Trên lòng bàn tay phát ra một cỗ nhiệt lượng như lưỡi dao sắc bén có thể phá vỡ bất kỳ thứ gì kiên cố nhất, đem tầng băng trước mặt chọc thủng một lỗ lớn.
Chân nguyên phun trào, động tác của Dương Khai bẻ gẫy nghiền nát, tầng băng này căn bản không thể chống đỡ được Chân Dương nguyên khí đốt cháy.
Thuỷ Linh bao lấy bọt khí đi theo Dương Khai nhanh chóng đi xuống.
Tầng băng hơn mười trượng bọn họ đã xuyên qua chỉ với thời gian uống một chén trà.
Hai người rất nhanh đi tới chỗ từng đoàn từng đoàn Băng Diệm Tinh Sa.
- Ngươi thu Tinh Sa, ta đi đối phó với Xích Huyết Chân Lan kia. Thuỷ Linh rất hưng phấn dặn dò một tiếng liền hướng tới gốc Xích Huyết Chân Lan nhào tới.
Ở bên trong dòng nước phía dưới nhanh chóng sinh ra một sức mạnh thần kỳ trói chặt không gian bốn phía, giam cầm Xích Huyết Chân Lan trong một phạm vi nhỏ.
Dương Khai nhìn thoáng qua cũng không để ý nhiều, chỉ đem từng đoàn từng đoàn toát ra như ngọn lửa kia thu vào trong không gian Hắc Thư.
Nữ tử quát dịu dàng một tiếng: - Chớ nói lung tung, cô nương kia hẳn đúng là đệ tử Thuỷ Thần Điện, hơn nữa thân phận cũng không thấp.
- Tiểu thư người làm sao biết?
- Nàng ta tu vi Thần Du Cảnh đỉnh phong, ở tuổi đó đã có tu vi như vậy, ở Thuỷ Thần Điện chẳng lẽ không có chút thân phận hay sao? Người có thân phận như vậy hẳn là sẽ không gạt chúng ta đâu. Khi nói chuyện, thanh âm nữ tử cũng trầm xuống như tự an ủi mình, muốn làm cho mình thanh thản, muốn cố tin Thuỷ Linh.
- Cho dù có thân phận thì sao, Xích Huyết Chân Lan và Băng Diệm Tinh Sa mỗi thứ đều không phải bảo bối bình thường, khó đảm bảo bọn họ sẽ không động lòng.
- Nếu thật là như vậy chuúng ta cũng chỉ có thể nhận thua. Nữ tử sâu kín thở dài một tiếng: - Chỉ trách chúng ta không có bản lĩnh đem hai thứ này làm của riêng.
- Có mang theo. Nữ tử vội vàng gật đầu mở ra một túi nhỏ bên hông, từ bên trong lấy ra một thứ do bạch ngọc tạo thành, trên chậu ngọc có khắc rất nhiều trận pháp hoa văn.