Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5286: Hắn Muốn Nói Cái Gì



Các vực chủ trong không gian quỷ dị nghiên cứu thảo luận đối sách, sư đồ  Âu Dương Liệt thì đang theo dõi Dương Khai sắc mặt đờ đẫn. 

Như lần trước, từ sau khi rút khỏi không gian quỷ dị kia, Dương Khai liền trở thành ngu dại, sắc mặt ngốc trệ, biểu lộ cứng ngắc, ánh mắt vô thần đến cực điểm. Lần trước thấy Dương Khai như vậy,  Âu Dương Liệt giật mình, bây giờ có kinh nghiệm, bình yên như thương. 

 Âu Dương Liệt cũng không khỏi xúc động, Dương tiểu tử, vì chuyện Mặc Sao mà bỏ ra quá lớn a, mặc dù thân mang dị bảo, có thể tu bổ thần hồn, nhưng phải liên tiếp chịu đau đớn, không phải người bình thường có thể tiếp nhận. 

Nếu thật có thể triệt để thu được tòa mặc sào này, trù hoạch mạng lưới tình báo riêng cho Nhân tộc, như vậy Dương Khai thuộc về đầu công. 

Giống như lần trước, một lát sau, Dương Khai bỗng nhiên ôm đầu ngồi xuống, lăn lộn đầy đất, miệng rú thảm, vô cùng thê lương. 

Sư đồ  Âu Dương Liệt đều không đành lòng nhìn thẳng, nhưng mà lại không thể không ở lại phòng hộ vạn nhất. 

Gào thét tới mấy ngày, cuống họng Dương Khai đều muốn rách ra, cả người suy yếu tới cực điểm, toàn thân bị mồ hôi làm ướt nhẹp. 

Thẳng đến một đoạn thời khắc, hắn mới chậm rãi dừng lại, không phải không đau, là được thần hồn Ôn Thần Liên bổ dưỡng, thoáng khôi phục một chút, để hắn có thể tự chủ khống chế. 

Ngồi xếp bằng lên,  Âu Dương Liệt tranh thủ đưa cho Liệu Thương Đan, Dương Khai sắc mặt tái nhợt tiếp nhận, nguyên lành nuốt vào. Tuy có Ôn Thần Liên tu bổ tẩm bổ thần hồn, nhưng nếu có linh đan tương trợ sẽ có thể khôi phục càng nhanh hơn. 

Thời gian trôi qua, tổn thương từ từ hồi phục, khí tức Dương Khai cũng dần dần bình ổn. 

Lần trước Dương Khai bỏ ra gần ba năm mới hoàn toàn khôi phục lại. 

Lần này cũng không kém bao nhiêu, thời gian lại ngắn hơn một tháng. 

Sở dĩ sẽ như vậy, chính là bởi vì thần hồn Dương Khai trở nên càng thêm cường đại hơn trước. 

Lần trước sau khi chữa thương hắn đã nhận ra, tự làm thụ thương kiểu này, sau khi tĩnh dưỡng tốt, thần hồn sẽ càng thêm khỏe mạnh cường đại. 

Đây là niềm vui ngoài ý muốn. 

Dương Khai cảm thấy mình giống như trong lúc vô tình tìm được một con đường tu luyện thần hồn mới. .. 

Phương thức này cũng không phải hiếm lạ, giống như võ giả luyện thể, sẽ không ngừng mà rèn luyện thân thể, làm cho mình đầy thương tích, chờ thương thế tốt, thể chất sẽ có chỗ tăng lên. 

Đây là phương thức tu hành phá rồi lại lập, không có nghị lực quyết tâm sẽ làm không được. 

Mở mắt ra, thấy sư đồ  Âu Dương Liệt lo lắng nhìn mình, Dương Khai nói: "Đã không còn đáng ngại." 

 Âu Dương Liệt nhịn không được chép miệng: "Còn muốn đi?" 

"Tất nhiên." Dương Khai gật đầu, đã xuất thủ, tất nhiên là muốn giải quyết triệt để, nào có đạo lý bỏ dở nửa chừng, trước khi đi, hắn hỏi một câu: "Có biết bây giờ trong Mặc Sào là tình hình thế nào hong?" 

 Âu Dương Liệt nói: "Trước đó ta tự mình xâm nhập trong đó dò xét, không có thay đổi gì, ta không dám ở lâu, lập tức rút ra." 

Dương Khai nghe vậy cười ha ha: "Xem ra Mặc tộc còn chưa quá đau." 

Hắn xuất thủ hai lần, tổng cộng vận dụng bốn lần Xá Hồn Thứ, liên tiếp đả thương bốn vị vực chủ, dưới tình huống như vậy, Mặc tộc thế mà vẫn không thay đổi dự tính ban đầu, rõ ràng là đang chờ hắn, muốn báo thù. 

Cái gọi là quá tam ba bận, Dương Khai cảm thấy lần này mình sẽ không còn xuôi gió xuôi nước như trước nữa, Mặc tộc không phải đồ đần, há lại sẽ chịu chết uổng. 

Cho nên hắn gần như có thể khẳng định, Mặc tộc tất nhiên kìm nén đại chiêu, chờ hắn vào cuộc. Nhưng hắn có Ôn Thần Liên hộ thể, có gì phải e ngại? Không cần chuẩn bị gì cả, Dương Khai nói: " u Dương tiền bối, lần này có thể sẽ có một ít biến cố, cụ thể là biến cố như thế nào, đệ tử cũng không rõ, đệ tử đi tìm hiểu một phen sẽ biết, nếu thuận lợi, đệ tử sẽ rất mau trở lại, đến lúc đó còn cần tiền bối hộ pháp." 

 Âu Dương Liệt cất đầu nói: "Không vấn đề, vạn sự cẩn thận ".  

Dương Khai không cần phải nhiều lời nữa, rộng mở Tiểu Càn Khôn, tâm thần phun trào, cấu kết ý chí Mặc Sào. 

Trong không gian quen thuộc, Dương Khai xuất hiện, lần này hắn như cũ huyễn hóa ra hình tượng xa lạ, tuy nói chỉ cần hắn động thủ sẽ bại lộ, nhưng mà giấu được cái gì thì giấu. 

Chợt vừa hiện thân, hắn liền phát giác được mấy đạo khí cơ khóa chặt mình, Mặc tộc hiển nhiên là một mực chờ đợi hắn. 

Trong đó, một đạo thần hồn còn chủ động tới đón, để Dương Khai hơi cảm giác kinh ngạc là, thần hồn này lại không có bao nhiêu ác ý. 

Xa xa truyền một đạo thần niệm tới: "Đạo huynh chậm đà, tại hạ Tư Đức Khoái, phụng mệnh. . ." 

Nói còn chưa dứt lời, Dương Khai đã vừa kêu to vừa há miệng phun ra một vòng kim quang. 

Kim quang nhanh như lôi đình, trực tiếp đánh vào thể nội thần hồn kia. 

Tư Đức Khoái liền hét thảm một tiếng, thần hồn linh thể kịch liệt vặn vẹo. 

Dương Khai đã cố nén đau đớn như tê liệt, tiến lên mấy bước, lực lượng thần hồn điên cuồng phun trào, hóa thành từng đạo công kích, điên cuồng tấn công Tư Đức Khoái. 

Công kích như mưa to gió lớn bao phủ Tư Đức Khoái, ngắn ngủi ba hơi, thần hồn bị Xá Hồn Thứ trọng thương phá thành mảnh nhỏ, tiêu tán không còn! 

Dương Khai bởi vì đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, nhìn qua từng đạo thần hồn tứ phía đang trợn mắt hốc mồm, gằn giọng nói: "Hắn muốn nói cái gì?" 

Dương Khai vừa đến đã nhận ra Tự Đức Khoái này không phải vực chủ, mà là một bát phẩm mặc đồ, luận lực lượng thần hồn, Dương Khai với hắn tám lạng nửa cân, nếu thi triển thủ đoạn so đấu bình thường, hươu chết vào tay ai thì chưa biết. 

Tên này hẳn là dâng lệnh từ vực chủ, muốn lên tâm hự với hắn trước. 

Ai ngờ Dương Khai căn bản không có quyết định này, đánh trước tính sau, phóng ra Xá Hồn Thứ khiến thần hồn hắn bất ổn, ngay sau đó ra tay ác độc vô tình, dứt khoát giết hắn luôn. 

Đây là sự thực chết rồi, hắn không giống như Dương Khai, có Ôn Thần Liên bảo vệ, thần hồn bị đánh phá thành mảnh nhỏ, không có khả năng còn sống. 

Một đám vực chủ trợn mắt hốc mồm. 

Người đều bị ngươi giết rồi, lúc này mới hỏi người ta muốn nói gì? Chiến lực cao cấp vốn đã tổn thất rất nhiều, bát phẩm mặc đồ là bộ phận bọn hắn cực kỳ dựa vào, bây giờ thế mà lơ nga lơ ngơ chết mất, quả thực làm cho lòng mặc đau nhức. 

Khí tức thần hồn biến mất chầm chậm khuếch tán ra, chúng vực chủ cũng đồng thời vây kín Dương Khai. 

Mà lại lần này quả nhiên như Dương Khai sở liệu. Hai lần trước đó đều là sáu vị vực chủ mai phục không gian quỷ dị này, lần này số lượng vực chủ không có tăng, mà là xuất hiện thêm bốn vị bát phẩm mặc đồ. 

Vừa rồi Dương Khai chém một đứa, còn thừa lại ba bát phẩm mặc đồ. 

Giờ khắc này, sáu vị vực chủ tới gần hắn, ba bát phẩm mặc đồ thì vòng trong, ý đồ của các vực chủ rất đơn giản, Dương Khai đã có thủ đoạn trong nháy mắt trọng thương thần hồn của bọn hắn, như vậy thì để các bát phẩm mặc đồ đi làm bia đỡ trước. Kể từ đó, Dương Khai dù có thi triển ra bí bảo châm dài kia, thụ thương chỉ sẽ là mặc đồ. 

Theo như suy đoán, Nhân tộc này nhiều lắm là chỉ có thể thôi động châm dài bí bảo kia hai lần, nhiều thêm chỉ sợ hắn cũng không chịu đựng nổi. 

Cho nên bây giờ, Nhân tộc này chỉ có một kích chi lực! 

Mà mặc đồ vừa nãy bị Dương Khai giết, cũng không phải là thật muốn trao đổi với Dương Khai gì cả, mà chỉ là muốn mượn cơ hội tới gần Dương Khai, lấy cơ hội đánh lén mà thôi, Dương Khai ra tay còn quả quyết hơn hẳn, căn bản không hắn nói nhảm, trước giết hết rồi nói. 

Mà giờ các vực chủ cugnx ý thức được, đối phó Nhân tộc này, bất kỳ nói nhảm đều là phí công, chỉ có so tài xem hư thực mới là vương đạo. 

"Động thủ!" Hồng Để ra lệnh một tiếng. 

Ba tên mặc đồ tới gần nhất đầu lộ vẻ mặt hung ác, cùng nhau vồ giết tới Dương Khai. 

Nếu Dương Khai chỉ có một kích chi lực, như vậy lúc này dùng để đối phó ai cũng không thể vãn hồi hắn xu suy tàn, Mặc tộc thì chỉ hao tổn mặc đồ mà thôi, dù có hơi tiếc, nhưng còn hơn chính vực chủ bọn hắn bị đả thương. 

Hồng Để vừa dứt lời, Dương Khai cũng không chút do dự, lại nôn ra một cây Xá Hồn Thứ, đánh về phía bát phẩm mặc đồ cách hắn gần nhất. 

Han khong can co tục theu dac biệt, đối với hai, sat thương nhạc đỏ hay Vực chu đều giống nhau, đều có thể suy yếu lực lượng Mặc tộc, giảm bớt áp lực vì cho đại kế viễn chinh. 

Lực sát thương của Xá Hồn Thứ quả thực khủng bố, bát phẩm mặc đồ kia lập tức đau đớn hét lên một tiếng, thần hồn bắt đầu vặn vẹo. 

Hai mặc đồ còn lại thì thầm thở ra, thi triển bí thuật canh tới Dương Khai. 

Lúc này chính là thời điểm Dương Khai tâm thần mỏi mệt, nào có dư lực phòng hộ, thần hồn linh thể liền bị đánh cho rách mướp. 

Hai lần trước, hắn chính là mượn nhờ thần hồn phá toái mà che giấy, rút lui khỏi không gian quỷ dị này, lần này lại xảy ra ngoài ý muốn. 

Toàn bộ không gian quỷ dị giống bị một cỗ lực lượng vô hình phong tỏa, triệt để ngăn cách ngoại giới, để Dương Khai không thể rời đi, cũng không liên hệ được bản tôn. 

Hắn bỗng nhiên kịp phản ứng, vừa rồi vực chủ kia hô to, đồng thời động thủ, chỗ không gian này có một tia biến hóa không quá bình thường. Chẳng qua là lúc đó thần hồn hắn đau đớn khó nhịn, không thể phát giác quá rõ ràng. 

Bây giờ xem ra, tia biến hóa không quá bình thường kia hẳn là do Mặc tộc thi triển thủ đoạn gì, phong tỏa không gian quỷ dị này. 

Giờ Dương Khai mới nhớ lại, ngày xưa khi còn tại  âm Dương quan, khi còn vị vây trong nội địa mặc tộc, lúc đó Dương Khai quấy nội địa mặc tộc loạn cả lên, giết vô Số lãnh chúa, phá vô số mặc sào, lần đó cũng vào trong không gian mặc sào, vị Hắc Uyên nhốt lại, hiểm tượng hoàn sinh, cũng may đã thoát ra kịp. Dưới thế cục như vậy, Dương Khai đã hiểu Mặc tộc có ý đồ gì, đơn giản là muốn vậy mình ở đây, không cho mình cơ hội chạy thoát, sau đó giết!