Trên một toàn nghìn trượng cô phong, Thương Viêm, Phi Vũ cùng Dương Khai đang đứng ở sườn núi, cẩm thận dò xét một khoảng thời gian, hai vị Siêu Phàm cường giả cùng tập trung vào một khối phạm vi.
Dương Khai cũng mơ hồ nhận thấy được khối địa phương này có năng lượng tinh tế tràn ra.
Nhưng đưa mắt nhìn lại, cả khu vực cũng chẳng khác gì bốn phía xung quanh, chỉ là một khối đất bình thường mà thôi.
- Hắn là dùng thủ thuật che mắt, thủ đoạn cũng không tồi, khó trách nhiều năm như thế mà không ai phát hiện huyền cơ ở đây.
Thương Viêm lộ vẻ kinh ngạc, đánh giá khắp nơi.
- Chỉ sợ là thời gian quá dài, mới bị đệ tử trong tông môn vô tình thấy được ảo diệu.
Phi Vũ cũng tỏ vẻ đồng ý:
- Đừng lãng phí thời gian, động thủ đi.
Thương Viêm đưa chân, đập mạnh trên đấy, liền thấy một cỗ khí tức nóng rực truyền ra, Dương Khai thấy cả vùng đất sáng lên đám phù văn kỳ dị.
Phù văn này giống như nòng nọc du động trên mặt đát, giãy giụa. Một đoạn thời gian bỗng nhiên toàn bộ bốc cháy, hóa thành tro tàn.
Thương Viêm tu luyện là công pháp hỏa hệ, y đích thực là chân nguyên chi hỏa vô cùng tinh thuần. với thực lực Siêu Phàm cảnh tam tầng, phá giải thuật che mắt từ không biết bao nhiêu năm về trước.
Trên mặt đất quỷ dị xuất hiện một cửa động đen nhanh, cũng chỉ đủ một người đi vào.
Phi Vũ không nói hai lời, trực tiếp nhảy đi vào, nhanh chóng liền không thấy bóng dáng,
Thương Viêm khua tay:
- Vào đi.
- Ta cũng đi vào sao
Dương Khai ngạc nhiên, hắn còn cho rằng mình sẽ chờ ở bên ngoài. Dù sao Thiêu Tiêu tông mười mấy đệ tử chết thảm bên trong, khẳng định là trong đó nguy cơ trùng trùng, mình đột nhiên đi vào chi sợ làm liên lụy hai vị cường giả này.
- Đương nhiên là vào.
Thương Viêm cười hơi lạ,
- Chuyện này chỉ sợ là phải dựa vào ngươi.
- Dựa vào ta?
Dương Khai càng ngạc nhiên hơn,
- Tiền bối, ngươi đang đùa hả?
- Không đùa, nếu chỉ một mình ta thì ta cũng không đáp ứng yêu cầu của Phi Vũ đâu. Nhưng có ngươi thì lại khác. Vào trong đó ngươi sẽ biết.
Thương Viêm nói như thế, trực tiếp liền đẩy Dương Khai vào trong.
Dương Khai bất đắc dĩ, chỉ có thể lặng lẽ ngưng tụ chân nguyên, tụ tập tinh thần, đề phòng bất trắc.
Cửa động này có vẻ như rất sâu. Dương Khai đi thẳng xuống khoảng thời giang một nén nhang mới dẫm lên mặt đất, đứng vững gót chân, đi về ben cạnh, Thương Viêm cũng nhanh chóng đi xuống.
- Chậm thế!
Phi Vũ có chút bất mãn nói.
Thương Viêm không nói một lời, một đoàn hỏa cầu bỗng nhiên sáng ngời nổi lên bên cạnh hắn, chiếu sáng bốn phía.
Đúng là phúc địa không thể nghi ngờ, cũng không biết là động phủ của vị tiền bối nào!
Cảm thụ năng lượng của nơi này, hai mắt Thương Viêm tỏa sáng,
Phi Vũ cũng có chút phấn chấn,
- Nếu là phúc địa, thế khẳng định là có bảo bối.
- Rất có thể!
Thương Viêm gật đầu,
- Đi thôi.
Nói xong liền dẫn đường đi, Phi Vũ cùng Dương Khai gắt gao đi theo bước chân y, vô cùng cảnh giác.
Đi tới trước, Phi Vũ bỗng nhiên ghé sát vào Dương Khai, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói:
- Đừng dùng thần thức, nơi này có Phệ hồn chi trùng, thích nhất là năng lượng thần thức. Một khi bị chúng nó bám lên, vậy thì xong đời rồi. Mười mấy tên đệ tử kia chính là vì thế mới gặp bất hạnh.
- Nếu bọn họ tao bất hạnh, các ngươi làm sao lại nhận được tin chứ? Là bọn họ truyền lại à?
- Không phải.
Phi Vũ lắc đầu,
- Là tổ sư nói, tổ sư của chúng ta bản lĩnh lớn lắm, phạm vị năm trăm dặn chỉ cần hắn muốn thì có thể nắm trong lòng bàn tay hết.
Dương Khai mở mắt kinh hãi.
Vị tổ sư của Thiên Tiêu tông này cũng ghê thật, Dương Khai bây giờ thần thức cũng vô cùng cường đại, cảm giác phạm vi cũng chỉ chừng hơn trăm dặm. Nhưng khoảng cách càng xa thì cảm giác càng không rõ ràng, năng lượng thần thức tiêu hao cũng càng nhiều. Nhưng vị tổ sư của Thiên Tiêu tông này lại có thể điều tra được tình hình ở năm trăm dặm, quả thật đúng là khoảng cách trên trời với dưới đất.
Thương Viêm đột nhiên dừng lại, bởi vì trước mặt y có một võ giả mặc y phục tùy tùng của Thiên Tiêu tông, đang ngửa mặt nằm trên đất, hai mắt trừng trừng, liền cúi người xuống điều tra một phen, Thương Viêm chậm rãi lắc đầu.
Người này hiển nhiên là đã chết.
Phi Vũ cũng không nói nhỏ với Dương Khai nữa, khuôn mặt ngưng trọng, lấy ra một kiện bí bảo giống như cái chuông, kích phát uy năng của bí bảo, che chở cho mình cùng Dương Khai, theo sát phía sau Thương Viêm.
Đây là một kiện thần hồn bí bảo, tối thiểu cũng là Linh cấp. Bí bảo vừa được lấy ra, Dương Khai lập tức cảm giác như đang ngâm mình trong nước ấm, vô cùng thoải mái.
- Cẩn thận chút đi theo ta, đừng cách quá xa, chút tu vi nhỏ nhoi của ngươi, một khi bị Phệ hồn chi trùng nhìn trúng chắc chắn chết không thể ngờ.
Phi Vũ trầm giọng dặn dò.
Dương Khai gật đầu, không dám sơ suất chút nào.
Thương Viêm tài cao, gan cũng lớn, luôn đi trước dò đường. Thường thường lại có thể gặp một, hai tên đệ tử Thiên Tiêu tông đã dish họa, cẩn thận điều tra, đại đa số đều đã chết. Thi thoảng cũng có vài ba người cũng là đang hôn mê bất tỉnh, dáng vẻ cũng thống khổ.
Đám đệ tử đang hôn mê này, Thương Viêm đều đưa cho bọn họ chút đan dược,
Cũng không biết là đi bao lâu, trước mặt ba người bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đúc bằng đồng xanh.
Ba người vừa đi tới, cánh cửa bỗng nhiên có một màn sương đen bay ra, bên trong đó có thứ gì không thể nhìn rõ, hung thần ác sát đánh về ba người.
Thương Viêm sắc mặt đại biến, vội vàng lui về phía sau, chân nguyên cực nóng chợt phun ra, từng đoàn nửa bùng lên. Nhưng màn sương này căn bản không thể bị đốt cháy, chỉ hơi chút chậm lại.
- Phệ hồn chi trùng!
Phi Vũ kinh sợ kêu một tiếng, hoa dung thất sắc, từng đạo thủy tiễn kiên cố nhanh chóng thánh hình, đánh về phía màn sương đen đó.
- Làm sao mà lại có nhiều như thế
Giọng nói Phi Vũ có chút run rẩy, vừa công kích vừa gọi to:
- Thương Viêm đi mau!
Tuy rằng thực lực của nàng cùng Thương Viêm cũng đã tới Siêu phàm cảnh tam tầng, chính là cường giả vô cùng lợi hại. Nhưng đối mặt với loại thượng cổ chi trùng này vẫn là vô ké khả thi.
Vì ké hoạch ngày hôm nay, chỉ sợ phải chạy khỏi đây, về bẩm báo tổ sư tính toán.
Thương Viêm lại có vẻ không chút hoang mang, lẻn đến bên người Dương Khai cùng Phi Vũ, đám sương đen đó ngưng lại, y liền nói với Dương Khai:
- Dùng thần thức đốt chúng nó!
Dương Khai sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại, trong khoảng khắc liền phát ra năng lượng thần thức.
Hô…
Khí tức cực nóng tràn ngập, một đoàn lửa đỏ nổ bung trên không trung, đốt đám sương đen làm cho Thương Viêm phải bó tay thành tro bụi.
- Thần thức chi hỏa?
Phi Vũ nhìn mà hai mắt sáng ngời, kinh ngạc đánh giá Dương Khai.
Nàng không nghĩ tới thanh niên này lại có được Thần thức chi hỏa hiếm có đó.
- Không nắm chắc, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đi tìm chết cùng ngươi?
Thương Viêm hừ hừ, vẻ mặt đắc ý.
Sắc mặt Dương Khai cẩn thận tỉ mỉ, nhận thấy Thần thức chi hỏa của mình có thể khắc chế Thượng cổ chi trùng liền bình tĩnh, cất bước về phía trước, đi tới cánh cửa đồng đang đóng chặt.
Hắn có thể cảm giác được trong đó còn cất chứa vô số sinh mạng nhỏ bé.
Thế hẳn là Phệ hồn chi trùng.
Mười mấy tên đệ tử của Thiên Tiêu tông cũng là chết thảm trong này.
Thần thức chi hỏa tiếp tục phát ra, đám Phệ hồn chi trùng còn chưa có cả cơ hội trốn khỏi cửa chính này liền chết cháy bên trong.
Thương Viêm cùng Phi Vũ nhìn mà không ngừng vui mừng.
một đoạn thời gian thật lâu, Dương Khai mới thu hồi thần thức, gật đầu nói với hai người:
- Hẳn là chết hết rồi.
- Tiểu huynh đệ làm tốt lắm.
Phi Vũ lắc mông đi tới, thân thiết vỗ bả vai Dương Khai,
- Tỷ tỷ thích nhất là tiểu tử còn trẻ mà đầy hứa hẹn như ngươi, sau này chúng ta nên thân cận nhau chút nữa mới được.
- Há há…
Dương Khai cười gượng mấy tiếng.
Thương Viêm cũng đã đi tới, nhìn lên cánh cửa chính kia.
Nếu nơi này là cổ nhân lưu lại phủ phúc địa, thế thì sau khi mở cánh cửa này, chắc chắn có chút bảo bối.
- Có nên đi vào trong xem không?
Thương Viêm quay đầy nhìn Phi Vũ.
- Đều đến đây rồi, còn làm như không thấy sao?
Phi Vũ cười dài.
Ánh mắt Dương Khai lóe lóe, mở miệng nói:
- Ta ở đây chờ hai người đi.
Thương Viêm cùng Phi Vũ trừng mắt nhìn hắn, Dương Khai giải thích nói:
- Bên trong không chừng còn có bẫy rập, ta đi vào chỉ biết liên lụy hai người.
- Cũng được.
Thương Viêm gật đầu,
- Thế ngươi ở đây chờ, chúng ra sẽ nhanh chóng về.
- Tự ngươi cẩn thận nha,
Phi Vũ nũng nịu dặn dò.
Dương Khai gật đầu, Thương Viêm cùng Phi Vũ đẩy ra cánh cửa, lắc mình vào bên trong không thấy gì nữa.
Đợi bọn họ đi rồi, Dương Khai mới chậm rãi đi vào phía trước cánh cửa đồng đó, khóe miệng cong lên.
Lực lượng thần thức khéo léo phát tán ra, đằng sau cánh cửa đồng thau đó liền nhanh chóng có một màn sương đen hiện ra.
Phệ hồn chi trùng, cũng chưa hẳn là chết hết!
Dương Khai cũng là biết rõ Thương Viêm cùng Phi Vũ cũng không dám dùng thần thức điều tra, lợi dụng điều này mới lừa bọn họ thành công.
Hắn không biết sao tổ sư của Thiên Tiêu tông phải gặp mình, lại làm gì mình. Trên Thông Huyền đại lục này, thực lực của hắn cũng chẳng thấm vào đâu. Phệ hồn chi trùng làm cho ngay cả Siêu Phàm cảnh tam tầng cũng bó tay này cũng có thể trở thành đòn sát thủ mạnh mẽ hữu lực cho hắn.
Có chút lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng Dương Khai nhất định phải tính toán cho bản thân mình.
Biết rõ đằng sau cánh cửa đó chắc chắn có bảo bối, Dương Khai cũng không đi tìm. Một chính là vì Phệ hồn chi trùng này, hai là vì cũng không muốn tranh chấp gì với hai vị cường giả Thương Viêm cùng Phi Vũ này.
Nếu chẳng may được tới thứ tốt, bọn họ cũng chẳng để cho mình. Dương Khai cảm giác mình tới lúc đó nhất định có khúc mắc, nhắm mắt làm ngơ không còn gi tốt hơn.
Lực lượng thần thức toà ra, dẫn dắt Phệ hồn chi trùng, dẫn chúng nó vào trong thức hải.
Phệ hồn chi trùng là vật sống, giống với m dương Yêu sâm, không thể để trong không gian hắc thư được.
Nhờ thần thức của Dương Khai tràn ra, đám Phệ hồn chi trùng này cũng vô cùng nhu thuận, hoàn toàn đi theo ý nguyện của hắn, tràn vào trong thức hải.
Dương Khai khống chế năng lượng trong thức hải, không để cho Thần thức chi hỏa đốt cháy chúng nó, an trí chúng trên bảo đảo Ôn thần liên huyễn hóa
Khắp thức hải, đây chính là nơi duy nhất không có Thần thức chi hỏa, cũng là nơi thích hợp an trí Phệ hồn chi trùng nhất.