Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5281: Đòi mạng người ta



Phùng Anh liền thở dài: "Cũng không phải để cho ta để bụng, chỉ là có chút sự tình nhìn xem để cho người ta phát sầu."

Ngay sau đó kể ra một tràng. 

Dương Khai trợn mắt hốc mồm: "Thật hay giả? Sao ta chẳng biết gì cả?" 

Phùng Anh trợn mắt trừng trừng: "Cho nên nói đàn ông các ngươi đều mù, Miêu Phi Bình như vậy, ngươi cũng như vậy, ngày đó nàng đi ra, mắt đều hoa cả lên, người lại không nhìn thấy." 

Dương Khai vò đầu không thôi. 

"Tính toán thời gian, nhóm người này không phải là đang bế quan củng cố cảnh giới sao? Làm sao? Nàng chạy đến nói muốn gia nhập tiểu đội chúng ta?" Dương Khai hỏi. 

Phùng Anh nói: "Vậy thì không có, chỉ là trước khi tấn thăng, trên đường trở về nàng Có vu vơ nói, nhưng ta nói với nàng, trừ phi Thần Hi giảm quân số mới có thể tiếp tục thu người, nàng biểu thị không cần gia nhập Thần Hi. Nha đầu này còn có rất không tệ, người khác còn đang củng cố tu vi, mấy ngày trước nàng đã xuất quan, CỐ ý tìm ta giúp đỡ." Dương Khai nghe vậy kinh ngạc: "Hơn một năm đã vững chắc tu vi? Ngươi kiểm tra chưa đó?" 

Phùng Anh nói: "Chuyện này há có thể qua loa." 

Dương Khai gật đầu, nghĩ về nữ tử kia, tán thưởng nói: "Thật là đứa bé hiểu chuyện." 

"Đúng vậy a, là bởi vì hiểu chuyện, cho nên ta mới không đành lòng như vậy." 

Phùng Anh thở dài, "Đáng hận Miêu tiểu tử hết lần này tới lần khác chẳng biết cl gì, không biết là ngu thật hay là giả bộ." 

Dương Khai lắc đầu nói: "Thần Hi đã đủ quân số, vì một người mà phá lệ cũ sẽ không hợp chuẩn mực, nếu lỗ hổng này mở, về sau các quân đoàn trưởng cũng khó làm." 

Phùng Anh gật đầu nói: "Vậy cũng đúng, được rồi, đi một bước nhìn một bước đi, người trẻ tuổi chuyện a, chuyện của riêng chúng, ta cũng lười đi quan tâm." 

"Đúng là nên như thế!" Dương Khai gật đầu, bỗng nhiên chuyển lời: "Mà nói đi cũng phải nói lại, sư tỷ người nên tấn thăng bát phẩm thôi, luôn dừng tại thất phẩm cảnh giới thật không hay." 

Phùng Anh chớp mắt vài cái: "Chuyện này phải xem cơ duyên, cơ duyên chưa tới, khổ tu Có làm được gì." 

Dương Khai bật cười: "Vậy cơ duyên của sự tỷ đâu?" 

"Ai biết được? Nói không chừng ngày mai có." Phùng Anh cười một tiếng, quay người bước ra ngoài: "Đi đây." 

Nhìn qua bóng lưng nàng rời đi, Dương Khai chậm rãi lắc đầu. 

Phùng Anh đã là thất phẩm rất nhiều năm, tích lũy cũng đã đủ đến cấp độ tấn thăng bát phẩm, chỉ là mãi không cảm ứng được thời cơ đột phá, nhưng xác thực như Phùng Anh nói, cơ duyên, ai cũng không nói chắc được, nói không chừng có một ngày nàng bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, muốn đi tấn thăng bát phẩm. 

Những năm này, nàng cũng luôn vì giờ khắc đó mà chuẩn bị, cho nên mặc kệ lúc nào tấn thùng đều có thể bảo đảm tỷ lệ thành công lớn nhất. 

Trở về trong tiểu viện của mình, Dương Khai mở ra trận pháp cấm chế, ngăn cách trong ngoài, ngồi xếp bằng. 

Lật tay, lấy ra một cây Xá Hồn Thứ, bí bảo đã chế tạo tốt, còn lại dĩ nhiên là luyện hóa, luyện hóa chi pháp cũng cực kỳ đơn giản, giống như luyện hóa thần hồn bí bảo bình thường, thôi động lực lượng thần niệm rót vào trong đó là được. 

Trước sau chỉ tốn mấy ngày, một cây Xá Hồn Thứ bị luyện hóa hoàn toàn. 

Khó khăn là bước cuối khi luyện hóa! 

Cần người luyện hóa phân ra một bộ phận thần hồn, dung nhập trong Xá Hồn Thứ, như vậy mới tính đại công cáo thành. 

Đúng là đòi mạng người ta. 

Phân ra một bộ phận thần hồn với tiêu hao lực lượng thần hồn không phải một chuyện, tiêu hao chỉ là tiêu hao, tiêu hao hết còn có thể bổ sung lại, không tổn hao gì đối với võ giả. 

Còn phân ra một bộ phận thần hồn, đó chính là dứt bỏ! 

Nói ngắn gọn chính là cần võ giả phân ra một sợi phân thần, bám vào Xá Hồn Thứ, mỗi lần luyện hóa một cây Xá Hồn Thứ đều phải làm vậy. Danh tự Xả Hồn Thứ chính là bởi vậy mà có. Cho nên lão tổ mới nói, trong thiên hạ, thứ này chỉ có Dương Khai mới chơi được. Cho nên Ma Phiền đại sư sau khi thấy vật này, mới cho nó có chút tà tính. 

Bởi vì bị bảo này chính là đồ chơi đả thương địch thủ 1000 tự tổn 800, thậm chí càng khoa trương hơn. 

Bây giờ Dương Khai mới chỉ là luyện hóa, còn chưa đi giết địch đã phải dứt ra một sợi phân thần, đến lúc đối địch, cái giá cần phải bỏ ra càng lớn, đến lúc đó thần hồn bị dứt ra càng nhiều, uy năng bí bảo này lại càng lớn! 

Nếu không có như vậy, bát phẩm ẩn thế Phá Toái Thiên không thể bằng vào vật này để đề phòng cửu phẩm Chí Tôn. 

Võ giả tầm thường cho dù luyện chế được Xá Hồn Thứ, cho dù tu hành bí thuật này cũng khó có thể thi triển, bởi vì dứt thần hồn là một tổn thương rất nặng. 

Dương Khai không sợ, có Ôn Thần Liên bảo vệ, coi như dứt ra vẫn có thể từ từ tẩm bổ lại, đây là công hiệu lớn nhất của Ôn Thần Liên. 

Có thể nói, thứ này chính là chế tạo riêng cho Dương Khai. 

Bằng vào vật này, lại thêm lực lượng thần hồn cường đại của hắn, dù bị đông đảo vực chủ vây công, hắn vẫn có thể khiến những vực chủ kia chịu không nổi. Vấn đề phân thần, Dương Khai không lạ lẫm, năm đó pháp thân chính là như thế 

mà đản sinh. 

Nhưng mà cho dù đã có tâm lý chuẩn bị, loại đau đớn vì thần hồn bị xé rách kia cũng y nguyên khiến cho hắn khó mà chịu đựng. Bản thân phảng phất bị lực lượng sắc bén cắt chém thành hai nửa, mà lại trong toàn bộ quá trình này còn phải thời khắc duy trì thanh tỉnh, không được vì đau đớn kia 

mà thay đổi, bởi nếu thần hồn ba động quá lớn, khả năng sẽ thất bại trong gang tấc. 

Toàn thân run rẩy kịch liệt, cả người bị mồ hôi ướt nhẹp, tuy là trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng Dương Khai lại cảm thấy như đã vượt qua ngàn vạn năm. 

Đến tận khi dứt bỏ một sợi phân thần, thành công dụng hợp vào trong Xá Hồn Thứ, Dương Khai mới thở phào một hơi. 

Nhưng mà ngẫm lại, còn có mười một cây Xả Hồn Thứ cần luyện hóa, Dương Khai đen cả mặt lại, thầm mắng sao mình lại nghĩ quẩn tìm Ma Phiền đại sư luyện chế ra nhiều như vậy. 

Nhưng mà cân nhắc đến số lượng vực chủ phải đối phó, mặc dù trả ra cái giá không nhỏ, Dương Khai cảm thấy vẫn cần phải luyện hóa toàn bộ. Võ giả tầm thường lúc này tất nhiên đã khó mà thi triển thêm lực lượng, đau đớn trên thần hồn không phải người bình thường có thể chịu được, mà có Ôn Thần Liên tẩm bổ, Dương Khai lập tức cảm giác được một cỗ thanh lương chi ý tràn vào trong thức hải, phảng phất tay nhỏ vô hình phát qua, làm dịu đau xót, lòng tràn đầy sảng khoái. 

Loại thự sướng sau đau đớn này, thật là làm cho người ta mê luyên. .. 

Thoảng lấy lại bình tĩnh, lấy ra cây Xả Hồn Thứ thứ hai, bắt chước làm theo. 

Dù cho là có Ôn Thần Liên tẩm bổ tu bổ thần hồn, sau khi liên tục luyện hóa ba cây Xá Hồn Thứ, Dương Khai cũng không thể không tạm thời ngừng lại, điều chỉnh trạng thái, tu dưỡng thần hồn.