- Tại sao mỗi một gia chủ Dương gia đều là Thần Du Chi Thượng? Dương Ứng Hào cười bí hiểm. - Vì gia chủ Dương gia có đãi ngộ đặc biệt, và đãi ngộ này cũng chỉ dành riêng cho mình gia chủ Dương gia. Nếu ngươi chịu tiếp nhận ghế gia chủ, thì có thể nắm rõ bí mật này.
Nghe y nói vậy, Dương Khai không có phản ứng gì, còn bảy người kia hơi thở đều nặng nề hơn, rõ ràng là rất để tâm đến bí mật này của Dương gia, nhưng lại không biết đó rốt cuộc là gì.
- Đại bá đang dùng lợi ích để hàng quân? Dương Khai cười.
- Cứ cho là vậy đi. Dương Ứng Hào cũng không phủ nhận. Dương Khai là người không chịu thua thiệt, nói đơn giản, hắn là người hám lợi, không thấy thỏ thì không thả diều hâu. Y không tin rằng bí mật này của Dương gia mà vẫn không thể đả động hắn.
- Có thể tiết lộ một chút không? Quả nhiên, Dương Khai đã nổi hứng rồi.
Các gia chủ Thất đại gia vò đầu bứt tai, nhìn vào cuộc đối thoại im lặng của Dương Khai và Dương Ứng Hào không chớp mắt, nhưng vẫn không biết rốt cuộc họ đang nói gì, trong lòng sốt ruột như thể bị mèo cào.
- Tuy đệ tử có hơi động lòng vì bí mật này, nhưng đại bá à, đệ tử thật sự không muốn làm gia chủ gì hết. Dương Khai lại nhíu mày, nghiêm túc nói.
- Tương lai của Dương gia sẽ để ngươi khai sáng. Dương Ứng Hào cũng nghiêm mặt theo. - Bát đại gia Trung Đô phấn đấu bao nhiêu năm nay, cũng chỉ đến được mức độ hiện tại. Thương Vân Tà Địa tấn công, Bát đại gia liên thủ cũng không thể kháng cự nổi. Một nửa Trung Đô đã thất thủ, đó là nỗi nhục nhã ê chề của Bát đại gia chúng ta. Nhưng còn ngươi, mới về Dương gia chưa đầy hai năm, đã tạo ra cục diện còn cao thế hơn bất kỳ một gia tộc nào của Bát đại gia. Phủ đệ của ngươi nay đã là bá chủ hữu danh như thực toàn thiên hạ! Ta không thể không nói, ngươi thích hợp để chấp chưởng Dương gia hơn bất kỳ ai. Nếu không thì ngươi nghĩ mấy lão già này sẽ yên tâm giao vị trí gia chủ cho một tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh ư? Họ không yên tâm con cháu mình, nhưng lại yên tâm về ngươi.
Cả bảy người đều nghiêm mặt, nhìn Dương Khai đầy mong đợi, không còn một chút khinh khi như lúc trước.
Dương Khai cười gượng gạo. Hồi còn đối địch với Bát đại gia, hắn có thể bỏ mặc sinh tử và ý nguyện của Bát đại gia. Nhưng giờ thì họ đều muốn cầu hòa, cũng đã có hành động thiết thực, thì lại khiến Dương Khai ngại phải tiếp tục đối đầu với họ.
Vuốt mặt phải nể mũi. Bát đại gia cũng đã hao tổn tâm huyết vì việc chống đỡ Thương Vân Tà Địa rồi.
- Đại bá, đệ tử vẫn phải phụ lòng kỳ vọng của đại bá rồi. Dương Khai thành thật nói. - Có điều do tình hình hiện tại, đệ tử sẽ chấp chưởng Dương gia một thời gian. Đợi sau khi chuyện này qua đi, thì hãy để đại ca hoặc nhị ca chấp chưởng chức gia chủ. Tương lai của đệ tử không ở Dương gia, không ở Trung Đô, nơi này chỉ là một chặng đường trong đời đệ tử chứ không phải là điểm dừng cuối cùng.
Ánh mắt Dương Khai đầy sự mong đợi và hướng tới tương lai: - Có lẽ mọi người sẽ không tin, nhưng đệ tử cứ cảm thấy ở một nơi nào đó trên thế giới này, vẫn còn có những võ giả mạnh hơn, tông môn, gia tộc mạnh hơn... Có thể Bát đại gia sẽ chẳng là gì khi so sánh với họ cả.
Ít nhất thì Dương Khai biết một nơi là Thủy Thần Điện, nơi có thể tạo ra cao thủ như Thủy Linh!
Cả tám người đều lộ vẻ kinh ngạc, họ liếc nhìn nhau, hình như không hiểu ý Dương Khai cho lắm.
Thiên hạ này, còn thế lực nào mạnh hơn Bát đại gia? Thương Vân Tà Địa tuy rất ghê gớm, nhưng cũng được hội tụ lại từ tận sáu lãnh địa.
- Vậy cũng được. Dương Ứng Hào trầm ngâm một lúc, khẽ gật đầu: - Ngươi có chí hướng cao xa, ta ắt sẽ không ngăn cản. Thời gian này, ngươi cứ tạm chấp chưởng vị trí gia chủ Dương gia đi.
Dương Khai khẽ gật đầu: - Tạm thời chấp chưởng thì được, còn đại lễ nhậm chức thì thôi khỏi đi ạ.
Dương Ứng Hào thở dài, nhưng cũng không miễn cưỡng hắn mà chỉ có thể đồng ý.
Bát đại gia Trung Đô thay đổi gia chủ cùng một lúc, tin này truyền ra, cả thiên hạ đều rúng động, nhất là những người còn ở lại Trung Đô, gần như đều tê tái vì tin tức này.
Thất đại thế gia cử hành đại lễ nhậm chức, chính thức truyền lại vị trí gia chủ. Còn Dương gia thì chỉ thông báo với bên ngoài là Dương Khai sẽ tạm giữ chức gia chủ trong giai đoạn sinh tử tồn vong này.
Chuyện đại sự như vậy, dĩ nhiên mỗi một gia tộc đều xem đó là cuộc hội họp long trọng nhất. Nhưng bọn cao thủ Thương Vân Tà Địa đang rình rập như hổ vồ mồi, nên Thất đại gia quyết định sẽ tổ chức đại lễ nhậm chức cho bảy hậu bối trẻ tuổi cùng một chỗ. Làm vậy cũng để tiện bề phòng bị mọi động tĩnh của Thương Vân Tà Địa.
Cũng may là trong thời gian này, các võ giả Thương Vân Tà Địa khá là an phận. Còn các đại gia tộc thì gấp rút chuẩn bị đại lễ, bận đến tối mắt tối mũi.
Nhiệm vụ bảo vệ trong thời gian này được giao cho các cường nhân phủ Dương Khai.
Có các cường nhân phủ Dương Khai phòng thủ, chuyện ở đây mới có thể tiến hành ra đâu vào đấy.
Thời gian trôi qua, ba ngày sau, Dương Ứng Phong cùng phu nhân quá bộ đến phủ Dương Khai.
Hay tin, Dương Khai vội vàng ra nghênh tiếp, bái kiến song thân.
Tô Nhan nhăn nhó theo cạnh Dương Khai, mặt đỏ bừng chào “bá phụ, bá mẫu”. Dương Ứng Phong và Đổng Tố Trúc đều là người từng trải, vừa thấy Tô Nhan ngượng ngùng, liền hiểu ra mối quan hệ giữa nàng và Dương Khai.
Đổng Tố Trúc liền kéo Tô Nhan lại kể đủ mọi chuyện nhà. Bà tỏ ra rất hài lòng về cô con dâu tương lai có dung nhan băng thanh lệ chất, tuyệt sắc như búp bê băng này.
Dương tứ gia thì lại giơ ngón cái về phía Dương Khai một cách tỉnh như không, tỏ vẻ ngưỡng mộ.
- Bá mẫu, thật ra chàng vẫn còn một người nữa. Tô Nhan chợt khẽ giọng nói với Đổng Tố Trúc.
- Vẫn còn ư? Đổng Tố Trúc nghe xong liền mừng thầm, gương mặt chợt cứng đờ, nói với Tô Nhan: - Yên tâm, ta sẽ giáo huấn nó đàng hoàng. Tiểu tử khốn kiếp này, đủ lông đủ cảnh rồi lại biết chơi trò lắm thê nhiều thiếp.
Bà tưởng Tô Nhan nói vậy vì ghen.
- Không phải vậy. Tô Nhan vội vàng xua tay. - Chỉ là vị sư muội đó dễ xấu hổ, muội ấy ngại ra đây. Vả lại sư đệ cũng chưa bao giờ tỏ thái độ gì với muội ấy. Cứ mơ hồ vậy mà làm lỡ cả cuộc đời người ta thì cũng không ổn... Vậy nên...
Đổng Tố Trúc nghi hoặc nhìn Tô Nhan: - Nha đầu, ý của con là...
- Con muốn để muội ấy gặp bá phụ, bá mẫu. Tô Nhan nghiêm túc nói.
Đổng Tố Trúc thầm lấy làm ngạc nhiên, không ngờ Tô Nhan lại rộng lượng đến thế, mãi lúc sau mới nói: - Chỉ cần con không để bụng, ta tất sẽ vui lòng gặp để nói chuyện với nha đầu đó.
- Vậy con đưa muội ấy đến ngay. Tô Nhan cười đáp, thoắt cái đã không thấy đâu nữa.
- Mẹ, Tô Nhan đi đâu vậy? Dương Khai đang nói chuyện với cha, thấy Tô Nhan chạy mất liền hỏi.
- Hừ! Đổng Tố Trúc hừ một tiếng đầy quái gở. Dương Khai gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Một lát sau, Tô Nhan liền dẫn Hạ Ngưng Thường trở ra. Tiểu sư tỷ đỏ bừng hai má, nhẹ nhàng hành lễ với vợ chồng Dương tứ gia, rồi ngoan ngoãn ngồi vào một bên, không hề nhúc nhích, chỉ lúc nào Đổng Tố Trúc hỏi chuyện thì mới đáp lại vài câu.
Nhìn bên này rồi nhìn bên kia, Đổng Tố Trúc tỏ ra rất hài lòng.
Một người băng thanh lệ chất, một người nhu thuận đáng yêu. Con trai mình không biết được hưởng phúc tu từ đời nào nữa.
Dương tứ gia ngưỡng mộ vô cùng, nhưng lại nghiêm mặt giáo huấn: - Khai Nhi, không được bạc đãi hai vị cô nương đây đấy. Sớm định ngày đi.
Dương Khai cười hề hề: - Không vội đâu. Vẫn còn trẻ mà.
- Con còn trẻ, cha mẹ thì già rồi. Dương tứ gia rầu rĩ nói.
- Già gì chứ? Cha nhìn mẹ đi, ngồi cùng với Tô Nhan và tiểu sư tỷ cứ như ba tỷ muội ấy. Dương Khai mỉm cười nhìn sang một bên, cảm thấy ấm lòng.
- Vậy hả? Đổng Tố Trúc thích nhất được nghe câu này.
- Dĩ nhiên rồi. Dương Khai gật đầu nghiêm nghị.
- Vậy từ nay về sau chúng ta sẽ là ba tỷ muội. Đổng Tố Trúc phấn khích vô cùng, kéo Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường lại một cách thân mật.
Tô Nhan và tiểu sư tỷ đều thất sắc, kinh ngạc nhìn Đổng Tố Trúc.
Dương tứ gia và Dương Khai cũng tối sầm mặt.
- Bá mẫu thường xuyên trúng phong vậy đó, mặc kệ bà ấy. Dương tứ gia vội giải thích.
- Cha, hôm nay cha mẹ đến có việc gì vậy? Dương Khai lái sang chủ đề khác, để tránh cho Tô Nhan và tiểu sư tỷ nghĩ quá nhiều.
Dương Ứng Phong nói: - Đại bá bảo con về một chuyến.
- Về Dương gia?
- Không sai.
Dương Khai nhíu mày: - Khi nào ạ?
- Càng nhanh càng tốt.
- Con biết rồi. Dương Khai khẽ gật đầu. - Đại bá có nói lý do không?
- Không có, chỉ bảo với ta là việc quan trọng cần con đích thân về Dương gia một chuyến.
- Nếu vậy thì... phải đi ngay thôi. Dương Khai nghĩ một lúc rồi nói. - Cha mẹ đợi cho một lát, con đi sắp xếp chút chuyện.
Vào trong phủ, hắn thông báo chuyện về Dương gia cho mọi người hay. Hiện giờ Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần đều không ở trong phủ, mà trở về nhà mình để chuẩn bị kế thừa gia chủ. Dương Khai chỉ có thể nhờ Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai trông coi phủ đệ hộ hắn.
- Thiếu chủ, đừng trách lão nô nhiều chuyện. Dương gia triệu ngài về gấp như vậy, liệu có âm mưu quỷ kế gì không? Địa Ma chợt cảnh giác.
- Không đến mức đó đâu. Dương Khai lắc đầu. - Ta đã đồng ý liên thủ với họ, họ không nhất thiết phải làm gì ta nữa.
- Chuyện này đâu đơn giản thế. Địa Ma cười u ám. - Bát đại gia hống hách quen rồi. Nay phải chịu nấp dưới trướng người khác, có lẽ thực bụng rất căm tức. Chỉ cần thiếu chủ xảy ra chuyện, thì lực lượng ở phủ đệ này sẽ sụp đổ. Đến lúc đó, Bát đại gia sẽ tận hưởng mọi lợi ích.
- Không thể không đề phòng. Mộng Vô Nhai cũng trầm giọng căn dặn.
- Nếu họ làm vậy thật thì quá thiển cận rồi, ta cũng chẳng còn gì để nói. Dương Khai cười nhạt.
Hiện tại, mối nguy Thương Vân Tà Địa đóng tại Trung Đô vẫn chưa được xóa bỏ, nếu họ lại đòi chiến tranh nội bộ, chia cắt quyền lợi từ tay hắn, thì Bát đại gia không cần phải góp mặt trên đời này nữa.
- Bất luận thế nào, lão nô cũng phải đi cùng ngài. Địa Ma trầm giọng nói.
Dương Khai liếc lão, phủi một câu: - Được thôi.
Hắn có cảm giác lần này Bát đại gia sẽ không ngu ngốc đến vậy. Họ truyền vị cho lớp hậu bối cũng là làm thật. Đại nạn sắp giáng lâm, họ phải làm được một chuyện đúng đắn mới nên lẽ.
Điều này khiến Dương Khai cảm thấy, họ vẫn còn nước để cứu vãn.
Hắn can dự vào trận đại chiến này chỉ để hấp thu sức mạnh thần thức của các cao thủ Thần Du Cảnh tử mạng. Hiện tại, mãi không bắt đầu tiếp chiến, hắn cũng buộc phải tạo chút thời cơ, việc sát nhập Bát đại gia và phủ đệ của mình lại chính là cơ hội tốt nhất.