Ban ngày biển cát cực khô nóng, ban đêm nó lại lạnh lẽo tới thấu xương.
Trăng tròn trên không trung, từng đợt hàn khí dùng mắt thường cũng có thể thấy được giống như âm hồn chui ra từ dưới lần cát, mang theo hàn ý lãnh triệt lòng người.
Phóng nhẫn nhìn lại, trên khắp biển cát cũng như đang được phủ một tầng băng mỏng, trong suốt. Dưới ánh trăng chiếu rọi lại phản quang lên, toàn bộ nhìn thật xa hoa.
Tại một nơi trên biển cát, An Linh Nhi ôm lấy Dương Khai, chân nguyên bắt đầu khởi động, dùng nhiệt độ của chính bản thân mình để làm ấm thêm cho thân mình đang dần trở nên lạnh lẽo của Dương Khai.
Dương Khai dường như thật sự chết đi vậy, từ hôm chạy khỏi Tiểu Huyền Giới cho tới giờ cũng chưa từng nhúc nhích lấy một lần. Lúc ban đầu cơ thể vẫn còn chút nhiệt cùng tiếng tim đập truyền ra, nhưng thời gian dần trôi, thân thể hắn càng ngày càng lạnh, sức sống cũng càng ngày càng mong manh, giống như ánh nến trong mưa, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp cận với hiểm nguy.
An Linh Nhi thật cẩn thận thủ hộ, chưa hề rời đi dù chỉ nửa bước.
Đây là chủ nhân tương lai của Thánh Địa, An Linh Nhi mặc dù là có phả chết cũng không dám khiến hắn có bất kỳ thương tổn gì. Vẻ kiên nghị trên khuôn mặt tuấn tú kia làm cho người ta kiên cường không tưởng được.
Sa sa sa…
Cách đó không xa đột nhiên truyền tới một trận tiếng vang, An Linh Nhi bỗng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Câu Xích đi trước dò đường quay trở lại. Mặc dù cường tráng như y nhưng ban đêm trên sa mạc cũng không khỏi có chút hàn ý kinh người, vừa chạy vừa lạnh run, trên tóc đầy vụn băng.
Trong đôi mắt đẹp của An Linh Nhi hiện lên thần sắc cảnh giác, trước kia Dương Khai còn hoàn hảo chưa có chuyện gì, nàng cũng từng tiếp xúc khá nhiều với Câu Xích, biết kẻ người của Ma tộc này cũng có một ít háo sắc lưu manh. hiện tại Dương Khai lại sinh tử không rõ, nàng cảm giác mình nhất định phải đề phòng Câu Xích.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới chuyện chân nguyên và thần thức của đối phương toàn bộ đều bị cần chế, An Linh Nhi lại thả lỏng không ít.
- Hắn như thế nào?
Câu Xích đi vào trước mặt An Linh Nhi, vội vàng hỏi.
An Linh Nhi chậm rãi lắc đầu.
- Xem ra thật sự là hết thuốc chữa.
- Không cho phép ngươi nói như vậy, hắn còn sống!
Vừa nói, y cũng đặt mông ngồi trên cát, vẻ mặt đau lòng, bỗng nhiên lại ha ha cười:
- Ta phát hiện, nhân loại các ngươi cũng thú vị đấy. Trước kia cũng nắm không ít nhân loại, nhưng mà không có tên nào lại làm cho người ta ngạc nhiên thán phục như Dương lão đệ. Những kẻ kia vừa gặp phải nguy hiểm liền quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha thứ, sắc mặt ghê tởm đáng ghét. Vẫn là Dương lão đệ có khí phách, cũng có tâm huyết giống người Ma tộc chúng ta, thà chết chứ không chịu khuất phục, đây mới là nam nhân chân chính.
Câu Xích một hồi tự biên tự diễn, nhưng lại thu hút sự chú ý của An Linh Nhi, nàng lén liếc mắt nhìn y, hạ giọng hỏi:
- Những kẻ mà ngươi bắt đâu hết rồi?
Câu Xích vân đạm phong khinh làm một cái thủ thế ngang cổ, sắc mặt của An Linh Nhi liền tối sầm lại, lập tức nhìn sang chỗ khác, không thèm nói chuyện với y nữa.
Sa mạc ban đêm vô cùng yên tĩnh, chỉ có một số sinh vật giống như bọ cập gì đó không ngừng qua lại trong đất cát. Câu Xích tùy tay bắt lấy mấy con cắn ăn, nhìn rất ngon lành, tiếng ròn vang.
Vừa ăn vừa thưởng thức, giống như tuyệt vị nhân gian vậy.
Sau nửa đêm, biển cát càng phát ra âm u lạnh lẽo.
Kết nối một hồi với Thần thụ, báo cho nó khả năng trong thời gian ngắn nó phải tạm thời dừng lại trong mảnh không gian này. Sau khi nó đáp lại, Dương Khai liền rời đi, nhưng cũng cam đoan, chỉ cần rảnh sẽ đi vào chơi cùng nó.
Thần thụ lưu luyến không rời, nhưng cũng không ngăn trở.