Không gian Mặc Sao yên ổn ba năm, đồ sau hai vị bát phẩm mặc sinh mệnh chi quang nở rộ, bỗng nhiên trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
Trong trùng kích thần hồn, ba vực chủ thụ thương cộng thêm Dương Khai tranh nhau kêu rên.
Ba vị vực chủ hoàn hảo không chút tổn hại khác nhao nhao ngưng thần đề phòng, không ai dám có chỗ phớt lờ, trời mới biết Nhân tộc này còn có thể đánh ra đạo công kích thứ tư nữa hay không.
Bí bảo kia không biết là vật gì, chính là các vực chủ cũng đề phòng không được, có thể nói là đánh ra tất trúng.
Rất rất lâu sau, các vực chủ mới thoáng yên tâm lại, bởi vì Nhân tộc kia dường như không còn lực lượng bồi thêm một kích nữa, nhìn trạng thái hắn thời khắc này là biết, thần hồn linh thể bởi vì thương tích to lớn mà vặn vẹo không ngừng, quang trạch ảm đạm, như bí bảo đã mất linh tính.
Nếu không có Ôn Thần Liên bảo vệ, thương tích như vậy đủ để cho hắn trong nháy mắt hồn phi phách tán.
Lúc này ba vị vực chủ mới dám đi điều tra thương thế ba vị đồng liệu, chốc lát, từng mặc đều chau mày.
Như mấy vị trước đó bị đánh thương vậy, bí bảo kia có công hiệu ma diệt linh tính thần hồn, mà lại cực kỳ ngoan cố, trong thời gian ngắn không khu trừ được.
Tràng diện lập tức trở nên nan giải vô cùng. Sắc mặt Hồng Để âm trầm sắp chảy ra nước.
Sáu vị vực chủ, bốn vị bát phẩm mặc đồ, đội hình mười vị cường giả, mai phục nơi này, kết quả bị người ta chỉ là một thất phẩm Khai Thiên quấy tan tác, chỉ còn lại có ba sống ba thương, bốn mặc đồ đã chết không còn một mống.
Tính thêm bốn vị vực chủ trước nữa, Mặc tộc đã đi hết mười một vị cường giả, hoặc chết hoặc bị thương.
Hồng Để nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì mà thế cục phát triển thành nhưnày. Nhưng hiện tại đã không phải là thời điểm dây dưa nữa, mười vị cường giả đều không làm gì được hắn, còn lại ba người hoàn hảo không chút tổn hại còn có thể làm sao? Chờ Nhân tộc kia tu dưỡng khôi phục lại, bọn hắn lại chạy ra để toàn quân bị diệt sao?
Vậy thì quá mất mặt.
Hồng Để đã bắt đầu sinh thoái ý, không nói những thứ khác, trước tiên cần phải để ba vị vực chủ thụ thương này quy vị chữa thương đã, chết mấy mặc đồ đối với Mặc tộc xác thực đau đớn, nhưng thế cục hôm nay, chết thêm mấy vực chủ mới biến thành thương cân động tốt.
Nhưng mà tên Nhân tộc kia có vẻ đã xem thấu ý nghĩ của hắn, hắn vừa mới dâng lên ý nghĩ này, tên Nhân tộc lải nhải không ngừng kia liền cắn răng nghiến lợi: "Muốn chạy sao? Nếu các ngươi dám mở ra không gian này, ta cũng bỏ chạy!"
Một câu khiến Hồng Để tâm tình nửa vời, thật là quá khó chịu.
Một vị vực chủ khác lúc này tức giận nói: "Nhân tộc nho nhỏ chớ có càn rỡ, ngươi chỉ là một kẻ thất phẩm, có thể kiên trì đến bây giờ đã là vạn hạnh, còn có thể kiên trì bao lâu?"
Dương Khai hắc hắc nhe răng cười: "Đúng là không kiên trì được bao lâu, nhưng tối thiểu nhất là lâu hơn ba vị kia! Muốn đánh cược không."
Vực chủ kia hừ lạnh một tiếng, không còn nói nhảm nữa.
Cục diện này, trước mặt các vực chủ chỉ có hai con đường, một là mặc kệ chết sống của ba vị đồng liêu kia, tiếp tục dông dài với Dương Khai.
Ba năm đã qua, thất phẩm này có lẽ đã đến cực hạn.
Nhưng các vực chủ chính là lo lắng tên Nhân tộc này có thủ đoạn bổ sung tiêu hao, bằng không hắn không có đạo lý có thể kiên trì tới tận ba năm, nếu thật như vậy, vậy tiếp tục dông dài không có ý nghĩa chút nào.
Còn một con đường dĩ nhiên chính là mở ra không gian này, ai về nhà lấy.
Nhưng ma ke tự do, đủ loại co gang cung tung that deu uong bhl, bon mạc do cung thành ra chết vô ích, các vực chủ sao có thể cam tâm. Ba vị vực chủ thần niệm giao lưu một trận, nhất thời không biết nên lựa chọn như thế nào.
Trong Ôn Thần Liên, Dương Khai nỗ lực thủ hộ thần hồn thanh minh.
Liên tiếp vận dụng ba lần Xá Hồn Thứ, với hắn chính là điên cuồng chạy bên bờ sinh tử, nhưng mà cơ hội mất đi là không trở lại, hắn dám chắc lần sau sẽ không còn cơ hội tốt như này.
Lấy tu vi thất phẩm Khai Thiên, thật đối đầu vực chủ, không tầm thường chính là toàn thân trở ra, muốn đả thương hoặc là đánh giết, còn phải nhìn thiên thời địa lợi, càng phải có đại vận khí.
Nhưng mà ở trong Mặc Sào không gian này, trước trước sau sau đã đập chết mười một vị, mười hai cây Xá Hồn Thứ giờ chỉ còn lại có một cây.
Đây chính là cơ hội tốt nhất để cắt giảm chiến lực cao tầng Mặc tộc, hơn nữa còn không cần gánh chịu phong hiểm quá lớn, vô luận đối với hắn, hay là cả Nhân tộc, đều là một cơ hội cực kỳ khó được.
Cho nên hắn không muốn cứ như vậy thối lui, hắn còn muốn dùng xong cây Xá Hồn Thứ cuối cùng. Nếu không, hắn nào có tâm tình đi kích thích mấy vực chủ kia, hắn hôm nay, dùng từ sống không bằng chết để hình dung là không còn gì chuẩn xác hơn, chính là Ôn Thần Liên cũng khó có thể làm dịu đau đớn bây giờ.
Tuy là tình cảnh gian khổ, hắn không thể không phân ra một bộ phận tâm thần để chú ý các vực chủ.
Ai biết bọn hắn có mở ra Mặc Sao không gian này hay không, vạn nhất mở ra, hắn lại không thể ra ngoài, vậy sẽ mãi bị vây ở đây mất.
Ba vị vực chủ hoàn hảo cũng đang thương thảo đối sách.
Không có quá nhiều khác nhau, đơn giản một trận giao lưu, ba vị vực chủ vẫn quyết định mở Mặc Sao không gian ra, bởi vì với tình hình hiện tại, nhục thân tên Nhân tộc kia không có dấu hiệu khô héo, nếu không vừa rồi thần hồn của hắn không đến mức sung mãn như vậy.
Ròng rã ba năm, nhục thân đều không có biến hóa chút nào, tên này tất nhiên có gì thủ đoạn đặc biệt, có thể cam đoan mình lực lượng Tiểu Càn Khôn không tàn
Lại tiếp tục dông dài, chờ hắn khôi phục lại, chỉ sợ ba người bọn họ phải gặp bất banh
Còn nữa, ba vị vực chủ thụ thương không thể ở lâu nữa.
Hồng Để sắc mặt khó coi, hắn đã có thể tưởng tượng, lần này rút lui, khi vương chủ biết được hết thảy nơi đây sẽ có lôi đình chỉ nộ như thế nào.
Từ khi rút quân Đại Diễn, từ bỏ Mặc Sào của mình còn có thể nói là bị bất đắc dĩ, cũng có nguyên nhân do vương chủ chi mệnh, không trách tội hắn được.
Nhưng chuyện lần này thất bại, nhất định sẽ ảnh hưởng địa vị của hắn, nhưng việc đã đến nước này, lại có thể thế nào?
Đã có thương nghị, vậy không loằng ngoằng nữa.
Thời điểm mở Mặc Sao không gian, các vực chủ bất chợt mở ra, ba vị vực chủ hoàn hảo mang theo ba vực chủ thụ thương cùng một lúc thoát ra, ngay sau đó lại cấp tốc phong bế Mặc Sào.
Bọn hắn kỳ vọng Nhân tộc kia phản ứng không kịp, sau đó vẫn bị phong cấm.
Nhưng kết quả nhất định khiến bọn hắn thất vọng, Hồng Để tinh tường nhìn thấy, khi bọn hắn rời đi, tên Nhân tộc kia cũng cấp tốc bỏ chạy.
Toàn bộ Mặc Sao không gian lập tức trở nên trống rỗng, không còn chút khí tức.
Trụ sở Nhân tộc, trung tâm Mặc Sào, Dương Khai đau đớn kêu lên một tiếng, hồi tỉnh lại.
Cung Liễm một mực thủ hộ ở bên, lập tức lao đến, đỡ Dương Khai, cao giọng nói: "Sư tôn, Dương huynh tỉnh."
Âu Dương Liệt thở phào một hơi: "Tiểu tử rốt cục trở về, thật sự là hù chết lão tử."
Nói roin, lấy ra bó lớn linh đan nhét vào trong miệng Dương Khai. Dương Khai ngay cả khí lực nói tạ ơn đều không có, chỉ có thể vội vàng luyện hóa. Tận mắt thấy tình trạng của hắn từ từ ổn định lại, Âu Dương Liệt mới thở phào nhẹ nhõm, đánh ánh mắt cho đồ đệ.
"Sư tôn có gì phân phó sao?" Cung Liễm hiếu kỳ hỏi.
Âu Dương Liệt nói: "Ngươi về Đại Diễn quan một chuyến, báo cáo lão tổ, nói Dương Khai đã bình an trở về."
Cung Liễm lên tiếng, cấp tốc rời đi.
Nhìn thân ảnh đệ tử rời đi, Âu Dương Liệt cuối cùng an lòng xuống, không chỉ là bởi vì Dương Khai bình an trở về, còn bởi vì lão tổ.
Thần hồn Dương Khai nhập Mặc Sao không gian, ba năm chưa về, việc này không gạt được lão tổ.
Đều biết Dương Khai khẳng định gặp phải ngoài ý muốn gì nên mới bị nhốt lâu như vậy, nhưng đến cùng là ngoài ý muốn gì, ai cũng không biết. Chỉ đoán Mặc tộc có thủ đoạn phong bế không gian Mặc Sào.
mà chẳng biết sao tin tức lại truyền đến chỗ lão tổ, lão tổ liền biểu thị muốn đích thân đến vương thành một chuyến.
Mễ Kinh Luân hoảng hốt vội vàng ngàn nàng lại.
Hắn biết lần này lão tổ đi sẽ không giống trước kia chỉ là xa xa triển lộ khí tức, ân cần thăm hỏi vương chủ có mạnh khỏe hay không, lần này khẳng định nàng sẽ động thủ tiến đánh vương thành, tạo áp lực cho Mặc tộc, nhìn xem phải chăng có thể giúp Dương Khai thoát khốn.
Nhưng mà cho dù là lão tổ, độc thân tiến đánh vương thành cũng có phong hiểm thụ thương.
Mễ Kinh Luân sao có thể cho phép chuyện nguy hiểm này phát sinh, phải khẩn thiết trao đổi với lão tổ, cuối cùng đạt thành hiệp nghị, chờ ba năm, xem tình hình phải chẳng có chỗ chuyển biến, nếu ba năm sau Dương Khai không quay về, quân tướng Đại Diễn sẽ theo lão tổ đồng thời xuất động, binh phát vương thành!
Sở dĩ định ra kỳ hạn ba năm chính là bởi vì Mễ Kinh Luân được Âu Dương Liệt cho tin tức, Dương Khai khôi phục thần hồn, đại khái là cần ba năm. Theo Mễ Kinh Luân suy đoán, thần hồn Dương Khai một khi khôi phục như lúc ban đầu, cục diện giằng co khẳng định sẽ có biến cố.
Bây giờ quả nhiên là vừa tới kỳ hạn, thần hồn Dương Khai trở về. Âu Dương Liệt tất nhiên là vội vàng để Cung Liễm đi thông tri Đại Diễn quan, miễn cho bên kia thật xuất động đại quân, đi theo lão tố phát binh vương thành.
Có đôi khi Âu Dương Liệt thật muốn đục đầu Mễ Kinh Luân ra, nhìn xem bên trong chứa những thứ cong cong quấn quấn gì, vì sao luôn luôn có thể mưu xa, biết chỗ thường nhân không biết.
Tất nhiên hắn cũng không nhụt chí, với hắn, mỗi người đều có sở trường của mình, tối thiểu nhất, xông pha chiến đấu chính là sở trường của hắn, điểm này Mễ Kinh. Luân không học được, mà lại. . . Hắn càng nam tử khí phách hơn Mễ Kinh Luân!
Tin tức Dương Khai thần hồn quy vị rất nhanh truyền đến Đại Diễn quan, lão tổ vẫn biểu thị muốn đi vương thành một chuyến, thăm viếng vương chủ, cảm tạ ba năm này thủ hạ hắn chiếu cố đại tướng của mình.
Lần này Mễ Kinh Luân không ngăn được, cũng không đi cản. Dương Khai đã không có việc gì, vậy lão tổ xuất thủ sẽ tự CÓ phân tác.