Hàn Chiếu tu vi Thần Du Cảnh thất tầng, tu vi không cao không thấp nhưng cũng nổi danh ở Cổ Vân Đảo.
Bởi vì những con khổng tước này là do phu nhân đã qua đời của lão nuôi dưỡng, sau khi Hàn phu nhân qua đời, Hàn Chiếu liền thờ phụng chúng như bảo bối, còn đặc biệt sắp xếp người chăm sóc chúng.
Cùng Chung Diệu Khả hai người đi tới chỗ những con khổng tước, Dương Khai xách nước vào trong, giúp những con khổng tước cao quý lại cao ngạo này tẩy rửa sạch những vết bẩn trên lông chúng.
Nhìn hòn đảo này như có chút thân quen, Dương Khai không kìm nổi cười.
Hắn không nghĩ tới chính mình lại bị Hư Không Thông Đạo vỡ ra đưa tới đây.
Nửa năm trước, Chung Diệu Khả tìm thấy mình trong một vùng biển gần Cổ Vân Đảo.
Hư không lực sau khi vỡ ra suýt nữa đem thân thể hắn cắt thành vô số mảnh vụn, nếu không có cốt thuẫn thủ hộ thì hắn đã tử nạn.
Sau khi được Chung Diệu Khả cứu về, nghỉ ngơi nửa tháng, thương thế mới dần ổn định.
Dương Khai cũng không vội vã về Trung Đô, bên kia đại thế đã định, mình có về hay không cũng không sao, ngược lại là yên tâm thoải mái ở lại đây.
- Tuy rằng Đảo chủ và mấy vị trưởng lão đều hy vọng ta vào Thần Phong Đao tu luyện, nơi đó linh khí cũng đầy đủ hơn so với nơi này, nhưng ta cũng không muốn đi.
- Vì sao? Người đi tới chỗ cao, nước chảy chỗ thấp, sư tỷ không phải là luyến tiếc mấy con khổng tước này chứ? Dương Khai trêu đùa.
- Không phải vậy, Chung Diệu Khả chậm rãi lắc đầu, trong đôi mắt đẹp hiện chút thần sắc suy nghĩ, thật lâu mới nói: - Ta ở lại là hy vọng một ngày nào đó có thể báo ân.
- Báo ân? Dương Khai kinh ngạc.
- Ta chưa có nói với ngươi, sư tỷ trước kia ở trong tông môn rất không được trọng dụng, địa vị cũng thấp kém, rất nhiều người có thể ức hiếp ta.
Dương Khai khẽ vuốt cằm.
- Có một ngày, cục diện thay đổi. Chung Diệu Khả có thể nói, thẳng lưng, ưỡn ngực, lau mồ hôi trán nhớ lại: - Sáng hôm đó lúc ta dậy chuẩn bị cho khổng tước ăn thì phát hiện trên cửa có một lưỡi dao găm ở đó, trên đó có một bức thư?
Dương Khai thần sắc trở nên cổ quái, bỗng nhiên cảm giác cảnh tượng này lại giống như đã quen biết.
- Sau đó ta liền làm theo. Chung Diệu Khả hé miệng cười. - Ngươi đoán xem thế nào, Đảo chủ và các trưởng lão làm theo chỉ dẫn trong phong thư đó, không ngờ tìm được Hoá Sinh Phá Nguyệt Công đã thất lạc hơn ba trăm năm. Vì vậy, Đảo chủ có ý thưởng ta, để ta đến Đan Đường nhận rất nhiều đan dược, lại sắp xếp ta tới Uẩn Linh Động tu luyện hơn một năm, nhờ vậy mới có tu vi như bây giờ.
Chung Diệu Khả thao thao bất tuyệt, càng nói càng hưng phấn, trong đôi mắt đẹp toả ánh hào quang, hai má ửng đỏ, hai cánh tay nắm trước ngực. - Nếu không phải vì lá thư này ta hiện tại chắc vẫn còn là bộ dạng trước kia, khắp nơi đều bị người ta bắt nạt, cũng không được chào đón. Ta cũng không biết rốt cuộc là người nào đã đem lá thư này đến găm trên cửa phòng ta nhưng ta biết vì người đó mà địa vị của ta mới được thay đổi, ta rất cảm tạ y, từ nội tâm ta rất cảm tạ y.
Dương Khai không khỏi ho nhẹ một tiếng, mặt hơi chút co giật nói: - Đúng thật là tình cờ.
- Đúng vậy. Chung Diệu Khả liên tục gật đầu. - Thật trùng hợp, Cổ Vân Đảo lớn như vậy y lại cố tình đem phong thư để chỗ ta, cho nên mặc dù đã trở thành đệ tử tinh anh ta cũng không muốn đi tới chỗ khác, ta phải ở lại đây đợi người kia hiện thân.
Dương Khai vội nói: - Nói không chừng người ta đã tam thê tứ thiếp, căn bản không thiếu nữ nhân, hay có thể đó là kẻ vô cùng hung ác, vẻ mặt dữ tợn, cao lớn thô kệch, giết người như ngoé, bản tính tàn bạo…
- Không cho phép ngươi nói xấu y. Chung Diệu Khả tức giận trừng mắt nhìn Dương Khai. - Bất kể y là cái dạng gì, là y cho ta cơ hội, đối với ta mà nói, y chính là người tốt nhất. Chỉ cần y lại xuất hiện, ta nhất định sẽ đi cùng y.
Dương Khai xoa mồ hôi lạnh trên trán thầm nói: - Vậy thì chắc y sẽ không xuất hiện trước mặt tỷ đâu.