Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 5300: Nóng Giận Hại Đến Thân Thể



Đồng bạn nói cũng thật có lý, để thiếu nữ như có điều suy nghĩ. Xác thực như hắn nói, Nhân tộc đã dám đưa hắn tới, như vậy tự nhiên là tin tưởng năng lực người này, khẳng định có thể dự liệu được người này đến Bất Hồi quan sẽ phải đối mặt đủ loại khó dễ, nói như thế, tên Nhân tộc này chỉ sợ thật đúng là không phải loại lương thiện gì. 

Con ngươi đảo một vòng, thiếu nữ nói: "Đánh cược đế?" Quanh năm ở trong Bất Hồi quan là cực kỳ khô khan, bởi vì nơi này là phòng tuyến cuối cùng. 

Ba vạn năm trước, Đại Diễn quan phá, còn có Mặc tộc gan lớn làm bậy chạy tới quấy rầy Bất Hồi quan, nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của Long Phượng, không có Mặc tộc dám đến chịu chết nữa. 

Có thể nói, là hai chủng tộc cường đại nhất, hai tộc trấn thủ trong Bất Hối quan rất là trăm nhàm chán nại, nhưng mà tuân thủ nghiêm ngặt lời thề tổ tông lập xuống, lại không thể tuỳ tiện rời đi. 

Hôm nay khó được náo nhiệt như thế, tất nhiên là muốn chơi vui chút. 

Nam tử thản nhiên nói: "Đánh cược gì?" 

Thiếu nữ nói: "Cược người kia với Cơ lão tam ai thắng ai thua." 

"Tặng thưởng thì sao?" 

Thiếu nữ suy nghĩ, vỗ tay nói: "Người thua phải tăng hơn một cây lông đuôi!" Nam tử không nói, cược như thế, mặc kệ như thế nào, Nhân tộc kia đều có lời a. Thiếu nữ lại không cho hắn phản ứng, vội vàng nói: "Ta cược Nhân tộc này bại!" 

Vừa dứt lời, miệng nhỏ khẽ nhếch, một bộ khó có thể tin. 

Mặc dù nàng biết, Nhân tộc đã dám để người này đơn thương độc mã đến Bất Hồi quan, nhất định là có chỗ dựa vào, Cơ lão tam mặc dù thực lực không tầm thường, nhưng chưa hẳn có thể làm gì được người ta, có thể là kết quả lưỡng bại câu thương. 

Nhưng một kết quả khiến nàng tuyệt đối không nghĩ tới chính là, mới nói chuyện phiếm vài câu, chiến đấu đã kết thúc. 

Lúc này, người kia đã xách cổ Cơ lão tam, như nắm lấy con gà con, thản nhiên dạo bước tới. 

Qua mấy bước, thân ảnh kia đã đến gần, phương xa còn có tàn ảnh chưa biến mất. "Không Gian Pháp Tắc!" Thiếu nữ càng lộ vẻ kinh ngạc, lấy nhân lực của nàng, tự nhiên đó có thể thấy được trình độ Không Gian Pháp Tắc của Nhân tộc này là cực kỳ cao thâm, điểm này, coi như so với nàng chỉ sợ không thua bao nhiêu. 

Bao năm qua, nàng cũng từng gặp tinh nhuệ Nhân tộc có tu hành Không Gian Pháp Tắc, nhưng lại chưa bao giờ có người nào có thể tinh tu Không Gian Pháp Tắc đến trình độ này. 

Dương Khai đã sớm đã nhận ra một nam một nữ trên Ngô Đồng Thụ này đang chú ý, chẳng những là bọn họ, trong Bất Hồi quan, còn có rất nhiều đạo thần niệm hoặc sáng hoặc tối đang chú ý hắn. 

Kết hợp với phản ứng của người cản đường kia, Dương Khai lại há không biết Bất Hồi quan đang chờ hắn đến. Người cản đường có lẽ là do tư tâm, mà chưa hẳn không có do cao tầng Long tộc phóng túng. Đây là muốn thử cân lượng của mình sao? 

Dương Khai không biết Bất Hồi quan sao lại có thái độ này, hắn đã coi là nửa Thánh Linh chi thân, cho nên biết, đối phó Thánh Linh, không thể biểu hiện quá khiêm tốn hèn mọn. 

Các Thánh Linh cho tới bây giờ đều là cao ngạo đến cực điểm, đối mặt bọn họ, chỉ có cao ngạo hơn bọn họ mới có tư cách nói chuyện ngang hàng. Cho nên đối mặt người cản đường kia, hắn không chút do dự đấm thẳng vào mồm. Chỉ là để hắn cũng không nghĩ tới chính là con Cự Long cản đường kia chẳng khác gì gối thêu hoa, đẹp mắt mà không dùng được, hắn còn chưa dùng toàn lực đầu, đối phương đã không chịu được, giống như con mèo bệnh bị hắn xách lấy. Có thể nói, đây là trận chiến thoải mái nhất từ sau khi hắn tiến vào Mặc chi chiến trường, chính là những Mặc tộc lãnh chúa kia, đối mặt hắn tập sát còn biết phản kháng một hai, Cự Long này thì không có lực phản kháng chút nào. 

Ngước đầu nhìn lên, Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Tiểu cô nương thật ngon." 

Thiếu nữ cứng mặt, ha ha nói: "Cái miệng thật ngọt." Dương Khai nhấc con mèo bệnh trong tay lên, dò hỏi: "Của nhà ngươi?" 

Thiếu nữ gỡ tóc xuống, lắc đầu nói: "Nhà khác." 

Dương Khai ồ một tiếng, ý thức được thiếu nữ này hẳn là Phượng tộc, không khó hiểu, người ta đã ở trên Ngô Đồng, vậy dĩ nhiên là một con Phượng Hoàng. Bị Dương Khai xách trên tay, lúc này Cơ lão tam vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết, sống vài vạn năm chưa bao giờ có cái ngày nào lại nhục nhã như ngày này, càng làm cho hắn khó mà chịu được là, từng đạo thần niệm trong Bất Hồi quan kia quanh quẩn tứ phương, nhìn hắn rõ rõ ràng ràng. Ngày sau kêu hắn làm thế nào đối mặt rất nhiều đồng tộc với những Phượng tộc 

kia? 

"Buông tay!" Hắn ra sức giãy dụa, sắc mặt đỏ bừng, làm sao cũng nghĩ không thông, tại sao ngay cả một chiêu mình cũng không qua được, vừa lên liền bị tóm. Trong cảm nhận của hắn, đối phương chỉ là thất phẩm Khai Thiên mà thôi. 

Cự Long chi thân tuy nói tương đương thất phẩm Khai Thiên, nhưng nếu thật sự đánh nhau, Cự Long tất nhiên là sẽ chiếm nhiều ưu thế. 

Không có nào thất phẩm có thể là đối thủ của Cự Long thành niên, đây là ưu thế của Thánh Linh. 

Hết lần này tới lần khác, thất phẩm này chỉ khoát tay đã bắt sống được hắn. Hồi tưởng tình cảnh trong nháy mắt đó, Cơ lão tam giống như đặt mình vào mộng cảnh, trong nháy mắt mình tiếp xúc đối phương, một thân lực lượng của mình ngay lập tức bị áp chế, long mạch chi lực đều khó mà thôi động, đây mới là nguyên nhân khiến hắn thành ra như vậy. "Ngoan nào!" Cự Long trong tay giãy dụa, Dương Khai dùng sức lắc lắc. 

Cơ lão tam lập tức choáng đầu hoa mắt, nhưng mà hắn càng xấu hổ giận dữ không chịu nổi, đối với một con Cự Long cao ngạo, làm nhục như vậy, còn không bằng đi chết cmnl. 

Long lực bỗng nhiên kích động, chính là sự áp chế khó hiểu kia cũng không áp chế được nữa. 

Dương Khai phát giác khác thường, nhướng mày, đưa tay ném Cơ lão tam ra ngoài, chậc lưỡi nói: "Hai ta vốn không quen biết, vì sao lại chặn đánh ta?" 

Long lực của Cơ lão tam có thể kích động chính là bởi vì hắn sử dụng long châu, đây là liều mình đánh cược một lần, chính là Dương Khai cũng không áp chế nổi, nếu không buông tay, dù Cơ lão tam có thể thoát khỏi hắn, cũng nhất định phải long châu vỡ tan, nguyên khí đại thương. 

Chính hắn cũng có long châu, cho nên có thể phát giác được những chuyện này. 

Ngay trước Bất Hồi quan, đánh cho một con Cự Long nửa chết nửa sống, đây không phải là cử chỉ sáng suốt, cho nên hắn không thể không buông tay. 

Tiếng long ngâm vang dội lên, Cơ lão tam bỗng hóa thành một Cự Long 5000 trượng, Cự Long ngẩng cao đầu, mắt rồng uy nghiêm quan sát Dương Khai, phảng phất nhìn sâu kiến trên mặt đất, toàn bộ vảy rồng đều bởi vì phẫn nộ mà bành lên, trông như mèo xù lông lên. 

Đối mặt một con Cự Long, Dương Khai nhỏ bé như bụi bặm. "Chỉ là Nhân tộc! Chỉ là Nhân tộc!" Cự Long phẫn nộ gầm thét, hư không vì đó run rẩy không ngớt, trên Ngô Đồng, thiếu nữ đưa tay bưng kín lỗ tai, vẻ mặt ghét bỏ. 

"Sao người dám làm nhục ta như vậy, lấy danh Long tộc, vì hành động này, ngươi phải trả giá bằng cả mạng sống!" Cơ lão tam triệt để nổi điên lên, dứt lời, há miệng phun ra một đạo long tức, bao phủ.con kiến hôi kia 

Long tức là thủ đoạn công kích bình thường nhất của Long tộc, tuy là bình thường nhất, nhưng lại cường đại khó có thể tưởng tượng, nhất là từ một Cự Long 5000 trương, chính là lãnh chúa Mặc tộc cũng sẽ trong nháy mắt hóa thành bột mịn, trong long tức này, Pháp Tắc mọc thành bụi. Không có nào thất phẩm có thể may mắn sống sót dưới long tức này 

Cơ lão tam thoáng lắng lại lửa giận, ngay sau đó lại là như bị sét đánh, mắt rồng trợn tròn. 

Trong long tức liên miên bất tuyệt, có một bóng người đi ngược dòng ra, thân ảnh kia không nhanh không chậm, phảng phất nhàn nhã đi dạo, thản nhiên đi tới trước đầu rồng to lớn, nhô ra một tay, vỗ nhẹ vào trán Cơ lão tam, miệng nói: "Nóng giận hại đến thân thể, vạn sự dĩ hòa vi quý!" 

Cơ lão tam chỉ cảm thấy long mạch khuấy động, vô lực duy trì, như quả cầu da xì hơi, cơ thể gấp gáp rút lại, trong chớp mắt lại hóa thành bộ dáng hình người. 

Dương Khai lần nữa nhấc cổ hắn, đến trước Bất Hồi quan, quát to: "Đại Diễn Dương Khai, phụng mệnh lão tổ đến Bất Hồi quan, trong nhà có ai hong?" Có pháp trận ba động truyền đến, cửa Bất Hối quan chợt mở rộng. 

Dương Khai xa xa nói lời cảm tạ một tiếng, tay dẫn theo Cơ lão tam đã lòng như tro nguội, cất bước đi vào. 

Vào trong quan, hai bên có từng bóng người lần lượt đứng sừng sững, dò xét quan sát hắn, một nam một nữ Dương Khai thấy trên Ngô Đồng Thụ kia cũng thình lình xuất hiện. 

Trong những ánh mắt kia tràn đầy vẻ xem kỹ, càng nhiều hơn là hiếu kỳ. Có thể đứng ở nơi này, tự nhiên đều là Long tộc hoặc Phượng tộc, bọn họ cũng đều đã biết, sẽ có Nhân tộc thân phụ Long tộc bản nguyên đến đây, vô luận là Long tộc hay là Phượng tộc đều không biết về người này, bởi bọn họ một mực trấn thủ Bất Hồi quan, tin tức, hiểu biết về 3000 thế giới, Mặc chi chiến trường đều là được nghe đồn. 

Phượng tộc còn tốt, dù sao không phải chuyện trong tộc, đều là ôm tâm tính xem náo nhiệt mà tới. 

Long tộc thì không giống vậy, Cơ lão tam gây chuyện, bọn họ không ngăn cản, đây chính là ngầm đồng ý, là muốn thử dò xét người tới, dù sao Nhân tộc này đến đây, đối với Long tộc không phải chuyện tốt. 

Bây giờ cũng đã thử rồi, Long tộc đã im re, bọn họ lại cũng không rõ người tới đến cùng đã làm thế nào đối phó Cơ lão tam dễ dàng như vậy. 

Phảng phất trong lúc nhấc tay, Cơ lão tam đã mất đi sức phản kháng. Long tộc lúc nào trở nên yếu ớt như vậy? Nếu thật như vậy, vậy Long tộc há lại có tên tuổi lớn như vậy. 

Tất cả Long tộc đều cảm thấy chấn kinh. Nếu vấn đề này không được làm rõ, ngày sau Long tộc đi ngủ đều sẽ không được an sinh. 

Dương Khai mỉm cười gật đầu, thăm hỏi, cũng mặc kệ những bro này mạnh cỡ nào, sống bao lâu, hắn cứ coi những người này đều là tới đón tiếp hắn. Mặc dù trên thực tế không phải là như vậy. 

Đi được mấy bước, lại có một thân ảnh cản đường, là một nữ tử, ánh mắt phun lửa nhìn thẳng Dương Khai, long uy tràn ngập. Đây là Long tộc, là một Cự Long!

 

Đọc Võ Luyện Đỉnh Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoii.com. Hãy chia sẻ cho mọi người để ad up chương nhanh hơn nhé.

ps: Sắp tới do ad không có thời gian rảnh nhiều nên lịch ra chương mới chưa biết trước được mong các đạo hữu thông cảm!