẩm thụ thương lớn hơn những trung phẩm Khai Thiên kia rất nhiều, bởi vì thất phẩm Khai Thiên đều là rời rạc tác chiến gần chiến nhạm, không giống trung phẩm Khai Thiên như Miếu Phi Bình, trốn trong chiến hạm, chỉ cần chiến hạm không phá, bọn hắn không có lo lắng nguy hiểm. 

Đọc Truyện Võ Luyện Đỉnh Phong (Dịch) nhanh nhất tại TruyenMoiz.com.

Tinh nhuệ như Thần Hi, hôm nay một trận chiến nửa canh giờ, tám vị thất phẩm bao quát cả Dương Khai đều người người mang thương, Ninh Chí Kỳ thậm chí còn gãy một tay, có thể thấy được sự hung hiểm của trận chiến này. 

Đây cũng là vì vị trí của Thần Hi nằm ở ngoại vi, trong lúc kịch chiến, áp lực phải đối mặt cũng lớn hơn đội ngũ bình thường. 

"Không biết chết bao nhiêu người." Phùng Anh bỗng nhiên thở dài. 

Dương Khai trầm mặc, chuyện cũ đã qua, người sống nhất định tiếp tục tiến lên. 

Trận chiến này, nghiêm ngặt trên ý nghĩa, là đại thắng! Bởi vì binh lực song phương chênh lệch nhau mấy chục lần, nhưng dưới một trận chiến, tỉ lệ thương vong của  hai tộc lại chênh lệch vài chục lần, thậm chí nhiều hơn. 

Nhưng cho dù là đại thắng, lúc trở về, không có bất luận hân hoan vui sướng gì, đây chỉ là trận chiến đầu tiên của Đông Tây quân, về sau sẽ còn chiến tranh tàn khốc hơn, đến một ngày cho nào, diệt trừ Mặc tộc Đại Diễn, thu phục Đại Diễn quan, lúc đó ăn mừng không muộn. 

Đại quân trở về, đóng quân tu dưỡng, nên chữa thường thì chữa thương, nên tu bổ chiến hạm thì đi tu bổ chiến hạm. 

Dương Khai căn dặn đám người Thần Hi vài câu, một mình chạy đến thung lũng kia, trải Tiểu Càn Khôn ra, đợi lão tổ trở về. 

Nơi đây có thể nói là cấm địa của trụ sở, ngoại trừ hai vị quân đoàn trưởng, chính là bát phẩm Khai Thiên đều sẽ không được tuỳ tiện tới đây, bởi vì trong nhiều năm sau, lão tổ đều sẽ thường xuyên ở nơi này chữa thương, không ai được tùy ý quấy rầy. 

Sâu trong hư không, vẫn không ngừng có động tĩnh kịch liệt, hiển nhiên là lão tổ đang giao thủ với vương chủ. Đến tận hơn mười ngày sau, loại dư ba này mới đột nhiên biến mất. 

Dương Khai yên lặng chờ đợi. 

Quả nhiên, không đến nửa ngày sau, một bóng người từ trên trời giáng xuống, xúc động bình chướng Tiếu Càn Khôn hắn. 

Dương Khai trong lòng khẽ động, chủ động mở rộng Tiểu Càn Khôn, chớp mắt sau, lão tổ xông vào. 

Lúc đáp xuống, lão tổ hơi nghiêng ngả người. 

Dương Khai vội vàng tiến lên đỡ, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt doạ người, trên thân nhiều có vết máu, những vết máu kia có màu đỏ, cũng có màu đen. 

Không cần phải nói, trận chiến này lại là kết quả lưỡng bại câu thương, mà đây là cục diện lão tố kỳ vọng, tận lực kiến tạo. "Vẫn là nơi này a?" Tiếu Tiếu lão tổ ngẩng đầu thấy nhà gỗ quen thuộc. 

Dương Khai cười cười: "Ta nghĩ hồi tưởng lại là một loại cảm xúc đặc biệt, cảm thấy Có thể sẽ hữu dụng đối với việc ngài chữa thương, nên chọn nơi này. Nếu ngài cảm thấy không ổn, chúng ta đổi chỗ." 

"Không cần, nơi này đi." Tiếu Tiếu lão tổ nhẹ nhàng khoát tay. 

"Vậy dược, ta dỡ ngài vào, ngài nhấc chân lên nào :333!" 

Tiếu Tiếu lão tổ lườm hắn, hắn nói vậy, làm như mình là lão nhân gần đất xa trời không bằng. Mặc dù xác thực trạng thái không tốt, nhưng dầu gì là cửu phẩm Chí Tôn a, coi như thụ thương nặng hơn nữa cũng không cần người ta đỡ! 

Trong lòng nghĩ vu vơ, đến khi chân thật sự bị vướng vào bậc cửa. .. 

An trí Tiếu Tiếu lão tổ tọa hạ bên giường, Dương Khai lại ân cần đi đến một bên, rót chén nước cho nàng. 

Lão tổ tiếp nhận, cau mày nói: "Không có lá trà sao?" 

Dương Khai nhún nhún vai: "Lười nấu, ngài cố gắng chút." Lão tổ đặt chén trà xuống bàn, trùng điệp thở ra một hơi: "Chủ quan!" 

Dương Khai nghe vậy nhíu mày: "Bị thua thiệt?" 

Tiếu Tiếu lão tổ lắc đầu: "Cũng không bị tổn hại gì, chỉ là có một chuyện chưa tính tới." 

Dương Khai hỏi: "Là sao?" 

Lão tổ vẻ mặt rầu rĩ nói: "Tên kia, vậy mà có thể mượn nhờ Mặc Sào tăng cường thực lực!" 

Chuyện này, Nhân tộc cho tới bây giờ vẫn không biết. Cho dù là hai lần ngụy trang thành Mặc tộc, xâm nhập nội địa Mặc tộc, Dương Khai cũng chưa từng từng nghe nói. 

Nên nghe lão tổ nói như vậy, Dương Khai liền lấy làm kinh hãi: "Vương chủ lại có thể mượn Mặc Sào tăng cường thực lực?" 

Lão tổ gật đầu: "Không sai, nếu không, ta nào có phải khổ sở như vậy." Theo kế hoạch ban đầu, lần này nàng đối phó vương chủ, coi như không giết được  hắn cũng phải bắt hắn để lại nửa cái mạng, để hắn chỉ còn hơi tàn, làm thêm mấy lần như thế, luôn có một ngày có thể làm thịt hắn! 

Giao thủ lên, Tiếu Tiếu lão tổ mới phát hiện, tên này lại có thể mượn nhờ Mặc Sào chi lực, mà lực lượng ấy còn không nhỏ. 

Dương Khai kịp phản ứng: "Cho nên lúc đầy còn chiếm thượng phong, rất nhanh lại rơi vào hạ phong?" 

Tiếu Tiếu lão tổ gật đầu, nói thật, lúc ấy phát giác được lực lượng vương chủ bạo tăng, nàng cũng lấy làm kinh hãi, dù sao Nhân tộc chưa bao giờ có tình báo về phương diện này. 

Hai tộc mặc dù tranh phong vô số năm, nhưng trước đó bởi vì không thể hóa giải mặc chi lực, cho nên Nhân tộc hiểu rất ít về Mặc tộc, ngay cả Mặc Sào có thể truyền tin tức nhanh lẹ, cũng là do Dương Khai tìm hiểu ra. "Sau đó ngài giả bộ thương thế chưa lành, chưa dùng hết toàn lực?" Dương Khai lại hỏi. 

Tiếu Tiếu lão tổ kinh ngạc: "Vậy mà cũng bị người nhìn ra a?"