Việc lão tổ không ở trong quân, Đông Tây quân thế mà một chút cũng không phát giác.
Bất quá lão tổ dù sao cũng có tu vi cửu phẩm Chí Tôn, tuy nói bây giờ nàng đang bị thương, nhưng nếu muốn lặng lẽ làm chuyện gì đó, cho dù là mấy người Hạng Sơn cũng đừng mơ tưởng có thể phát giác.
Muốn tìm hiểu động tĩnh của lão tổ, bây giờ chỉ có thể hỏi một người.
Không bao lâu, một vị thất phẩm Khai Thiên theo lệnh mà tới.
Mễ Kinh Luân nhìn lên, là một gương mặt quen thuộc, chính là Dương Khai lần trước đến Nam Bắc quân bên này thông báo tin tức. Đối với vị thất phẩm này, hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng, trận huyết chiến đầu tiên với Mặc tộc tại Đại Diễn, chính là hắn dẫn hai chị tiểu đội tinh nhuệ của Nam Bắc quân ở trong chiến trường giết địch.
Hai chi tiểu đội tinh nhuệ kia đều đã đánh chiến đến vô lực, thế nhưng một mình hắn lấy thần thông pháp tướng mở đường, vẫn tiếp tục ở trên chiến trường rong ruổi không ngừng đánh giết đại quân Mặc tộc. Có thể nói, trong trận chiến ấy, thất phẩm này đã lập công lao không nhỏ, tạo ra cơ hội rất lớn để đại quân có thể phả cục.
Dương Khai lúc này cũng đang vô cùng khó hiểu, hắn vốn đang tụ hàng trong Phá Hiểu, chợt nghe quân đoàn trưởng triệu hoán, cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian đi tới, về phần quân đoàn trưởng muốn tìm hắn làm gì, thì hoàn toàn không biết tại
Thấy tất cả cao tầng trong quân đều đang ở đây, vội vàng đi một vòng lễ, sau đó mới hỏi: "Chư vị đại nhân tìm ta có chuyện gì?" Hạng Sơn nhìn xem hắn nói: "Ngươi có biết lão tổ đang ở đâu không ?"
"Tiếu Tiếu lão tổ?" Dương Khai ngạc nhiên, tìm mình tới là hỏi động tĩnh của lão tổ sao? Tại sao lại hỏi mình chứ? Từ trước tới giờ hắn vẫn luôn ở trong Phá Hiểu tu
"Tiếu Tiếu?" Một đám bát phẩm cũng vì đó khẽ giật mình, cái tên này bọn hắn vẫn là lần đầu nghe nói.
Tục danh của các vị lão tổ như thế nào, trên cơ bản không ai biết được, cho dù là các bát phẩm Khai Thiên cũng không rõ, dù sao các lão tổ đã sống từ rất lâu, Có lẽ thời điểm các vị lão tổ còn đang rong ruổi tại Mặc chi chiến trường, các bát phẩm
Còn chưa sinh ra.
Trừ phi là những vị bát phẩm sống từ rất lâu kia mới có thể biết một chút về tục danh của lão tổ, nhưng chính họ cũng sẽ không tuỳ tiện đề cập đến nó chớ đừng nói
Tục danh của vị lão tổ tại Âm Dương Quan vị cũng rất hiếm có người biết được.
Cho nên nghe Dương Khai nói như vậy khiến tất cả mọi người kinh ngạc, danh tự của lão tổ... Có chút quá qua loa đi.
Dương Khai ồ một tiếng, giải thích nói: "Hơn trăm năm trước có một ngày, lão tổ người ta cảm thấy bị thương, không nói cũng được, bất quá. .. Lão tổ không ở trong quân sao?"
Hạng Sơn nói: "Nếu như người đang ở trong quân, bọn ta còn hỏi người làm gì."
Hạng Sơn cau mày nói: "Lão tổ những năm này đều ở trong Tiểu Càn Khôn của người nhiều lần chữa thương, số lần người cùng lão tổ tiếp xúc là nhiều nhất, chẳng lẽ người không để lại dấu vết gì để có thể tìm ra sao?"
Nam Bắc quân trải qua thiên tân vạn khổ mới thu phục được Đại Diễn, Đông Tây quân cũng trải qua thiên tân vạn khổ mới đánh phá được Vương thành Mặc tộc, bây giờ hai chi đại quân rốt cục cũng tụ hợp, nhưng đến lúc mấu chốt này, lão tổ lại biến
Nói ra sợ là muốn làm trò cười cho thiên hạ.
Dương Khai đang định lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, giật mình nói: "Ta biết đại khải lão tổ đi đâu."
Dương Khai nói: "Nếu ta không có đoán sai, lão tổ hẳn là đi về phía Vương thành
"Hồi Vương thành?" Liễu Chỉ Bình khẽ giật mình.
"Có lẽ là như vậy." Dương Khai giải thích nói: "Trước đó vào lúc đại quân từ trụ sở rút lui để xuất phát đi Đại Diễn, lão tổ có tới tìm ta nói muốn vài Không Linh Châu, chính là vật này."
Vừa nói, một bên lấy ra một viên Không Linh Châu.
"Vật này có hai viên, là do ta luyện chế ra, có thể xem nó như một loại không gian bí bảo, giữa hai viên Không Linh Châu này có cấu kết không gian chi lực, cho nên chỉ cần đem một trong hai viên an trí tại nơi nào đó, một viên khác nắm giữ bên người, khi thôi động lực lượng rót vào trong đó, liền có thể na di đi qua, hiệu quả của nó có chút giống như trận pháp Không Gian, chẳng qua so với trận pháp Không Gian mà
Thời điểm hắn nói chuyện, bọn người Hạng Sơn cầm Không Linh Châu thưởng
Liễu Chỉ Bình cau mày nói: "Lão tổ muốn Không Linh Châu này làm cái gì? Ngươi làm sao có thể dựa vào đó để kết luận nàng đi Vương thành?"
Dương Khai nói: "Những năm này lão tổ cùng Vương chủ Mặc tộc tranh đấu, để hắn không có cách nào an tâm chữa thương, trận chiến cuối cùng kia lão tổ bản ý là muốn đem Vương chủ Mặc tộc đánh chết để chấm dứt hậu hoạn, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân lại không thể thành công. Tuy vậy, dù chưa thể chém giết Vương chủ nhưng cũng khiến hắn trọng thương. Bây giờ theo tình huống này lão tổ hẳn là sẽ không hi vọng hắn không có cơ hội để có thể hảo hảo chữa thương, bất quả Đại Diễn quan cách Vương thành Mặc tộc khá xa, cho dù với tu vị của lấy lão tổ, từ Đại Diễn chạy tới sợ rằng cũng phải tốn khá nhiều công phu, nếu mượn nhờ Không Linh Châu trung chuyển lại không cần tốn nhiều thời gian như vậy."
Chúng bát phẩm lập tức hiểu ý.
Đối với Nhân tộc bây giờ mà nói, Vương chủ hiện đang trọng thương, để hắn không có cách nào hảo hảo chữa thương cũng là một loại ưu thế, mà muốn bảo trì loại ưu thế này, lão tổ nhất định phải thỉnh thoảng đi đến đó nhiễu loạn một phen, không trông cậy vào có thể đem Vương chủ thế nào, chỉ cần tại phụ cận Vương thành lộ ra khí tức của lão tố, Vương chủ chỉ sợ sẽ bị kinh hãi không nhẹ.
Muốn làm được chuyện này, mượn nhờ Không Linh Châu này là lựa chọn cực kỳ
Liễu Chỉ Bình như có điều suy nghĩ nói: "Ngươi nói là, từ ban đầu lão tổ đã cân nhắc
"Hắn là như vậy."
Hướng đi của lão tổ đã sáng tỏ, khẳng định là người đã mượn nhờ Không Linh Châu chạy đến Vương thành bên kia tạo áp lực, vừa nghĩ đến đây, Liễu Chỉ Bình đột nhiên cảm giác Vương chủ Mặc tộc kia có chút đáng thương, Mặc tộc khi chữa thương muốn đạt hiệu quả cao cần phải ngủ say ở trong Mặc Sảo, một khi bị đánh gãy, vậy hiệu quả chữa thương sẽ bị giảm bớt đi rất nhiều.
Tưởng tượng một chút, Vương chủ Mặc tộc đang trong ngủ say, lão tổ lại chạy tới tìm hắn gây phiền toái, hắn làm sao còn có tâm tư đi chữa thương.
Lão tổ làm như thế, rõ ràng là có mục đích, nàng là vì cuộc viễn chinh trong tương lai của Nhân tộc mà làm chuẩn bị!
Hạng Sơn lại không quá chuyên chủ ở phương diện này, dò xét một hồi Không Linh Châu sau đó mới hỏi: "Vật này có thể lấy ra dùng cho đại quân khi tập kích hay không?"
Nếu mượn nhờ Không Linh Châu để cấp tốc di chuyển, như vậy tại một số thời điểm, những đồ chơi này có lẽ sẽ đưa đến tác dụng không tưởng tượng nổi.
Tỉ như khi đang cùng Mặc tộc tranh đấu, nguyên bản chỉ có một đội ngũ mười mấy người, bày ra một bộ dáng yếu thế, kết quả lúc đại chiến bắt đầu, bỗng nhiên xuất hiện ra trên dưới một trăm người, lúc đó liền có thể đánh cho Mặc tộc không kịp trở
"Có lẽ vậy." Dương Khai cũng không dám quả chắc chắn về việc này.
Hạng Sơn cũng không hỏi tới nữa, mà là đem viên Không Linh Châu kia thu vào, cũng không có yếu tố trả lại cho Dương Khai.
Đã xác định được hướng đi của lão tổ, đám người liền không còn xoắn xuýt việc này nữa, đại quân lại tiếp tục hướng phương hướng Đại Diễn quan mà đi.
Từ khi Đại Diễn quân từ Phong Vân quan cùng Thanh Hư quan xuất quan đến này
Thời điểm phát binh, hai lộ đại quân tổng cộng có sáu vạn nhân mã, một trăm hai mươi vị bát phẩm Khai Thiên.
Đến lúc này, khi hai quân hội tụ chỉ còn lại có ba vạn quân cùng mặt trên dưới bảy
Những người còn lại, đều đã chiến tử!
Trong hư không, một chi đại quân Mặc tộc đang lao tới Vương thành.
Một chi đại quân Mặc tộc này chính là một chi rút lui từ Đại Diễn quan, lấy Vực chủ phẩm Mặc tộc cộng lại cũng có hơn hai mươi vị tả hữu, có thể xem như là một đội ngũ cực kỳ mạnh.
Vực chủ Hồng Để cầm đầu giờ phút này trong lòng có chút ngũ vị tạp trần, đầu tiên là hắn mất đi lãnh địa của mình, đó dù sao cũng nơi là hắn đã toạ trấn ba vạn năm, bây giờ không những phải chắp tay đưa tiễn cho Nhân tộc mà còn đem Mặc Sao của mình cho luôn.
Tuy nói Mặc Sào sau này sẽ còn có lại được, nhưng gặp phải loại sự tình này, hắn cũng là Mặc tộc duy nhất gặp phải, cảm thấy rất khuất nhục.
Thứ hai là từ khi rút quân khỏi Đại Diễn quan, suốt đoạn đường này có thể nói là trong lòng hắn luôn lo sợ.
Hắn cũng không phải là sợ Mễ Kinh Luân bên kia lên yêu thiêu thân gì. Tuy hắn không cùng Mễ Kinh Luân tiếp xúc nhiều nhưng hắn lại biết Nhân tộc này không ngốc, nếu gây khó khăn quá đáng với Mặc tộc mà nói, đối với đại quân Nhân tộc dưới trướng cũng không có chỗ tốt.
Chuyện khiến hắn lo lắng chính là lo sợ trên đường hành quân sẽ ngẫu nhiên gặp Đại Diễn Đông Tây quân cùng lão tổ Nhân tộc!
Vì thế, khi rút khỏi Đại Diễn hắn liền cải biến hành trình, căn bản không dám thẳng tắp hành quân, mà là lượn quanh một vòng tròn lớn, tránh đi đại quân Nhân tộc
Cái này vẫn chưa hết, dưới hiệu lệnh của Hồng Để, đại quân Mặc tộc càng là cấp tốc hành quân, chỉ vì mong sớm một chút chạy về Vương thành. bản không có cách nào từ Đại Diễn quan lao tới đến tận đây.
Từ xa xa đã có thể nhìn thấy Vương thành nguy nga, hốc mắt Hồng Để ẩm ướt, mặc dù Vương thành kia lộ ra trình trạng tàn phế, cũng vẫn cho hắn một loại cảm
Hắn thậm chí có thể từ trong Vương thành cảm nhận được khí tức của Vương chủ.
Rốt cục không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.
Đa số Vực chủ khác cũng có cùng ý nghĩ với hắn, chỉ đến khi nhìn thấy Vương thành, trái tim một mực căng cứng của bọn hắn mới lấy lại được trầm tĩnh.
Biển Cổ bỗng nhiên xảy ra trong nháy mắt.
Cho dù có rất nhiều Vực chủ chưa bao giờ cảm thụ qua uý thế của lão tổ Nhân tộc,
Vẻ tươi cười trên mặt Hồng Để lập tức trở nên cứng ngắc, tinh thần trở nên khẩn trương nhìn về nơi phát ra đạo khí tức kia.
Ngoài trăm vạn dặm, một đạo thân ảnh uyển chuyển hiển lộ ra, không phải là Tiếu
Đúng như lời Dương Khai đã nói, mượn nhờ những không Linh Châu lưu lại suốt đoạn đường này, Tiếu Tiếu lão tổ trong thời gian cực ngắn thuận lợi trở về phụ cận Vương thành của Mặc tộc.
Nàng cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là không muốn để cho Vương chủ Mặc tộc hảo hảo chữa thương, nàng phải dùng loại phương thức này nói cho vị Vương chủ kia biết, sau này nàng sẽ thỉnh thoảng tới thăm viếng hắn một phen, hi vọng hắn không
Lần lộ diện này, ý định ban đầu của nàng là bay thẳng đến Vương thành đánh tới, ai ngờ bỗng nhiên phát giác bên ngoài trăm vạn dặm có một nhóm lớn sinh cơ đang tụ
Quay đầu trông lại, vừa vặn cùng Hồng Đề bốn mắt nhìn nhau.
Niềm vui ngoài ý muốn!
Tiếu Tiểu lão tổ tại trong thời gian rất ngắn liền suy đoán ra nơi xuất phát của một chi đại quân Mặc tộc này, sau đó nàng rất vui vẻ đánh tới.
Nếu Mặc tộc đều trốn ở trong Vương thành, nàng sẽ rất khó ra tay, Vương chủ
Thế nhưng những Mặc tộc này còn cách chỗ Vương thành một đoạn, căn bản không có cách nào tránh né, Vương chủ càng không khả năng vì bọn hắn mà chạy tới trợ giúp. Đại quân Mặc tộc trong nháy mắt liền trở nên hỗn loạn, một đám Vực chủ liên thủ Với bát phẩm mặc đồ ý đồ muốn ngăn cản một trận, mặc dù có thể miễn cưỡng tự vệ, lại khó có thể ngăn cản thần uy của Tiếu Tiếu lão tổ tàn sát đại quân dưới
Vốn là tử địch, nên khi lão tổ Nhân tộc cùng đại quân Mặc tộc ở trong hư không ngõ hẹn gặp nhau, liền chém giết mười vạn đại quân Mặc tộc, một vị vực chủ, ba vị bát phẩm mặc đồ, những người còn lại hốt hoảng chạy đến Vương thành.
Vương chủ tức giận vô cùng, không ngừng nôn ra máu!