Lát sau, một nơi ẩn khuất hiện ra trong cảm giác, Dương Khai xông phai về phía đó, lực Hư Không gia thân, mắt hắn chợt hoa lên, đợi đến khi hoàn hồn lại, thì hắn đã đứng dưới trời quang sáng tỏ.
Trước mặt hắn là Tảng đá khắc hai chữ lớn "Thánh lăng" của Cửu Thiên Thánh Địa, đi vào từ chỗ này, lúc trở ra vẫn là chỗ này.
Vừa trở ra, Dương Khai lập tức thu liễm khí tức toàn thân, lặng lẽ thả thần niệm kiểm tra bốn phía.
Hắn không biết mình đã ở trong Thánh lăng bao lâu rồi, nhưng phỏng chừng thời gian này không hề ngắn, lúc này trước tảng đá không có lấy một bóng người, Từ Hối và những người khác rõ ràng đã đi rồi.
Lúc này chính là thời cơ thích hợp để hắn lén chuồn khỏi đây.
Chỉ cần đi khỏi Cửu Thiên Thánh Địa, thì từ đây trời cao mặc chim liệng, biển rộng tùy cá bơi, Từ Hối có bản lĩnh thông thiên đến đâu, cũng đừng hòng bắt hắn trở lại.
Nhưng sau khi kiểm tra bằng thần niệm, sắc mặt Dương Khai lập tức trở nên cổ quái.
Cả Cửu Thiên Thánh Địa này đầy hồn loạn, như thể vừa trải qua một trận đại chiến, đâu đâu cũng có thể thấy chiến trường loạn lạc, những căn nhà xen kẽ giữa chín ngọn núi cũng đã thành đống đổ nát.
Trong không khí có thoang thoảng mùi máu tanh, bên tai nghe văng vẳng tiếng kêu gào thống khổ.
Một luồng sinh khí quen thuộc đang ở cách hắn không xa, như đã phát hiện ra sự hiện hữu của hắn, luồng khí đó thoắt bất ổn.
Dương Khai liền ngoái lại, bắt gặp ngay ánh mắt của An Linh Nhi.
Vị Thánh nữ tượng trưng cho sự thuần khiết cao quý đó, lúc này đây trên đầu vấn một tấm khăn vuông màu xanh lam, y phục màu trắng cũng lấm lem tro bụi mà máu, dường như đang hối hả từ đâu đó trở về.
Lúc nhìn thấy Dương Khai, đôi mắt đó trào dâng sự vui mừng và thần thái kinh ngạc, nàng đứng sững sờ ngay tại chỗ.
Miệng khẽ hé, An Linh Nhi chưa kịp gọi, Dương Khai đã biến đâu mất, liền sau đó, hắn xuất hiện ngay trước mặt nàng, đưa tay che lấy miệng nàng, mặc cho nàng giãy giụa phản kháng đến đâu cũng không buông, trực tiếp kéo nàng đến một góc đình khuất nẻo.
- Ngươi đừng la, ta sẽ buông ngươi ra! Dương Khai khẽ nói.
Đôi mắt An Linh Nhi thoáng qua tia hoảng sợ, nghe vậy lên gật đầu.
Lúc này Dương Khai mới buông nàng ra, cười hề hề một tiếng, đứng cách xa nàng ra một chút, để tránh khiến nàng hiểu lầm là hắn định giết người diệt khẩu.
- Ngươi ra rồi? An Linh Nhi liếc ngang liếc dọc, hỏi hắn với một giọng nói cực khẽ.
Dương Khai gật đầu: - Vừa ra.
- Quả nhiên ngươi có thể ra được! An Linh Nhi nhếch môi, vẻ mặt như trút được gánh nặng, thời gian qua nàng cứ luôn lo lắng cho sự an nguy của Dương Khai, nay thấy hắn bình an trở về, tảng đá trong tim lập tức được hạ xuống, khiến cả người nàng nhẹ nhõm đi hẳn.
Dương Khai bị ép vào Thánh lăng, An Linh Nhi cứ luôn nghĩ mình phải gánh một trách nhiệm rất lớn, thời gian qua, mỗi lần nghĩ đến đều luôn tự trách mình, dần khiến người ngày một gầy guộc.
Giờ cuối cùng nàng cũng được yên tâm rồi.
- Ngươi ra là tốt rồi! An Linh Nhi khẽ vỗ lồng ngực. - Ra rồi thì ngươi mau đi đi, nhân lúc phía đại trưởng lão còn chưa phát hiện ra ngươi.
Mắt Dương Khai rực sáng, hắn nhìn nàng, ngạc nhiên hỏi: - Ngươi chịu để ta đi?
- Ừ. An Linh Nhi gượng cười. - Ngươi không lưu luyến gì nơi này, đâu phải là ta không biết, giữ ngươi lại chỉ khiến ngươi chán ghét, hà tất phải thế, chi bằng cứ để ngươi đi thì hơn.
Dương Khai khẽ động thần sắc, nhìn nàng cảm kích.
- Nhìn ta làm gì? Bị người ta phát hiện ra thì ngươi chạy không nổi nữa đâu! An Linh Nhi nhíu mày.
- Ta phát hiện thấy ngươi cũng đẹp đó! Dương Khai tranh thủ nịnh hót.
An Linh Nhi đỏ mặt, sẵng giọng: - Bớt mồm mép đi, ta đã sớm nhìn ra ngươi không phải hạng tốt đẹp gì rồi, đừng tưởng nói vậy là có thể nịnh bợ được ta.
Dương Khai cười khan khì khì, chợt nghiêm mặt lại, chắp tay nói: - Vậy chúng ta từ biệt tại đây, hy vọng sau này có cơ hội gặp lại.
- Ừ, mau đi đi, đi về phía Nam, các trưởng lão hiện đều đang ở phía Bắc. An Linh Nhi dặn dò.
Dương Khai khẽ gật đầu, nhắm lại phương hướng rồi lẳng lặng lần về phía Nam.
Sau khi Dương Khai đi được không lâu, một bóng người chợt xuất hiện bên cạnh An Linh Nhi thình lình như quỷ mị.
- Ơ, Ngọc Oánh trưởng lão! An Linh Nhi giật thót mình, che miệng thốt lên.
Ngọc Oánh nhìn về phía Dương Khai biến mất, khẽ thở dài, buồn bã nói: - Để hắn đi như vậy, con nỡ sao?
- Trưởng lão nhìn thấy rồi ạ? An Linh Nhi lúng túng, nàng căn bản không biết Ngọc Oánh ở phía sau mình từ lúc nàng, nhưng nghe giọng thì rõ ràng vừa rồi đã bị nàng nhìn thấy hết rồi.
- Chỉ thấy hắn vội vàng bỏ đi, không một chút lưu luyến.
- Nơi này cũng đâu có gì để hắn lưu luyến. An Linh Nhi cười gượng gạo.
- Vậy còn con, con nhọc lòng vì hắn, cùng chung hoạn nạn lâu đến thế, một chút tình cảm với con hắn cũng không có ư? Chẳng lẽ con cũng không có nửa phần tình cảm với hắn? Ngọc Oánh lãnh đạm nhìn An Linh Nhi.
An Linh Nhi khẽ lắc đầu: - Con người hắn tuy hơi đáng ghét, nhưng con tự thấy mình không xứng với hắn, vả lại nói ra thì, con thực sự không có mấy phần cảm giác với hắn, làm bằng hữu có lẽ sẽ tốt hơn. Ừm, không thể phủ nhận, ở bên hắn con luôn cảm thấy an toàn, khiến con cứ lầm tưởng rằng mình còn nhỏ tuổi hơn hắn, lúc nào cũng cần bảo vệ... Hơn nữa, bây giờ Thánh địa ra nông nỗi này, không thể liên lụy hắn nữa. Ngọc Oánh trưởng lão, chuyện này trưởng lão đừng nói với đại trưởng lão được không? Chúng ta hãy xem như hắn đã chết rồi.
Ngọc Oánh nhíu chặt mày, có vẻ như đang suy nghĩ.
An Linh Nhi liền ôm chầm lấy một cánh tay của Ngọc Oánh, nũng nịu năn nỉ.
Không cầm lòng được trước màn nhõng nhẽo của nàng, Ngọc Oánh cười mếu máo, day trán: - Được rồi được rồi, đã thế này rồi thì không nói... không nói nữa, hôm nay ta chẳng nhìn thấy gì cả. Linh Nhi, con cũng đã vất vả mấy ngày trời rồi, mau về nghỉ ngơi đi, bên ngoài đã có bọn ta lo, con không cần phải nhọc lòng đâu. Hy vọng hiện giờ của Thánh địa chỉ đành gửi gắm vào con thôi, con nắm giữ tất cả công pháp tu luyện mà Thánh nữ cần đến, lần này nếu Thánh địa có thể vượt qua khó khăn, việc bồi dưỡng Thánh nữ đời sau phải nhờ vào con rồi.
Thấy nàng đồng ý, An Linh Nhi liền mừng rỡ.
Song, vừa nghĩ đến tình cảnh thảm hại hiện giờ của Thánh địa, đôi mắt họ liền ảm đạm đi hẳn. Liệu có thể vượt qua kiếp nạn này hay không rất khó nói, tương lai ra sao, chẳng ai biết được.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, tất cả sẽ bỏ mạng tại đây, nếu không thì Ngọc Oánh cũng đã chẳng dễ dàng đồng ý với yêu cầu của An Linh Nhi như thế.
- Ngọc Oánh trưởng lão quả nhiên dễ tính. Một giọng nói thản nhiên chợt dội lại từ bốn phía của góc đình, mơ hồ bất định, khó mà đoán ra người nói đang ở đâu.
Ngọc Oánh biến ắc, chân nguyên lập tức ngưng tụ, quát khẽ: - Ai!
Vừa dứt lời, một bóng người hiện ra, cười híp mắt nhìn bọn họ.
- Dật Thiên Ảnh? An Linh Nhi khẽ kêu lên, nàng nhận ra ngay đây là một chiêu trong Cửu Thiên Thần Kỹ, đó là thân pháp vô cùng thần diệu, bất luận là dùng trong đối địch hay đào thoát, cũng đều có tác dụng rất kỳ diệu.
Ngơ ngác một chốc, nàng kinh ngạc nhìn vào tên Dương Khai đã đi còn quay trở lại: - Sao ngươi còn chưa đi?
Dương Khai nhún vai, lướt mắt qua Ngọc Oánh, nửa như vô tình, nửa như cố ý.
Vừa rồi lúc rời đi, hắn phát giác ra người phụ nữ này đang ở phía sau An Linh Nhi, để bảo đảm, hắn mới lén ẩn nấp, để rình trộm một phen, không ngờ lại nghe được màn đối thoại này của hai người họ, khiến hắn chợt cảm thấy bỏ đi thế này hình như không được tình nghĩa cho lắm.
- Sao ngươi có thể qua mắt được thần thức của ta? Rõ ràng ta đã thấy ngươi đi xa rồi, ngươi trở lại lúc nào vậy? Ngọc Oánh ngơ ngác nhìn Dương Khai, trong đôi mắt thoáng hiện nét kinh ngạc.
Nàng có tu vi Nhập Thánh nhất tầng cảnh, Dương Khai lại có thể im hơi lặng tiếng đến gần nàng, nếu hắn mà có địch ý, chỉ e giờ đây nàng chỉ còn là xác chết rồi.
Nghĩ tới đây, Ngọc Oánh toát mồ hôi lạnh cả người, nàng phát hiện cái tên được bọn họ nhận định là Thánh chủ tương lai này thật cao thâm khó lường.
- Căng thẳng thế, ta đâu có định làm gì hai người. Dương Khai nhếch miệng cười, không trả lời câu hỏi của Ngọc Oánh, chợt hắn nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: - Ta đã để ý từ nãy giờ rồi, Cửu Thiên Thánh Địa của các người sao lại thành ra thế này?
An Linh Nhi he hé miệng, còn chưa kịp trả lời thì Ngọc Oánh chợt lạnh lùng nói: - Chuyện này liên quan gì đến ngươi? Nếu ngươi không muốn kế nhiệm Thánh chủ, hỏi cái này có ý nghĩa gì không?
Dương Khai nhíu mày, cảm giác mù mờ.
Mỹ phụ này lần trước gặp hắn, thái độ còn rất cung kính, lần này lại như kẻ thù chạm mặt, bài bác hắn ra mặt.
Dương Khai cũng không định so đo với nàng làm gì, cười điềm đạm: - Không nói thì thôi vậy, ta cũng chẳng muốn lo chuyện bao đồng, xin cáo biệt.
Nói xong, hắn quay đầu bước đi.
- Ngươi đừng đi! Ngọc Oánh chợt khẽ quát.
- Sao đây? Dương Khai ngoái lại nhìn nàng, tỏ ra mất kiên nhẫn.
Vẻ mặt Ngọc Oánh có phần phức tạp, bối rối, ngập ngừng mãi một lúc mới nói: - Ngươi khoan vội đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.
- Thứ lỗi, ta lại chẳng muốn biết nữa, biết càng nhiều thì rắc rối càng nhiều!
- Ngươi...
Ngọc Oánh kinh ngạc nhìn hắn, hối hận tới mức xanh cả mặt. - Con người ngươi sao có thể như vậy?
Không khác gì tên vô lại, sự uy nghiêm và phong thái của Thánh chủ ở đâu kia chứ? Không phải hắn đã vào Thánh lăng ư? Tại sao giờ vẫn còn thái độ như vậy?
Theo lý mà nói, người bước vào Thánh lăng rồi trở ra đều sẽ xem Thánh địa là nhà mình.
Ngọc Oánh không thể nào hiểu nổi.
Thấy bộ mặt tức tối của mỹ phụ này, Dương Khai lòng đầy khoái chí, hắn ngồi phịch xuống băng ghế trong góc đình, nói với An Linh Nhi: - Ngươi nói ta nghe thử đi.
An Linh Nhi lén liếc sang Ngọc Oánh trưởng lão, phát hiện nàng đang nhìn Dương Khai với ánh mắt ăn tươi nuốt sống, như thể chỉ muốn rút gân lột da hắn, lập tức không nhịn được cười, nhoẻn miệng khẽ cười một lúc, nàng mới nói: - Ngươi cần biết để làm gì chứ, ngươi cũng rõ, một khi biết, sẽ rước thêm phiền toái vào người mà.
- Vừa rồi hai người nói nghe nghiêm trọng đến vậy, ta ắt muốn biết, ai bảo ngươi nói chúng ta là bằng hữu cơ chứ... Con người ta ít có bằng hữu lắm. Dương Khai nghiêm túc nói.
An Linh Nhi không kìm được xúc động, bần thần nhìn hắn, nàng mỉm cười, nói một câu đầy hàm ý: - Vậy sau này Câu Xích chắc chắn sẽ hối hận vì đã không thật tâm với ngươi!