Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 661: Đó là vinh hạnh cho ngươi



Đứng trước một Dương Khai nhập ma, mỹ phụ thống lĩnh tộc Cổ Ma này tuy cũng không vận nổi sức như những tộc nhân khác, nhưng bà vẫn bình tĩnh như thường.

- Ta không phải người ngoài? Dương Khai tỏ ra ngạc nhiên, tự chỉ vào mình.

Lệ Dung khẽ gật đầu: - Lý do cụ thể thì sau này ta sẽ giải thích với ngươi, đây không phải là chỗ có thể nói chuyện được.

Dương Khai nhìn quanh quất, hiện tượng Hỏa Sơn phun trào và sấm chớp trên bầu trời hình như còn dữ dội hơn lúc nãy rất nhiều, chỉ e lát nữa thôi, cả vị trí của đám người Lệ Dung cũng sẽ bị nguy hiểm.

- Ngươi là người thông minh thì nên biết, từ đầu đến cuối, ta không hề có bất kỳ ác ý nào với ngươi. Dương Khai nhẹ giọng. - Giờ liệu ngươi có thể giải trừ Ma Thần Biến, để bọn ta thoát khỏi nơi này trước được không?

Dứt lời, bà đưa đôi mắt dịu dàng nhìn hắn.

Đám tộc nhân Cổ Ma sau lưng Lệ Dung cũng nhìn trân trân vào Dương Khai, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Có thể nói, hiện tại tính mạng của họ phụ thuộc hoàn toàn vào hắn. Hắn chỉ cần thốt ra một chữ không thôi, thì họ sẽ cầm chắc mất mạng.

Nhìn xoáy vào mỹ phụ trước mặt, Dương Khai trầm ngâm một lúc, gật đầu bảo: - Ta tin bà.

Lệ Dung thở phào một hơi nặng nhọc, gương mặt thư thái hẳn, cười nói: - Sau này ngươi sẽ thấy may mắn vì quyết định sáng suốt này.

Dương Khai không nói gì, cho thu hồi ác năng, Ma Vân bò khắp người hắn nhanh chóng biến mất, ma khí kinh thiên động địa đó cũng tiêu tan ngay tức khắc.

Tất cả tộc nhân Cổ Ma lại được nắm trong tay quyền điều khiển sức mạnh và thân thể mình.

- Hoa Mặc, bảo vệ hắn, chúng ta rời khỏi đây! Lệ Dung khẽ giọng dặn dò, rồi lao vụt đến chỗ Hàn Phi đang nằm mê man bất tỉnh. Bà bế nàng dậy, ngoảnh lại hét với đám thuộc hạ của Chử Kiến: - Chử Kiến đã chết, nếu các ngươi muốn theo hắn, ta sẽ không ngăn cản, nhưng nếu chọn con đường này, thì về sau Tiểu Huyền Giới không còn nơi cho các ngươi dung thân nữa. Hoặc các ngươi có thể chọn đi theo ta, chỉ cần thành tâm, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm.

Đám thuộc hạ này nhìn nhau, rồi nhất tề quỳ xuống, đồng thanh hô: - Xin tuân theo mệnh lệnh của Lệ đại nhân!

Chử Kiến đã chết rồi, chúng còn đeo bám cũng chẳng có ý nghĩa gì, lúc này thì dĩ nhiên là mạng sống quan trọng hơn.

Lệ Dung gật đầu hài lòng, ôm Hàn Phi bay vút đi.

Một đoàn người lũ lượt kéo nhau rời khỏi vùng Hỏa Sơn.

Hoa Mặc thần sắc đầy phức tạp, trong đó còn kèm theo một chút hoảng sợ, lão thủ bên cạnh Dương Khai, một tấc cũng không rời.

Nửa canh giờ sau, chúng nhân đã chạy xa khỏi Hỏa Sơn khoảng một trăm dặm.

Ngoảnh đầu nhìn lại, bầu trời phía đó đã biến thành một màu đỏ lửa, dư âm do Hỏa Sơn bùng nổ truyền đến tận đây, đại địa rung chuyển dữ dội.

Ai nấy cũng kinh hồn khiếp vía.

Giúp Hàn Phi sơ cứu vết thương xong, chúng nhân khởi hành về Ma Thần Bảo.

Suốt dọc đường, Dương Khai đều chú ý quan sát, phát hiện mỗi một tộc nhân Cổ Ma trong đoàn người này đều tránh xa mình, có vẻ rất sợ hắn. Duy chỉ có Lệ Dung là cười tươi rạng rỡ, như có chuyện gì đó rất vui, tay bế Hàn Phi, nhỏ nhẹ trò chuyện với Dương Khai trong cả đoạn đường đi.

Đa phần những chuyện bà nói là về điển tích liên quan đến Đại Ma Thần trong các ghi chép sách cổ, có vài chuyện Hoa Mặc cũng không hiểu lắm, chứ đừng nói là các tộc nhân bình thường.

Chúng nhân chỉ coi như đang nghe kể truyện cổ tích nên khá là thích thú.

Một ngày sau, Hàn Phi tỉnh lại, tuy thương thế chưa lành, nhưng đã không còn gì đáng ngại.

Lúc nàng hôn mê, Dương Khai đang thi triển nhập ma, nên không rõ chuyện sau đó ra sao, giờ nhìn thấy Lệ Dung đang bế mình, cứ nghĩ Lệ Dung đã ra tay giải quyết Chử Kiến, nàng cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ yên lặng nghỉ ngơi.

Hai ngày sau, chúng nhân trở về Ma Thần Bảo.

Dương Khai quay về thạch thất, lặng lẽ chờ Lệ Dung đến.

Hắn có rất nhiều điểm không hiểu rõ, muốn mỹ phụ này cho mình lời giải đáp, bà cũng nói, Hỏa Sơn không phải nơi để nói chuyện, sau này sẽ giải thích cặn kẽ cho hắn.

Bên trong Ma Thần Bảo, không khí yên bình, mọi người đều không biết có một người trong Tứ đại thống lĩnh đã chết.

Dương Khai cũng khá hài lòng với kết quả của chuyến đi này, đan điền đã chứa đầy Dương Dịch, chỉ cần không dùng quá mức, thì chẳng phải lo nghĩ gì trong nội mười mấy năm.

Hơn nữa hắn còn tìm được một lượng của cải lớn không tưởng tượng nổi, tinh thạch.

Và điều khiến Dương Khai vui mừng nhất là, hắn biết khi mình nhập ma, có thể khắc chế tộc Cổ Ma.

Hắn đã đến đây hơn một năm rồi. Trong một năm này, Lệ Dung đối đãi rất tốt với hắn, thả lỏng hắn hết mức chứ không hề giam giữ như những luyện đan sư trước đây, hơn nữa còn phái một vị cường nhân Siêu Phàm tam tầng cảnh đến bảo vệ hắn.

Nhưng Dương Khai cứ có cảm giác bị giam lỏng, cảm giác này khiến hắn không được dễ chịu là mấy.

Song hiện giờ, cảm giác này đã biến mất, Dương Khai có tự tin rằng mình ngang hàng ngang vế với tộc Cổ Ma, thậm cí có thể buộc họ phải nhìn sắc mặt hắn mà hành sự.

Cảm giác trong lòng khác đi, cả người cũng thoải mái hơn hẳn.

Những ngày sau, tất cả đều gió yên biển lặng, Lệ Dung không tới, Dương Khai cũng chẳng sốt ruột. Hắn biết Chử Kiến vừa chết, Lệ Dung chắc chắn có rất nhiều việc cần xử lý, nên vừa luyện đan, vừa chờ đợi.

Cửa lớn thạch thất mở ra, Hoàn Nhi kích động chạy vào, nhảy đến trước mặt Dương Khai, đôi mắt trào dâng sự phấn khởi, sốt sắng hỏi hắn: - Dương Khai, ta nghe nói ngươi giết chết Chử Kiến hả? Có chuyện đó thật không?

- Ngươi nghe ai nói vậy?

- Lệ đại nhân nói đó, rốt cuộc thì có hay không?

- Vậy ngươi nghĩ sao? Dương Khai cười hề hề.

- Ta nghĩ sao ư? Hoàn Nhi nháy mắt, bĩu môi bảo: - Theo ta thấy thì tu vi cỏn con của ngươi không thể giết nổi hắn. Nhưng Lệ đại nhân đã nói vậy rồi thì chắc chắn là ngươi làm. Vừa nói xong, nàng lại hí hửng ôm lấy một cánh tay Dương Khai, lay đấy lay để, nũng nịu: - Nói ta nghe đi, ngươi làm cách nào mà giết được tên khốn đó vậy? Lệ đại nhân vẫn luôn đau đầu vì hắn cơ mà.

Nàng lay lay thế này, Dương Khai cảm thấy rõ ràng khuỷu tay mình chạm phải thứ gì đó mềm mại, đàn hồi vô cùng.

Hắn liếc vào chỗ mềm mại đó, Hoàn Nhi lập tức cảnh giác, chắn tay ngang trước ngực, nghiến răng bảo: - Đồ lưu manh, ngươi nhìn đi đâu vậy.

Dương Khai tối sầm mặt: - Đó là vấn đề của ngươi đấy chứ?

Hàn Phi hục hặc: - Loài người các ngươi quả nhiên không phải hạng tốt đẹp! Ta phải nói với Lệ đại nhân ngươi âm mưu làm trò đồi bại với ta.

- Đừng có mà vu oan giá họa! Dương Khai quát lên.

Hoàn Nhi đảo mắt, giọng giảo hoạt: - Vậy ngươi hãy ngoan ngoãn cho ta biết, rốt cuộc ngươi đã làm cách nào để giết Chử Kiến, ta tò mò lắm đó.

- Ngươi tự đi hỏi Lệ đại nhân không được à? Dương Khai thấy đau đầu vô cùng.

- Mấy ngày nay Lệ đại nhân bận chăm sóc Hàn Phi thống lĩnh, lại vừa lo thu nạp đám tộc nhân phía Chử Kiến, bận lắm, ta đâu dám quấy rầy chứ?

Hoàn Nhi bĩu đôi môi đỏ thắm mê người.

- Ta cũng rất bận. Dương Khai nghiêm mặt.

- Ngươi bận chỗ nào đâu? Hoàn Nhi nhìn hắn, hừ bảo: - Được thôi, giờ ta đi nói với Lệ đại nhân, tên háo sắc nhà ngươi lòng dạ xấu xa, ngấp nghé sắc đẹp của ta, mưu đồ ra tay với ta!

- Hoàn Nhi, không được vô lễ! Một giọng quát khẽ bỗng vang lên trong hư không.

Không khí bắt đầu uốn lượn, Lệ Dung, Hàn Phi và Hoa Mặc xuất hiện.

Hoàn Nhi hoảng hốt, vội vã xua tay: - Lệ đại nhân, vừa rồi tiểu nữ đùa với hắn thôi, hắn không có làm gì tiểu nữ hết.

Nàng biện bạch hộ Dương Khai như vậy, rõ ràng là sợ Lệ Dung tin thật mà trách phạt hắn.

- Ta biết. Lệ Dung khẽ gật đầu. - Có điều đừng nói là hắn không làm gì ngươi, cho dù hắn có làm gì thật, thì đó cũng là vinh hạnh cho ngươi!

Hoàn Nhi há hốc miệng, ngẫm nghĩ câu nói của Lệ đại nhân mà chết lặng người.

Dù nàng chỉ là một tộc nhân bình thường, nhưng vì luôn theo cạnh Lệ Dung, nên địa vị trong Ma Thần Bảo cũng không thấp. Hơn nữa Hoàn Nhi cũng rất xinh đẹp, tư chất khá, nhiều thanh niên trong Bảo đều có tình cảm với nàng, chẳng hạn tên Phan Lãng từng bị Dương Khai đả thương là một ví dụ.

Nhưng bất kể họ có nài nỉ đến đâu, Lệ Dung cũng không có ý định sẽ gả Hoàn Nhi cho một trong số họ. Vì Lệ Dung nghĩ đám tộc nhân đó không xứng với Hoàn Nhi, bà muốn tìm cho nàng một người thích hợp, hoặc là đợi nàng có ý trung nhân.

Nhưng giờ Lệ Dung lại nói vậy, Hoàn Nhi không kinh ngạc sao được?

Bị tên loài người này làm gì đó, sao lại vinh hạnh được?

- Xin thứ lỗi, bắt ngươi đợi lâu quá, thực sự thì ta không chạy khỏi hàng tá việc đó được.

Lệ Dung khẽ gật đầu với Dương Khai.

- Không sao, dù gì ta cũng rảnh rỗi mà. Dương Khai cười khì khì.

Hoàn Nhi nhíu mày, hắn phát hiện, thái độ của Lệ đại nhân với tên loài người này hơi khác, không rõ tại sao, Hoàn Nhi cứ có cảm giác, lúc Lệ đại nhân đối mặt với hắn, thần sắc có phần cẩn trọng và cung kính.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, nàng liền giật thót mình.

Không chỉ nàng, cả Hàn Phi và Hoa Mặc cũng không hiểu, vẻ mặt hồ nghi rõ ràng.

Cho dù tên loài người này có thể thi triển Ma Thần Biến, khắc chế tộc Cổ Ma, thì cũng có cần thiết phải nhún nhường hắn đến thế này không? Là con người mà dám học lén Ma Thần Biến, không xử tội chết đã là nhân từ với hắn lắm rồi.

- Hàn Phi, Hoa Mặc, ta biết hai người đang ngờ vực, cũng như vị đại nhân này vậy.

- Đại nhân? Ngoài Lệ Dung ra, tất cả những người có mặt trong thạch thất đều đồng loạt la lên, ngơ ngác nhìn Dương Khai.

- Nhìn ta làm gì, ta cũng chẳng hiểu quái gì hết. Dương Khai á khẩu.

- Đến lúc để ta giải đáp thắc mắc cho các ngươi rồi. Lệ Dung khẽ mỉm cười.

- Ngồi cả đi.

Vừa nói, bà vừa khoanh chân ngồi xuống trước mặt Dương Khai.

Hàn Phi và Hoa Mặc liếc nhìn nhau, cả hai đều ngơ ngác như ai, chỉ đành làm theo Lệ Dung, ngồi xuống cạnh Dương Khai.

Lệ Dung dịu dàng nhìn Dương Khai, mở lời: - Phiền ngươi mở lớp bảo vệ thần hồn ra để bọn ta vào thức hải của ngươi được không?

Dương Khai nheo mắt lại: - Vào thức hải của ta?

- Phải, chỉ ở đó, ta mới có thể giải thích rõ ràng, cũng như khiến Hàn Phi và Hoa Mặc tin lời ta được.

- Bà không sợ ư? Dương Khai nhìn Lệ Dung đầy hàm ý.

Lệ Dung chậm rãi lắc đầu: - Chỉ cần không có ác ý với ngươi, nó sẽ không làm hại bọn ta, lần trước ta đâu hề bị tổn hại đấy thôi?

Hàn Phi và Hoa Mặc ngơ ngác, không hiểu Dương Khai và Lệ Dung đang nói gì. Và nó trong cuộc đối thoại của họ ám chỉ ai?

Dương Khai chau mày, trầm ngâm đôi lúc rồi nói:

- Vào thức hải của ta thì được, nhưng không được tùy tiện xem ký ức của ta. Ai dám làm vậy, đừng trách ta không khách khí.