Âm Dương Yêu Sâm bạo phát, lỗ chân lông trên da thịt hai người Dương Khai và Tô Nhan lại nở ra một cách không tự chủ, hấp thu hết toàn bộ năng lượng thần kỳ xung quanh vào nội thể, xâm nhập ngũ tạng lục phủ.
Trong lúc tối tăm, hai người cơ hồ lại liên hệ với nhau sâu hơn một bậc.
Đó là do tác dụng huyền diệu của Âm Dương Yêu Sâm bắc cầu nối, gắn kết hai người lại với nhau.
Chân nguyên vù vù, Dương Khai bỗng nhiên phát hiện dù mình không vận chuyển công pháp, chân nguyên nội thể vẫn chủ động vận chuyển với tốc độ cao. Khẽ cảm nhận một lượt, phát hiện Tô Nhan cũng vậy.
Hơn nữa lúc này tốc độ vận chuyển công pháp lại nhanh chóng, mãnh liệt hơn bình thường rất nhiều.
Nếu tiếp tục chủ động vận chuyển, tốc độ này sẽ còn tăng lên nữa. Dương Khai đã sáng tỏ, vẻ mặt vui mừng.
Thì ra là vậy, tác dụng của Âm Dương Yêu Sâm không phải là phải phục dụng nó, mà là sau khi mình và Tô Nhan thực sự tâm đầu ý hợp, nó sẽ chủ động sản sinh ra tác dụng.
Âm Dương Yêu Sâm đã không còn tồn tại, nó hóa thành một cỗ lực lượng thần kỳ, liên kết tinh thần và thể xác của Dương Khai và Tô Nhan.
Chỉ cần hai người không cách nhau quá xa, dù không vận chuyển công pháp cũng có thể hấp thụ linh khí thiên địa bất cứ lúc nào để cường đại tự thân. Nếu vận chuyển công pháp, hiệu quả tu luyện sẽ nâng lên gấp đôi.
Tính thêm cả sự hỗ trợ của Âm Dương Hợp Hoan Công, kết quả này tương đối kinh khủng.
- Cảm giác như là con của chúng ta. Tô Nhan vuốt ngực mình, cảm nhận sự liên kết giữa mình và Dương Khai do Âm Dương Yêu Sâm sản sinh ra, trong đôi mắt hiện lên vẻ nhu tình và lóng lánh hào quang của mẫu tình.
- Muốn có một đứa? Dương Khai nghiêng đầu nhìn nàng, cười quái dị.
Vừa nhìn thấy biểu hiện của hắn, Tô Nhan lập tức biết được suy nghĩ trong lòng hắn. Lúc này có chút bối rối, toàn thân khô nóng, hơi cúi đầu, im lặng không nói.
Hơi thở của Dương Khai lập tức thô trọng, bộ dạng của Tô Nhan kích thích nhiệt huyết sôi trào của hắn.
Đang định làm ẩu một phen thì bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng đánh nhau cùng tiếng kêu la. Thỉnh thoảng từng trận dao động năng lượng mãnh liệt truyền từ phủ tới.
Thần sắc Dương Khai hơi sững sờ, vẻ mặt âm lạnh.
Đang lúc quan trọng lại bị người ta quấy rầy, tâm trạng tốt đẹp của Dương Khai lập tức bị phá vỡ hoàn toàn.
Tô Nhan thả thần thức, khẽ ồ lên một tiếng: - Hình như có người đến Chiến Thành, sau đó là đánh nhau với Yêu Nữ Mị Vương.
- Ta đi xem sao. Dương Khai hít sâu một hơi, đứng dậy, trầm mặt đi ra ngoài.
Nói thế nào thì Phiến Khinh La cũng có chút quan hệ với hắn, hắn không thể bỏ mặc không quản, chỉ là không rõ ai đang đánh với nàng.
Sau khi ra khỏi phủ đệ, Dương Khai mới phát hiện ra có một đám người cách phủ đệ trăm trượng.
Nhân số không ít, nhìn sơ sơ ít nhất cũng có hơn trăm người, tập trung một chỗ. Những người này cơ hồ đều là cao thủ Thần Du Cảnh, đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Mà trên trời cao, còn có ba người đang bao vây tấn công Phiến Khinh La. Ba người này, người nào người nấy đều là cường giả Siêu Phàm Cảnh, phong kín đường thoát của Phiến Khinh La, mãnh liệt hạ sát thủ.
Tuy Yêu Nữ Mị Vương bây giờ cũng tấn thăng lên Siêu Phàm Cảnh, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, bên cạnh còn có Bích Lạc cần bảo vệ, làm sao có thể là đối thủ của ba người này được? Một phen đại chiến, lúc đang trứng chọi đá, sự tấn công như chu ti giăng đầy trời vây quanh mình và Bích Lạc bên cạnh, nhưng vẫn không thể ngăn được tiết tấu tấn công của ba người đó.
- Yêu nữ, bó tay chịu trói, có thể tha mạng cho ngươi! Trong ba người, có một lão giả da vàng bủng gầm lên.
- Không ngờ lại gặp Yêu Mị Nữ Vương đại danh ở đây. Thật là đi mòn gót sắ/t tìm chẳng thấy, có được lại chẳng tốn chút thời gian! Một lão giả khác cười lạnh liên hồi, làm ra vẻ muốn bắt sống Phiến Khinh La.
- Hai vị, chớ làm tổn hại đến tính mạng của ả, bắt lấy ả ta làm vật trao đổi cũng dễ đàm phán với Tà chủ! Người thứ ba cao giọng nhắc nhở.
- Không giết được, yêu nữ này thủ đoạn ghê gớm lắm. Lão giả da vàng bủng kia căm tức vạn phần. Tuy lấy ba chọi một, nhưng lão phát hiện ra yêu nữ này thủ đoạn biến hóa kỳ lạ, ba người nhất thời không thể nào làm gì được nàng. Hơn nữa, nếu không phải nàng phải thủ hộ thiếu nữ bên cạnh mình thì với thực lực của yêu nữ này, có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.
- Đại nhân, người không cần lo cho tiểu nhân. Bích Lạc cắn môi, lo lắng không thôi. Nàng cũng nhìn thấy mình đang cản tay Phiến Khinh La. Làm sao có thể nhẫn tâm nhìn Phiến Khinh La vì mình mà rơi vào hiểm cảnh?
Không đợi Phiến Khinh La đáp lời, thân hình nàng chợt lắc, thoát ra khỏi phạm vi bảo vệ của Phiến Khinh La.
- Bích Lạc! Phiến Khinh La kinh hô, tay mắt lanh lẹ, nhưng vẫn không thể bắt được nàng.
Lão giả da vàng bủng kia lạnh lùng nhìn chằm chằm Bích Lạc đang xông về phía mình, chỉ một chưởng tung ra. Bích Lạc giương nanh vuốt như tiểu hổ liền bị đánh điệp huyết, bay ra.
Nàng chỉ có Thần Du Cảnh nhất tầng, căn bản không đỡ được công kích của cường giả Siêu Phàm Cảnh.
Trong nháy mắt, lục phủ ngũ tạng lộn xộn, khí huyết quay cuồng, sắc mặt tái nhợt, ý thức đã trở nên mơ hồ.
Hơn trăm người đang quan sát trận chiến, lập tức có một vị Thần Du Cảnh bay ra, định bắt lấy Bích Lạc.
Không đợi y tiến lại gần, một người xông ra như thiểm điện, cướp Bích Lạc về trước khi y động thủ.
Cao thủ Thần Du Cảnh kia chau mày, cảm thấy thực lực của người mới tới chỉ có Thần Du Cảnh tứ tầng, hừ lạnh một tiếng, quát: - Buông tay!
Vừa nói, một chưởng đảo đi, chân nguyên hung mãnh bính phát, hạ thủ không chút lưu tình.
Dương Khai chau mày, cảm thấy trong chiêu thức của đối phương ẩn chứ uy lực, cũng không hề do dự, phản thủ một chưởng.
Quyền chưởng tương bính, Dương Khai bất động như núi, ngược lại đối phương Thần Du Cảnh thất tầng lại vừa kêu thảm vừa quay cuồng, ngã vào đám người.
Màn biến cố này khiến người quan sát trận chiến chấn động. Tất thảy đều ngạc nhiên nhìn Dương Khai hằng không sát xuất, vẻ mặt lạnh lùng.
Những người này, đa số đều không biết Dương Khai. Nhưng nếu hắn cứu viện Bích Lạc, chúng nhân đương nhiên nghĩ hắn một giuộc với Phiến Khinh La.
- Dương công tử? Một vị trong ba người đang bao vây tấn công Phiến Khinh La nhìn thấy Dương Khai, cao giọng hét lên. Lúc hét lên, vội vàng nhảy ra khỏi vòng chiến.
Dương Khai quay đầu, thản nhiên liếc nhìn y, không khỏi có chút ngạc nhiên: - Lã trưởng lão?
Người này lại là vị cường giả Siêu Phàm Cảnh Lã Tư của Lã gia. Hai người cơ hồ đều rất kinh ngạc khi chạm mặt nhau ở đây.
Lã Tư không biết Chiến Thành còn có Dương Khai phủ. Dương Khai cũng không biết vì sao Lã Tư lại chạy đến đây.
Bên này hai người nói chuyện, trận chiến bên Phiến Khinh La cũng dừng lại.
Yêu Mị Nữ Vương cảnh giác nhìn ba người, thân mình khẽ lắc, liền đến bên cạnh Dương Khai, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ lo lắng, nhìn Bích Lạc, nói: - Nàng ta sao rồi?
- Không có lo lắng về tính mạng. Dương Khai lắc đầu, cùng Phiến Khinh La bay đến trước phủ, giao Bích Lạc cho Đường Vũ Tiên xông ra từ trong phủ đệ, bảo nàng đưa về cứu trị.
Xử lý xong việc này, Dương Khai mới quay đầu bắt đầu đánh giá đám người đột nhiên đến Chiến Thành kia.
Lúc này, đám người đó đều kinh ngạc nhìn Dương Khai phủ, vẻ mặt không thể tin nổi. Bọn họ chỉ biết Chiến Thành sinh linh lầm than, đã bị phá hủy hoàn toàn. Nhưng hôm nay mới phát hiện ra nơi đây còn có một tòa phủ đệ còn nguyên vẹn. Trong phủ đệ, còn có bóng dáng của vô số cao thủ còn sống.
Thần sắc Lã Tư lóe ra, cơ hồ như đang suy nghĩ điều gì đó, thái độ không khỏi dịu đi rất nhiều. Còn hai vị cường giả Siêu Phàm Cảnh khác thì vẻ mặt vừa kiêng dè vừa phẫn nộ nhìn Dương Khai.
Thu Ức Mộng cũng đi ra, sau khi nhìn thấy Lã Tư thì kinh ngạc hỏi: - Lã Tư, sao ngươi lại có thể đến đây?
- Thu tiểu thư. Lã Tư khẽ gật đầu thị ý, - Lã mỗ nhận được lệnh chinh triệu của Bát đại gia, gấp rút chạy đến Trung Đô tiếp viện. Gần tới phủ nhìn thấy bên này có dị tượng thiên địa liền tới xem, không ngờ đến nơi lại gặp một vị Tà Vương.
Vừa nói, ánh mắt lưu chuyển giữa hai người Phiến Khinh La và Dương Khai. Rõ ràng không hiểu sao hai người nhìn có vẻ như có mối quan hệ không bình thường.
- Thì ra là vậy. Thu Ức Mộng khẽ gật đầu.
Từ khi Thương Vân Tà Địa xâm lấn quy mô lớn đến nay đã hơn nửa năm. Bát đại gia tuy trước sau hai lần phát lệnh chinh triệu tới các đại thế lực, nhưng người hưởng ứng chẳng có là bao.
Nhưng Lã gia là thế lực do một tay Thu gia nâng đỡ. Dù Lã gia không tình nguyện cho lắm, e là cũng phải dẫn tinh nhuệ của gia tộc đến Trung Đô cứu viện.
- Hai vị này là… Thu Ức Mộng nhìn hai cường giả Siêu Phàm Cảnh còn lại.
Lã Tư giới thiệu: -Vị này là Hoàng trưởng lão Hoàng Hiểu của Hoàng gia, vị này là Khương trưởng lão Khương Triết của Quang Minh Phủ, đều là muốn cùng Lã mỗ đến Trung Đô.
Thu Ức Mộng thản nhiên gật đầu. Hoàng gia, Quang Minh Phủ cũng giống Lã gia, đều có mối quan hệ thân thiết với Bát đại gia Trung Đô. E là cũng chính vì nguyên nhân này, đối mặt với lệnh chinh triệu của Bát đại gia nên đành phải làm liều dẫn người tới.
Hai người Hoàng Hiểu và Khương Triết chào hỏi Thu Ức Mộng, thái độ cũng coi như hiền lành, ngược lại khi nhìn về phía Dương Khai, vẻ mặt lại chán ghét và khinh miệt.
Sau đoạt đích chi chiến, Bát đại gia cực lực bôi nhọ Dương Khai, nói hắn câu kết yêu tà, muốn làm loạn ở Trung Đô. Tin tức này đã truyền khắp thiên hạ, bây giờ Hoàng Hiểu và Khương Triết lại nhìn thấy bộ dạng thân mật của Dương Khai và Phiến Khinh La, thái độ mờ ám, liền liên tưởng đến tin tức trước kia, lập tức cho là thật.
Cho là hắn quả thật đã là đồng bọn của yêu tà.
- Thu tiểu thư, sao các ngươi lại ở đây? Lã Tư nghi hoặc vô cùng. Nếu không phải lần này bị dị tượng thiên địa kia thu hút thì e là bọn họ cũng không biết trong Chiến Thành còn có nhiều người sống như vậy.
- Lánh nạn. Thu Ức Mộng cười một tiếng.
- Lánh nạn? Lã Tư ngạc nhiên.
- Đúng, chính là ở đây lánh nạn.
Hoàng Hiểu hừ lạnh nói: - Thu tiểu thư, nơi đây có thể lánh nạn sao? Nơi đây e là đã thành hậu phương của Thương Vân Tà Địa rồi.
Thần sắc Thu Ức Mộng không thay đổi, nở nụ cười nói: - Hoàng trưởng lão sao lại nói vậy?
Hoàng Hiểu Minh chỉ về Phiến Khinh La và Dương Khai nói: - Một vị là Tà Vương của Thương Vân Tà Địa, một vị là tiểu công tử Dương gia câu kết với yêu tà. Thu tiểu thư, người còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng đừng để gian nhân bịt mắt, tránh ôm hận cả đời.
- Bị gian nhân bịt mắt? Thu Ức Mộng buồn cười liếc nhìn Dương Khai, lại nói: - Đa tạ Hoàng trưởng lão nhắc nhở. Tuy ta không có kiến thức sâu rộng như Hoàng trưởng lão, nhưng cũng biết rõ mình đang làm gì.
Sắc mặt Hoàng Hiểu âm trầm, thầm lắc đầu, cảm thấy Thu Ức Mộng đại khái là đã bị Dương Khai mê hoặc, bây giờ hoàn toàn không nhìn rõ thế cục nữa rồi.
Phủ đệ nhỏ bé này có thể tồn tại trong thế loạn đã là kỳ tích. Hoàng Hiểu cảm thấy sở dĩ nó có thể tồn tại được, chắc chắn là vì Thương Vân Tà Địa có quan hệ với Dương Khai. Nếu không cả Chiến Thành bị phá hủy rồi, dựa vào đâu lại giữ nơi này lại?