Dương Khai cũng không nói thêm gì, đem trả lại những thứ vốn thuộc về chư tông hải ngoại này.
- Tu La kiếm và Thiên Nhị Huyết Hải Đường ta đã luyện hoá rồi, những thứ khác vẫn chưa dùng tới, chư vị nếu không yên tâm có thể kiểm tra một lượt. Dương Khai mỉm cười nhìn mọi người nói.
- Yên tâm yên tâm. Làm sao có chuyện không yên tâm đối với Dương công tử? Lý Nguyên Thuần cười ha hả, mấy thứ này mặc dù rất tuyệt nhưng cấp bậc cũng không phải quá cao, chỉ sợ cũng không lọt vào mắt Dương Khai. Điều này Lý Nguyên Thuần trong lòng biết rõ.
Những người khác cũng tỏ vẻ không cần kiểm tra, đều là rất yên tâm về Dương Khai.
Thu lại trấn tông chi bảo mất đi hơn ba trăm năm, tất cả mọi người đều mang ơn, không ngừng cảm tạ.
- Dương công tử, hải ngoại chư tông lần này nhận thiên ân đại tình của người, ngày sau nếu có việc gì cần chỉ cẩn thông báo một tiếng, nhiều hơn thì không dám nói, gọi bất kỳ khi nào những tông môn ở đây sẽ tới. Lý Khuyên Thuần thành khẩn nói. Lão cảm kích không chỉ ở việc Dương Khai trả lại hại ngoại chư tông những bảo bối trấn tông đã mất đi nhiều năm như vậy mà là càng coi trọng tiềm lực của Dương Khai.
Tuy nói hải ngoại và lục địa cũng không có quan hệ nhiều nhưng có thể cùng Dương Khai kết giao tình thì về sau cũng có ích vô hại.
- Thực đến lúc đó ta sẽ không khách khí đâu. Dương Khai cười ha hả nói.
- Như vậy thì tốt lắm.
- Việc đã xong ta cũng nên cáo từ. Dương Khai nói xong liền đứng lên chuẩn bị rời đi.
Lý Nguyên Thuần kinh ngạc nói: - Dương công tử đi bây giờ sao? Lão phu còn muốn mời Dương công tử đến Thái Nhất Môn vài ngày.
- Hảo ý của tiền bối ta xin nhận, nhưng từ sau trận chiến đó ta vẫn chưa quay lại Trung Đô, hiện tại cũng muốn trở về xem sao.
- Vậy à… Lý Nguyên Thuần vẻ mặt luyến tiếc. - Vậy lão phu cũng không giữ, ta tiễn công tử, sau này nếu có cơ hội tới hải ngoại, nhất định phải tới Thái Nhất Môn ta làm khách.
- Nhất định. Dương Khai nói chắc.
Một đám người đi theo Dương Khai ra khỏi Dưỡng Thần Điện, các đệ tử Cổ Vân Đảo đều ghé mắt nhìn, xì xào bàn tán, không biết nơi này đã xảy ra chuyện lớn gì mà lại nhiều nhân vât xuất hiện đến vậy.
Đợi sau khi nhìn thấy Dương Khai bị vây quanh như sao vây quanh mặt trăng thì thần sắc rất nhiều đệ tử Cổ Vân Đảo đều trở nên quái dị.
Còn có một vàicác đệ tử ngày thường khinh thường Chung Diệu Khả đều tỏ vẻ vui sướng ra mặt.
Chung Diệu Khả nếu không phải vì cơ duyên năm đó thì hiện tại cũng chỉ là đệ tử bình thường tầng chót nhất, nhưng vì năm đó Dương Khai cho nàng một phong thư nàng mới lập nhiều công lớn, mới có thể tấn thăng đến thân phận đệ tử tinh anh.
Điều này làm cho không ít người trong lòng ghen tị, cảm thấy không công bằng. Với tư chất và tài hoa của nàng thì căn bản không xứng đáng làm đệ tử tinh anh.
- Tiểu cô nương này đã làm được một việc tốt đại thiên rồi. Hoa Đoạn Hồn cười khanh khách, thân hình mềm mại lắc lư đi lên trước mở miệng hỏi: - Tiểu cô nương tên gì?
- Chung Diệu Khả…
- Tên rất hay. Hoa Đoạn Hồn đôi mắt đẹp sáng ngời, dường như không nghĩ tiểu nha đầu này nhìn bình thường mà tên lại rất dễ nghe. - Có muốn đến Lạc Hoa Giáo của ta không? Chỉ cần ngươi gật đầu ta có thể cho ngươi thân phận Lạc Hoa Sử.
- A? Chung Khả Diệu kinh hãi nhìn Hoa Đoạn Hồn.
Lạc Hoa Thần Giáo có bốn vị Lạc Hoa Sử, mỗi người thân phận đều vô cùng tôn kính, là giáo chủ dưới địa vị người tối cao, tự mấy năm trước sau khi một vị Lạc Hoa Sử bất hạnh bỏ mạng, Lạc Hoa Thần Giáo vẫn có một vị trí Lạc Hoa Sử còn khuyết, vô số đệ tử Lạc Hoa Thần giáo rơi đầu tranh đấu để đoạt lấy vị trí này nhưng vẫn chưa có người sở hữu.
Chưa từng nghĩ hôm nay Hoa Đoạn Hồn lại cho Chung Khả Diệu điều kiện tốt như vậy, chỉ để nàng gia nhập Lạc Hoa Thần Giáo.