Đối mặt với chiêu thức tấn công này, Hàn Phi mặt đầy cảnh giác, tập trung hết toàn lực, tìm chỗ sơ hở trong chiêu thức của Chử Kiến.
Còn Dương Khai được nàng bảo vệ bên cạnh, cũng bỗng có ảo giác như bị ngạt thở. Hình như dưới sức ép của chiêu thức này, đến ý nghĩ phản kháng hắn cũng không nặn ra được.
Không rõ tu vi của Chử Kiến là Nhập Thánh Cảnh bậc mấy, mà chênh lệch với Dương Khai như trời với đất. Dù y không nhắm vào Dương Khai, nhưng chỉ riêng khí thế đó thôi, cũng đủ khiến Dương Khai chật vật rồi.
Nắm đấm như quả núi hạ xuống, Hàn Phi kéo Dương Khai luồn lách tránh né, mỗi một bước đi đều chú ý hết mực. Giữa quyền kình bùng nổ đó, hai người như con thuyền độc mộc lướt giữa sóng to gió lớn, nguy hiểm có thể phủ xuống bất cứ lúc nào.
- Hàn Phi, ngươi không phải là đối thủ của ta, hãy giơ tay chịu trói đi thì hơn, ta có thể ban cho ngươi một cái chết đủ thể diện! Chử Kiến vừa tấn công vừa gào thét, cốt để làm Hàn Phi mất tập trung.
Cả hai đều là cường nhân Nhập Thánh Cảnh, dù cho công lực có chênh lệch, nhưng Chử Kiến muốn hạ được Hàn Phi thì cũng phải tốn chút sức lực, và càng phải cẩn thận khống chế lực đạo để không đả thương nhầm Dương Khai, bởi thế y khắc thấy rất bó buộc.
Hàn Phi im lặng, nghiến chặt răng, bóng hình mềm mỏng lên xuống trầm bổng giữa phong ba bão táp.
Tiến công được một lúc rồi mà vẫn chưa chạm đến vạt áo của Hàn Phi được, Chử Kiến cáu tiết, hai mắt đỏ ngầu, cảm thấy mất mặt trước bao nhiêu kẻ thuộc hạ, y bực tức nói: - Ngươi tự chuốc lấy đấy. Ma Thần Biến!
Giữa tiếng gầm điên loạn, mặt y liền xuất hiện đầy những Ma Vân màu đen phức tạp, lực khí huyết và sức chiến đấu tăng lên rõ rệt.
Hàn Phi cũng không dám chần chừ, liền thi triển Ma Thần Biến, mặt nàng liền phủ đầy một lớp Ma Vân màu hồng. Vào lúc đó, đến đất trời cũng phảng phất thứ hương hoa thoắt ẩn thoắt hiện.
Từng cánh hoa vô danh ngưng tụ bằng chân nguyên bay từ trên trời xuống, đổ ập về phía Chử Kiến như đàn châu chấu.
Chử Kiến không thèm né tránh, y tung nắm đấm ra, những cánh hoa đó lập tức tan thành cát bụi.
- Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh? Hàn Phi thốt lên kinh ngạc. - Hóa ra ngươi luôn che giấu tu vi thật!
Chử Kiến cười lớn: - Trước khi chết lại biết được chân tướng, cũng không muộn là mấy nhỉ!
Giữa tiếng cười ngặt nghẽo, một cây trường mâu ma khí màu đen bắn ra từ trên tay y, vèo một cái, đâm xuyên qua bụng Hàn Phi. Hàn Phi kêu lên một tiếng trầm đục rồi thổ huyết, khí trên người tụt xuống nhanh chóng, mặt nàng cắt không còn hột máu, rơi lững lờ về phía miệng núi lửa.
Dồn hết toàn lực, Chử Kiến chỉ tung ra một đòn, đã đánh Hàn Phi trọng thương.
Chênh lệch về công lực của các thống lĩnh rất khó soi rõ, Chử Kiến dám nảy sinh dị tâm, thì cũng không phải không có cái để ỷ lại.
- Ngươi chạy đi... Lúc rơi xuống, Hàn Phi còn ghé sát tai khẽ dặn hắn một tiếng, dùng hết sức lực cuối cùng quẳng Dương Khai ra ngoài.
Dương Khai vùng vẫy dưới sức ép của hai tên Nhập Thánh Cảnh, đến cựa quậy còn không nổi. Dù đã nghe thấy lời căn dặn của Hàn Phi, và hắn cũng biết phải rời khỏi đây, nhưng đành lực bất tòng tâm.
Chử Kiến sẽ không giết hắn, thậm chí còn cầu cạnh hắn như Lệ Dung. Nhưng kẻ như Chử Kiến, vừa nhìn đã đủ biết là hạng qua cầu rút ván, không an toàn bằng hợp tác với Lệ Dung.
Dương Khai biết thế, nhưng toàn thân hắn không còn chút sức lực nào, chỉ biết bay tự do ra ngoài trước cái nhìn tuyệt vọng của Hàn Phi.
- Bắt hắn lại! Chử Kiến không thèm nhìn Hàn Phi lấy một cái, liền quát với đám thủ hạ bên cạnh.
Một tên võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong đứng gần Dương Khai nhất liền lao vụt đi, chắn ngay trước mặt, một tay tóm lấy cổ hắn, khinh bạc nhìn hắn, cười gian xảo: - Con người, từ nay về sau, ngươi hãy ngoan ngoãn tận sức vì Chử đại nhân đi!
Mặt Dương Khai xám xịt, hắn thở hổn hển, xương cốt trong người kêu lên răng rắc.
Dưới áp lực tuyệt vọng đó, Ngạo Cốt Kim Thân của hắn như có phản ứng bất thường.
Áp lực càng lớn, phản ứng của Ngạo Cốt Kim Thân cũng càng mạnh.
Dương Khai chợt nhớ lại, năm đó, sở dĩ hắn có được Ngạo Cốt Kim Thân, chính là vì không chịu khuất phục trước tuyệt vọng.
Hơn nữa, từ vô số trận chiến tuyệt vọng, hắn đã lĩnh ngộ được một bí mật của Ngạo Cốt Kim Thân.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Dương Khai khẽ nhếch khóe miệng, quát lên: - Bất Khuất Chi Ngạo!
Mọi xiềng xích và áp lực đè nặng trên người hắn lập tức vỡ tan tành. Lúc này đây, Dương Khai lại nắm giữ quyền điều khiến cơ thể mình, tự do lại trở về với hắn.
Áp lực và khí thế của gã cường nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh Chử Kiến vẫn bao trùm như quả núi, nhưng Dương Khai đã không còn kiệt sức như lúc nãy nữa.
- Ta sẽ không tận lực vì bất kỳ ai hết! Dương Khai nhếch miệng cười với tên võ giả Ma tộc đó, một giọt Dương Dịch chợt xuất hiện trên tay và hóa thành lưỡi dao sắc bén qua ý niệm khống chế của hắn.
Vù...
Lưỡi dao Dương Dịch đâm xuyên qua ngực tên võ giả Ma tộc này. Gã trợn trừng mắt, sững sờ nhìn Dương Khai, rõ ràng vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Xoẹt xoẹt...
Chân Dương nguyên khí tinh thuần dị thường, khắc tinh với ma khí bắt đầu thanh tẩy ma khí trong nội thể gã.
Tiếng kêu thảm thiết phả ra từ miệng gã, cơn đau đâm thẳng vào mình mẩy và Chân Dương nguyên khí khắc tinh khiến gã hoang mang tột độ, sức mạnh toàn thân không thể ngưng tụ nổi, gã ngã nhào xuống miệng núi lửa.
- Sao lại thế được? Chử Kiến cũng ngẩn ra trong một chốc, không ngờ dưới áp lực của mình, tên con người này vẫn còn sức chiến đấu!
Đến khi nhìn thấy thủ hạ của mình bị đả thương một cách khó hiểu, y lập tức nổi giận:
- Ngươi thật đáng chết!
Vừa quát, Chử Kiến vừa mở to hai bàn tay, quất về phía Dương Khai.
Dương Khai chợt dựng đứng tóc gáy, hắn có thể giết chết một tên Thần Du Cảnh đỉnh phong ngay tức thì cũng chỉ nhờ ra tay bất ngờ khi đối phương không cảnh giác thôi. Nhưng đứng trước thế tấn công của cường nhân Nhập Thánh Cảnh này, bản năng hắn mách bảo có mối nguy hiểm lớn lao đang cận kề.
Hắn vung tay lên, mười mấy giọt Dương Dịch bắn ra từ đầu ngón tay, hóa thành những cây trường mâu vô cùng vững chắc màu hoàng kim, phóng về phía bàn tay đang mở rộng của Chử Kiến.
Vù vù vù...
Thế tấn công của Chử Kiến bị cản trở trong một cái chớp mắt. Thứ Chân Dương nguyên khí tinh thuần này, cả y cũng không dám coi thường. Ma khí ủ trong lòng bàn tay lập tức bị thanh tẩy đi gần hết, cả lòng bàn tay cũng bị phỏng rộp.
Một giọt Dương Dịch là kết tinh từ chân nguyên toàn thân của Dương Khai. Mười mấy giọt Dương Dịch đồng nghĩa với việc, trong một cái nháy mắt, hắn đã bộc phát chân nguyên cả thảy mười mấy lần. Đòn tấn công tầm cỡ đó dĩ nhiên phải vô cùng lợi hại.
Tung ra Dương Dịch xong, Dương Khai chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn một cái, liền xoay người bay xuống dưới giữa cơn thịnh nộ của Chử Kiến.
Trước khi Hàn Phi rơi vào dung nham, hắn vươn tay bắt lấy nàng, kẹp nàng trong tay, vận chân nguyên bao phủ cả hai người rồi lặn vào trong dung nham.
Bõm...
Hai người biến mất tăm.
- Đuổi theo cho ta! Chử Kiến nổi điên, tiên phong truy đuổi.
Đám thủ hạ của Chử Kiến nhìn nhau, cắn răng đuổi theo một cách bất đắc dĩ. Quả thật chúng rất hiếu chiến, nhưng bảo chúng chui đầu vào nơi khắc chế mình thì ít nhiều gì chúng cũng phải lo sợ và do dự.
Dưới dung nham, Dương Khai men theo đường cũ, đưa Hàn Phi lao xuống như bay.
Nàng không ngờ, mình lại được tên loài người này cứu.
Nếu không nhờ hắn đột nhiên bộc phát ngay thời khắc cuối cùng, thì e là lần này nàng đã không còn đường về nữa rồi. Chử Kiến thật sự muốn giết nàng, vì mục đích thống nhất Ma Thần Bảo, y buộc phải bài trừ dị kỷ, không thể nào lại nương tay với nàng được.
Sao tên tiểu tử này... lại làm được việc đó?
Dưới áp lực cuồng bạo ấy, hắn vẫn có thể hành động được, thật sự quá sức tưởng tượng. Ngay lúc ném hắn đi, cả Hàn Phi mà cũng đã tuyệt vọng rồi.
Nhìn từ một bên, tên loài người này thần sắc lạnh lùng, nhưng không hề mảy may sợ sệt, mà trong cặp mắt hắn, Hàn Phi có thể nhạy bén nhìn thấy một tia hưng phấn ẩn hiện.
Hình như hắn rất thích thú với cuộc sống mạo hiểm kích thích này.
Quái thai! Hàn Phi nghĩ bụng, chợt nghiêm mặt lại: - Nhanh lên, Chử Kiến đuổi theo rồi!
Khí tức hung bạo phẫn nộ truyền đến từ bên trên, Chử Kiến đã nổi điên rồi.
Nếu tên loài người này bỏ trốn khỏi tay mình, chắc là mình cũng sẽ nổi điên. Chẳng hiểu sao Hàn Phi lại nghĩ vậy.
- Ta biết.
Dương Khai hờ hững gật đầu, hỏi: - Điểm cực hạn của ngươi là chỗ ngươi tạo không gian cho ta tĩnh tọa đúng không?
- Tầm đó, ta vẫn có thể xuống sâu hơn chút nữa. Hàn Phi yếu ớt trả lời.
- Vậy ngươi nghĩ điểm cực hạn của Chử Kiến thì ở đâu?
- Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh thì chắc phải xuống thêm trăm trượng nữa! Dù sao thì dương khí ở đây cũng quá nồng, khắc chế tộc Cổ Ma bọn ta vô cùng.
- Vậy thì hắn sẽ không đuổi theo nổi đâu, ha ha. Dương Khai nhếch miệng cười đầy tự tin.
Mắt Hàn Phi chợt sáng rực, nàng bỗng nhớ ra, trước khi nàng đến đón hắn, hình như tên tiểu tử này đã thử đi xuống đáy. Tuy không biết hắn có thể xuống sâu đến mức nào, nhưng nghe giọng điệu và biểu hiện lúc này của hắn, thì chắc là có thể đi xuống sâu hơn nữa.
Nàng lập tức tràn trề hy vọng.
Ngẫm một lúc lại nói: - Ngươi trụ được không?
- Không biết, cứ thử thôi, vẫn đỡ hơn là bị hắn bắt.
- Thật ra thì... hắn sẽ không giết ngươi đâu. Ngươi có bị hắn bắt cũng chẳng nguy hiểm về tính mạng, sao còn phải mạo hiểm thế này?
- Ta tin tưởng Lệ Dung hơn một chút. Nếu ta đoán không sai, giả sử ta bị Chử Kiến tóm, đợi sau khi lợi dụng ta xong, chắc chắn hắn sẽ giết ta.
- Ngươi cũng biết mình biết người đấy! Hàn Phi khẽ gật đầu.
- Ngươi và Hoa Mặc cũng nghĩ vậy đúng không? Dương Khai chợt cười u ám hỏi nàng.
- Quả đúng là vậy! Dương Khai hít sâu một hơi, sắc mặt trầm xuống hẳn.
- Quả thật bọn ta đã từng nghĩ vậy, nhưng vẫn chưa quyết định. Vì tộc Cổ Ma bọn ta không cần phải nợ ơn con người! Hàn Phi lạnh lùng đáp. Dù tình hình hiện tại chật vật thế này, nàng vẫn không chịu nhượng bộ, có gì cứ nói thẳng hết ra.
- Ý nghĩ này của ngươi đủ cho ta có lý do để giết ngươi ngay lúc này, hòng diệt trừ hậu họa. Dương Khai cười khẩy.
- Tùy ngươi! Hàn Phi quay đầu sang hướng khác.
- Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu. Dù ngươi đã bị thương, nhưng ta muốn giết ngươi thì vẫn có chút khó khăn.
- Nói sao thì ngươi vẫn khá biết điều! Hàn Phi hục hặc.
- Có điều, qua chuyện hôm nay, ta thấy ngươi có thể suy xét lại có nên lấy oán trả ơn hay không. Nếu ngươi còn dám nghĩ vậy, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu. Ta không giết ngươi, không phải vì ta mềm lòng, mà vì hiện giờ ta là kẻ bị khống chế.
Hàn Phi bĩu môi, không nói gì nữa. Nàng nhận thấy, với kiểu nói chuyện của tên loài người này, nàng không thể chiếm lấy quyền chủ động nổi. Cứ như rằng hắn hiểu rõ nội tâm nàng, đọc được suy nghĩ nàng.