Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 808: Lôi Mộc Phủ.



Tiếp xúc qua một lúc, Dương Khai cũng đã nhìn ra, tên Cuồng Sư này tuy đã có thần trí, nhưng đầu óc cũng không lanh lợi lắm, hệt như nhiều tên Yêu tộc khác, vẫn hành sự theo bản năng trong nhiều phương diện.

Dù gì thì chúng cũng do yêu thú hóa thân thành, điều đó âu cũng dễ hiểu.

Người như vậy hỉ nộ ái ố đều hiện rõ trên mặt, không có tâm địa gì, lúc thì rất dễ kết giao, lúc thì lại trở mặt cực nhanh, nếu y thấy vừa mắt, thì sẽ tỏ ra thân mật, nếu không làm vừa lòng y, y sẽ ra tay man rợ ngay lập tức.

Xét từ một ý nghĩa nào đó, Dương Khai cảm thấy kiểu người này rất thú vị.

Thế nên khi hắn đối mặt với Cuồng Sư, không mảy may mất tự nhiên.

- Ừm, thôi được, ta sẽ dẫn ngươi đến Lôi Mộc Phủ một chuyến, song Đại tôn có muốn gặp ngươi hay không thì không phải do ta quyết định.

Cuồng Sư trầm ngâm một lúc lâu mới đồng ý.

- Đa tạ.

Dương Khai thầm thở phào, biết như thế là đã được đối phương công nhận rồi.

Lôi Mộc Phủ... Tuy hắn không biết đó là nơi nào, nhưng cũng thầm đoán ra được, đó hẳn là nơi ở của Đại tôn Yêu tộc.

Nhưng cái tên này cũng không hề tầm thường.

Cuồng Sư đồng ý xong cũng không chần chừ, lập tức dẫn Dương Khai lên đường, luôn mồm cảnh cáo hắn chớ có giở trò gì, bằng không sẽ cho hắn biết tay, vân vân.

Dương Khai không thèm đáp lại.

Cho tới giờ Dương Khai mới biết, toàn bộ khu rừng Thú Hải cực kỳ rộng lớn, yêu thú sinh sống ở đây nhiều hơn mấy vạn, từ ấu thú mới ra đời đến cường nhân đã biến hình hẳn là đều có cả, cũng bao gồm gần như mọi chủng loại của Yêu tộc.

Trong toàn Yêu vực, cũng chỉ có vài nơi tập trung Yêu tộc như vậy, mỗi một nơi đều có một vị Đại tôn Yêu tộc trấn thủ quản hạt.

Nhân lĩnh, Yêu vực, Ma cương, trong đó địa bàn của con người là rộng nhất, tiếp đó là Ma cương, Yêu vực chiếm diện tích nhỏ nhất.

Rừng Thú Hải lại chiếm một phần mười lãnh thổ của Yêu vực.

Muốn từ đây đến Lôi Mộc Phủ, tối thiểu phải mất ba ngày.

Ba ngày, cả đi cả về là sáu ngày, tính về thời gian thì cũng còn kịp, nên Dương Khai không nôn nóng lắm, suốt đường đi, hắn thư thả bám theo sau Cuồng Sư, lãnh hội phong thái của rừng Thú Hải.

Trong cảm giác của thần niệm, vô vàn các loại khoáng thạch và linh thảo linh dược quý hiếm mọc rải rác trong khu rừng, không ai khai thác. Thi thoảng có vài yêu thú nuốt chửng những linh thảo linh dược hiếm thấy đó như trâu nhai mẫu đơn, Dương Khai nhìn thấy, tức muốn thổ huyết.

Nếu những nguyên liệu đó mà để cho hắn luyện thành đan, công hiệu ít nhất có thể tốt hơn gấp mấy lần so với nuốt trực tiếp như vậy.

Hiện giờ cũng không phải lúc để truy cứu chuyện này, Dương Khai tuy thấy tiếc, nhưng cũng không nói gì, chỉ luôn miệng tán dương sự sung túc của rừng Thú Hải.

Những lời này đúng vừa ý Cuồng Sư, sau một ngày chung đường, Cuồng Sư phát hiện tên loài người này kỳ thực cũng không tồi, những lời hắn nói rất xuôi tai.

Sau khi Dương Khai tặng thêm cho y vài bí bảo thích hợp cho y dùng, thì Cuồng Sư lập tức tỏ ra thân thiết với hắn hơn.

Mấy bí bảo Thánh cấp lấy được trong Thánh lăng, Dương Khai ắt không thể tùy tiện mang ra tặng, những bí bảo đó đều có giá trị liên thành, là bảo bối hiếm thấy trong thiên hạ.

Kể cả có muốn tặng, cũng phải tặng cho người thân cận nhất.

Có điều, những bí bảo cấp bậc không cao khác, Dương Khai có trong tay không ít, lần trước khi cùng An Linh Nhi xuống biển, hắn có vớt được một ít ở di tích thượng cổ dưới đáy biển, giờ lấy ra để tạo quan hệ cũng được.

Cuồng Sư cầm bí bảo trong tay, ngực áo ôm đan dược, mặt đầy vẻ nịnh hót.

Lúc Dương Khai gọi y là Cuồng huynh hay bằng hữu, y cũng không sửng cồ lên nữa.

Suốt một đường bình an vô sự, có Cuồng Sư dẫn đường, những nơi họ đi qua, tuy thỉnh thoảng có cường nhân Yêu tộc bị kinh động, nhưng cũng không làm khó Dương Khai, khi biết đó là tân Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa, tất cả đều giương ánh mắt hiếu kỳ vui vẻ cho qua.

Có lẽ trong mắt Yêu tộc, nếu không có Cửu Thiên Thánh Địa, họ cũng khó mà sống được sung sướng.

Trong quá khứ, cứ cách một khoảng thời gian, cựu Thánh chủ đều mang một lượng lớn linh thạch và linh đan, bí bảo đến đây, nhưng hai năm qua họ chẳng nhận được gì cả, hẳn phải rất nhớ những ngày trước.

Ba ngày sau, một gốc gây cổ thụ cao chọc trời chợt lọt vào trong tầm mắt Dương Khai.

Cây cổ thụ đó sừng sững như một ngọn núi, xuyên thẳng tầng mây, tán cây khổng lồ gần như che hết ánh sáng mặt trời trong phạm vi mấy chục dặm, những cành cây mọc nghiêng rậm rạp vô cùng.

Dương Khai bỗng sững cả người.

Lúc đầu khi nhìn thấy gốc cây này, hắn còn tưởng mình bị hoa mắt, đến khi nhìn kỹ lại, mới biết đó đúng là một cái cây.

Chỉ có điều cái cây này có hơi to lớn.

Đúng là thiên hạ vạn vật, vô kỳ bất hữu. So với nó, Thần Thụ trong không gian Hắc Thư chẳng khác nào con nít lên ba.

Cuồng Sư nhìn thấy hết sắc kinh động trên mặt Dương Khai, dương dương tự đắc nói:

- Nhìn thấy chưa, đó chính là Lôi Mộc Phủ, là nơi ở của Đại tôn và các cường nhân của tộc ta, Đại tôn ở trong căn nhà trên đỉnh cao nhất.

- Tại sao lại gọi là Lôi Mộc Phủ?

Dương Khai tò mò.

Cuồng Sư hừ hừ, nói:

- Đó chính là Lôi Phệ Mộc vạn năm, trời sinh có thể khiên dẫn lực cửu thiên lôi điện, thiết nghĩ chắc ngươi cũng đã nghe nói, bản thể của Đại tôn bọn ta là Xích Viêm Lôi Long tôn quý, Đại tôn tu luyện cần có lực lôi điện, thế nên sống ở đây là hợp nhất.

- Khiên dẫn lực lôi điện?

Dương Khai kinh ngạc.

- Nói vậy, những người khác sống trong đó không sao chứ?

- Bản lĩnh của Đại tôn ngươi không tưởng tượng nổi đâu, lực cửu thiên lôi điện giáng từ trên trời xuống chỉ được Đại tôn hấp thụ thôi, không ảnh hưởng tới những người khác.

Cuồng Sư giải thích một cách tự hào.

- Dĩ nhiên, cũng có vài người cần đến lực lôi điện đó để tu luyện, Đại tôn đều chia cho họ một ít.

Qua mấy ngày đi đường, Dương Khai cũng biết Cuồng Sư rất sùng bái Đại tôn đó, hễ là chuyện có liên quan đến Đại tôn, Cuồng Sư đều tỏ ra vô cùng cung kính.

Vậy nên với kiểu tự hào và kiêu ngạo hiện giờ của y, Dương Khai cũng đã nhìn quen rồi, chỉ điềm đạm gật đầu:

- Thì ra là vậy, Đại tôn của các huynh quả nhiên xuất chúng.

- Đúng vậy.

Cuồng Sư cười hề hề.

- Cuồng Sư ta không biết kiếp này liệu có đạt đến trình độ như Đại tôn hay không đây. Không nói nữa, ngươi theo ta, sắp đến rồi.

Dương Khai gật đầu, đuổi theo y.

Không mấy chốc sau, hai người họ đã đặt chân đến phía dưới gốc cây cổ thụ đó.

Vừa tới đây, Dương Khai liền cảm giác, bốn phương tám hướng có đến mấy luồng thần niệm khóa chặt trên người hắn, thẩm thấu vào tận tấc da hắn như thủy ngân, như muốn kiểm tra hắn từ bên trong.

Dương Khai không biến sắc, để mặt họ kiểm tra, cũng không có ý phản kháng, chỉ lạnh lùng quan sát bốn phía.

Bên dưới cổ thụ, vô số yêu thú đang phủ phục, con nào con nấy trông cũng hung tợn, cơ thể to lớn.

Tử Bối Huyết Chu, Kim Tuyến Cương Quy, Lục Lân Báo, Xích Hoa Điêu... đủ mọi loài yêu thú, từ loài Dương Khai biết tên đến không biết tên.

Như thể bị khí tức của Dương Khai lôi kéo, bọn yêu thú này đều đồng loạt đứng dậy, nhìn về phía hắn tỏ ra bất thiện, từng ánh mắt giao nhau, thần niệm chuyển qua chuyển lại, như đang bàn bạc gì đó.

Dương Khai thầm cảnh giác, biết lũ yêu thú này và yêu thú gặp ở khu rừng Thú Hải không đời nào đặt cùng bàn cân được.

Lũ yêu thú này chắc chắn đã có linh trí không tầm thường, không kém Cuồng Sư chút nào, hơn nữa, đẳng cấp của chúng cũng không thấp, tất cả đều trên bậc bảy.

Dương Khai đoán chúng có thể chưa hóa thành hình người, hoặc chúng là cường nhân yêu tộc thích duy trì dạng thú.

Trước bao nhiêu ánh nhìn chăm chú, Dương Khai vẫn thản nhiên như không, như vậy lại càng khiến bọn yêu thú đó chú ý.

Ngược lại, Cuồng Sư có vẻ hơi cẩn trọng, cười ngây ngô chào hỏi xung quanh, bảo Dương Khai:

- Ngươi tạm thời chờ ở đây đã, ta đi bẩm báo Thái Điệp đại nhân xem, liệu có gặp Đại tôn được không thì phải hỏi ngài ấy.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Cuồng Sư tung người bay lên cây cổ thụ, một chốc sau đã biến mất dạng.

Dương Khai đứng chờ nguyên chỗ cỗ, quanh hắn toàn là yêu thú sức mạnh khủng khiếp, chúng đi vòng quanh hắn, có vẻ như không chào đón vị khách không mời mà đến này.

Có điều hắn đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Soạt soạt...

Thình lình, một hồi âm thanh truyền đến từ phía trên, cùng lúc đó, có đến mấy bóng người thoát tục đáp xuống cành cây, nhìn xuống Dương Khai, ánh mắt đầy vẻ khôi hài.

Nghe thấy tiếng động, Dương Khai ngước lên nhìn, lập tức nheo mắt lại.

Đó là mấy vị cường nhân Yêu tộc đã biến hình, cũng như Cuồng Sư, họ ăn mặc sơ sài, thể hiện rõ bản sắc dã tính của mình, hơn nữa không ít thì nhiều, họ cũng còn giữ lại chút dấu vết thân thú.

Gã trung niên phía bên trái, sau lưng vẫn còn cái đuôi xù xì lông, mặt chữ điền, bờm mọc đầy má, cặp mắt uy nghiêm, chân thân hẳn là một con vượn.

Nữ tử bên phải, dáng người thướt tha, đôi chân thon dài trắng nõn và cái bụng phẳng lì lộ hẳn ra ngoài, hàn quang lấp lóe trên cái răng nanh nhỏ ở khóe miệng, hai bên trán còn có hai cái tai mèo nhỏ nhắn khả ái, chân thân không rõ là hổ hay là mèo.

Dương Khai nhìn đến ngạc nhiên.

Họ đứng trên cành cây đó, chỉ quan sát Dương Khai, hình như không có ý định làm khó hắn, ai nấy cũng trầm mặc im lặng. Nữ tử có đôi tai mèo đó còn tỏ ra rất hứng thú, miệng lầm bầm gì đó, cái răng nanh trong càng thêm đẹp đẽ.

Ánh mắt giao nhau, Dương Khai khẽ gật đầu chào, mấy cường nhân Yêu tộc đó đều nhếch miệng cười nhạt.

Thình lình, một tiếng kêu gào thảm thiết vọng xuống từ trên cây cổ thụ, nghe thấy vậy, Dương Khai liền nhíu mày.

Bởi vì tiếng kêu này rõ ràng là của tên Cuồng Sư đã đưa hắn đến đây, hình như y bị đánh đập dã man, đang rơi từ trên đó xuống.

Đi cùng một hồi âm thanh đùng đoàng, thân thể cường tráng của Cuồng Sư cắt ngang vô số cành lá, ngã ầm xuống trước mắt Dương Khai, tạo nên một cái hố to giữa mặt đất.

- Dám tùy ý dẫn một tên loài người về Lôi Mộc Phủ ta, Cuồng Sư, có phải ngươi chê mạng mình sống lâu quá rồi chăng? Nếu là vậy, giờ ta sẽ tiễn ngươi lên đường!

Một tiếng quát chợt vọng lại từ bên trên, ngay sau đó, một luồng hào quang rực rỡ vụt lướt qua trước mặt Dương Khai, ngay sau đó, một bóng người kiều diễm xuất hiện, người này lơ lửng giữa không trung, miệng thì tuy đang răn dạy Cuồng Sư, nhưng đôi mắt lại chú mục vào Dương Khai, sắc lạnh như mũi đao.