Dương Khai thản nhiên lắc đầu, Thần Du Cảnh thất tầng, tu vi này ở Đại Hán cũng không coi là tệ, nhưng đi vào Thông Huyền Đại Lục, sau khi đã biết được huyền bí của nhân thánh Siêu Phàm Cảnh, Dương Khai cũng không dám nghĩ như vậy.
Tu vi này ở trước mặt Siêu Phàm Cảnh vẫn còn chút yếu thế.
Ở bên kia có hơi thở của một đám người luyện võ Thần Du Cảnh tiến gần, tuy rằng bọn họ đã cố ẩn niúp nhưng vẫn không giấu được cảm giác của Dương Khai.
Hơn nữa theo phương hướng động tác của bọn họ mà suy đoán chính là nhằm tới hai người mình mà đến.
- Có cơ hội hiểu rõ nơi này là nơi nào rồi. Dương Khai nháy mắt với Thuỷ Linh, Thuỷ Linh hiểu ý cười, thần thái thong dong.
Nàng phát hiện đi theo Dương Khai, lá gan của mình dường như cũng thay đổi lớn lên không ít. Loại tình huống này nếu là trước kia nàng nhất định sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này để tránh gặp phiền toái.
- Lữ nhân qua đường. Dương Khai thuận miệng đáp. - Không cẩn thận rơi vào mảnh đất đầm lầy không biết phương hướng. Xin hỏi đây là nơi nào?
- Ngươi hỏi ta chỗ này là nơi nào? Nữ tử càng phẫn nộ. - Ngươi còn dám hỏi ta chỗ này là chỗ nào?