Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 818: Hể hả.



hời điểm Huyền Thiên Kiếm mới xuất hiện, Trương Ngạo còn không để ý mấy, dù sao Dương Khai tu vi không cao, lại thêm cách kết giới triển khai, đối với cường nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh như lão căn bản chẳng là cái đinh gì.

Nhưng khi nó bành trướng một cách khó hiểu, Trương Ngạo liền cảm giác được một khí tức nguy hiểm đang ập tới.

Dường như uy lực của Huyền Thiên Kiếm đó đã tăng lên gấp mấy lần trong tức khắc.

Lão căn bản không có cách nào dời mắt được.

Khẽ quát lên, Trương Ngạo vội vàng ra tay ngăn cản.

Ầm…

Cự kiếm chém xuống, ánh sáng màu vàng bùng lên, chói đến nỗi làm người ta không thể mở mắt. Mạnh như Trương Ngạo, người cũng chùn xuống, suýt nữa bị nhát kiếm này chém trúng.

Ở bên cạnh lão, không ít võ giả Phá Huyền Phủ bị kim quang quét trúng, chưa kịp hét một tiếng nào thì trong nháy mắt đã tan thành tro bụi, không lại đến một chút cặn, giống như chưa từng xuất hiện trên đời này, trực tiếp biến mất không chút dấu vết.

Mọi người đột nhiên biến sắc.

Chẳng ai ngờ, vừa rồi vị tân Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa này còn muốn giảng hoà, thế mà chỉ trong nháy mắt đã bắt đầu hạ sát thủ rồi.

Kiên quyết như thế, máu lạnh như thế, không một chút do dự.

Trở mặt còn nhanh hơn giở sách.

Từng tiếng gầm thét và chửi rủa truyền ra từ trận doanh của Phá Huyền Phủ, những võ giả mang nỗi đau mất đi thân nhân, bằng hữu này trong nháy mắt mắt đỏ ngầu, lửa nộ bùng lên trong lòng, mắt trợn trừng nhìn Dương Khai.

Đám võ giả của Chiến hồn Điện và U Minh Tông cũng hoảng sợ lùi về sau mấy bước, cảm nhận được uy năng khủng khiếp chứa trong chiêu đó, chứng kiến những tổn hại mà nhát kiếm đó gây nên mà mặt mũi xám xịt, cả người run rẩy, bản năng mách bảo phải tìm nơi an toàn để trú ẩn.

Thế cục bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.

Cơn rung chuyển truyền ra từ trong lòng đất, đám võ giả của những thế lực bị lôi kéo đến đầy phức tạp, bọn họ đứng khá xa, hơn nữa chiêu đó của Dương Khai nhằm vào Trương Ngạo, cho nên cũng không ảnh hưởng đến họ.

Giờ khắc này, bọn họ bỗng nhiên bàng hoàng không biết có nên tiếp tục đối địch với Cửu Thiên Thánh Địa nữa hay không.

Cá lớn nuốt cá bé là đạo lý mãi mãi bất biến. Cựu Thánh nữ của Thánh Địa quả thật đã khiến sinh linh lầm than, người người oán trách, nhưng nếu những gì người của Cửu Thiên Thánh Địa nói là thật thì chuyện đó không liên quan đến bọn họ. Hơn nữa người ta còn nói rồi, sẽ bồi thường đường hoàng cho những thế lực đã bị tổn thất.

Riêng việc dũng khí thừa nhận trách nhiệm này cũng đáng để khẳng định, không có mấy thế lực nào biết thừa nhận sai lầm của mình như Cửu Thiên Thánh Địa đổi lại là thế lực khác, chỉ e sẽ buộc họ phải tự nhận mình xui xẻo, căn bản không ngó ngàng gì đến ai.

Nếu bây giờ thoái lui, chẳng những có thể tránh xảy ra thêm tổn thất, càng có thể nhận được bồi thường của Cửu Thiên Thánh Địa. Biết đâu còn có thể vì cơ hội lần này lôi kéo ít quan hệ với Cửu Thiên Thánh Địa.

Trong nhất thời, không ít người do dự.

Trương Ngạo, Tào Quản và Vu Kiếp đứng sững sờ, như quá kinh động vì chiêu này của Dương Khai.

Mặc cho bọn họ tưởng tượng thế nào, cũng không nghĩ Dương Khai chỉ là Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh lại có thể phóng xuất ra chiêu thức mạnh như vậy.

Đó là một chiêu đủ để đè bẹp một cường nhân Nhập Thánh nhất tầng cảnh, Trương Ngạo tuy chống đỡ được, nhưng hai cánh tay tê dại,một thân khí huyết cuồn rần, sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng cảm giác không được tốt cho lắm.

Bọn họ thân là Nhập Thánh Cảnh, trước sức mạnh như vậy, họ đều cảm giác được tính mạng của bản thân mình đang bị uy hiếp, tròng mắt run rẩy kịch liệt.

Đánh ra một chiêu Huyền Thiên Kiếm, Dương Khai nhìn Trương Ngạo nhếch miệng cười, chậm rãi giơ một bàn tay ra.

Trên bầu trời nơi đám người của Phá Huyền Phụ đang đứng, linh khí trời đất đột nhiên trở nên nặng nề vạn phần, sau một loạt gió mây biến đổi vô định, khoảng trời đó bỗng xuất hiện một thủ ấn che phủ.

Tại một ngọn núi khác thuộc Cửu Phong, lại một lần nữa bắn ra một luồng sức mạnh huyền diệu như lúc nãy, dưới sức áp chế của sức mạnh này, thủ ấn càng thêm dày chắc khủng khiếp, che kín hai tròng mắt của mọi người, khiếm tần mắt mờ tối, không nhìn thấy nổi một tia ánh sáng.

Già Thiên Thủ, một tay che trời!

Trương Ngạo cuối cùng cũng hoàn hồn lại, liên kết cùng một vị cường nhân Nhập Thánh Cảnh khác của Phá Huyền Phủ, lấy ra bí bảo đắc ý nhất của mình hoá thân, thành cầu vòng, phóng về khoảng không đó.

Vù vù...

Hai đạo hồng quang như sét đánh xé toạc chân trời, khoét nên hai lỗ thủng trên đại thủ ấn nọ, thủ ấn đang che kín trời đột nhiên xuất hiện một chút sơ hở, khí thế giảm đi nhưng vẫn ập xuống cùng dư âm.

Ầm…

Mặt đất rung chuyển dữ dội, ở bên ngoài kết giới Cửu Phong, trên mặt đất bỗng xuất hiện một thủ ấn chiếm hết cả phạm vi trăm trượng.

Ít nhất có mười mấy võ giả Phá Huyền Phủ tránh không kịp bị đè bẹp tại chỗ, chết vô cùng thê thảm, mùi máu tanh lan toả.

- Thật tàn độc!

Cách đó mấy dặm, Vân Thành nheo mắt lại, la lên thất thanh.

- Mạnh thật!

Tử Viêm bên cạnh lão thì lại lạnh cả sống lưng, tuy cảm giác được tu vi của mình với Dương Khai tương đương nhau, nhưng đòn tấn công này căn bản không phải một võ giả cấp bậc như hắn có thể thi triển được.

Kỷ Viêm tự nghĩ nếu như vừa rồi lão đứng ở phía đó, e rằng không chết thì cũng là trọng thương.

- Mượn uy lực đại trận Cửu Phong này để tự tăng cường lực tấn công của bản thân lên mấy lần.

Vân Thành liếc mắt đã nhìn ra huyền cơ, tuy rằng Dương Khai chỉ ra tay hai lần, nhưng mỗi lần đều có một ngọn núi liên kết với chiêu thức của hắn, lẽ dĩ nhiên không thể qua mắt lão được. Vừa nói, lão khẽ thở dài, ánh mắt ảm đạm.

- Xem ra Độc Ngạo Minh ta thực sự là không thích hợp dính vào vũng nước đục này.

Đệ tử Độc Ngạo Minh tuy đông, nhưng cao thủ lại rất ít, đến một Nhập Thánh Cảnh cũng không có, giữa chốn tranh phong này, Vân Thành không khỏi có cảm giác thất bại vô lực, và cũng khích thích lòng khát khao sức mạnh ở lão hơn.

- Còn ngây ra đó làm gì, đánh vỡ kết giới này đi!

Trương Ngạo thấy đệ tử chết thê thảm, gào thét giận dữ cực độ.

Nghe vậy, lúc này các cường nhân Phá Huyền Phủ mới như bừng tỉnh, thi triển sát chiêu, xuất ra bí bảo đánh vào kết giới đó.

Tào Quản của Chiến Hồn Điện cũng bừng tỉnh, chấn động và kinh ngạc như bị ném lên chín tầng mây, cũng vội vàng xuất lực đối ứng.

Dương Khai cười ngang ngược, một mình đứng bên cạnh kết giới, liên tục thi triển Cửu Thiên Thần Kỹ.

Hết ngọn núi này đến ngọn núi khác liên kết với hắn, khiến sát chiêu hắn phóng ra còn tăng lên vài phần.

Quá hể hả!

Dương Khai chưa bao giờ cảm nhận được sức mạnh bùng nổ sảng khoáng như vậy, hắn có thể tinh tường cảm thấy được đòn tấn công của mình sau khi được tăng mức độ lên thì kinh khủng đến mức nào.

Có thể nó còn sánh ngang với đòn đánh của của người có tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh.

Đã lật bài ngửa rồi thì Dương Khai cũng không hề nương tay, dốc toàn lực ứng phó.

Tiếp sau Huyền Thiên Kiếm và Già Thiên Thủ là Tru Thiên Mâu, La Thiên Võng, U Thiên Tỏa lần lượt lâm trận.

Hạo Thiên Thuẫn cũng được hắn sử dụng, ngưng tụ tinh hoa của vài giọt Dương dịch mà tạo thành lá chắn, trực tiếp bao trùm bên ngoài kết giới, sau khi được Cửu Phong tăng sức mạnh, tấm lá chắn này tỏa kim quang rực rỡ như một hàng rào phòng thủ kiên cố, mặc cho các cường nhân có tấn công đến thế nào.

Dương Khai một mình đối kháng với Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện, chẳng những không có chút bối rối mà ngược lại, còn rất thoải mái.

Đám người Từ Hối nhìn vậy mà há hốc mồm.

Vốn bọn họ cũng có chút hoảng loạn, không biết lần này liệu có thể vượt qua được cửa ải khó khăn trước mắt hay không, nhưng khi thấy tân Thánh Chủ biểu hiện xuất sắc như vậy, tất cả mọi người đều yên tâm trút bỏ tảng đá lớn đè nặng trong lòng, đứng sau Dương Khai như xem trò vui, vừa không động thủ cũng không nói chuyện. Họ chỉ yên lặng đứng đó như hộ vệ, trông đến mà chán ngắt.

Trương Ngạo không ngừng gào rú, lửa nộ bị khơi dậy, lão vung tay lên, một bí bảo như chiếc khăn tay tung ra, trên chiếc khăn có rất nhiều hình ảnh kỳ trân dị thú sống động, cũng không biết nó được dệt từ chất liệu gì, tỏa ra hào quang ngũ sắc, mù mịt ngập trời.

Chân nguyên rót vào trong đó,c hiếc khăn tay đang bay múa không ngừng to ra rồi trở nên khổng lồ, lập tức bao trùm phía trên kết giới.

Hình ảnh dị thú khắc trên khăn tay như đang sống dậy, xông qua kết giới không chút trở ngại, chúng lắc đầu vẫy đuôi giữa không trung, hóa thành một đòn tấn công sắc bén hướng tới Dương Khai.

Cùng lúc đó Tào Quản của Chiến Hồn Điện cũng xuất ra một thanh trường kiếm,trường kiếm hoá thành một chùm tia sáng, theo sát dị thú trên khăn tay, đột phá kết giới, mang theo hơi thở chết chóc, lao về phía Dương Khai.

Những cường nhân khác của hai thế lực này và một vài người lên cơn muốn tham chiến cũng đều có tỏ ra phẫn nộ, cơn tức giận bị châm ngòi, chân nguyên trên tay bắt đầu khởi động, thuận thế đem vô số sát chiêu cùng ập tới Dương Khai.

Những cường nhân này hợp lực ra tay với ý đồ giết chết Dương Khai.

Trong mắt bọn họ, giờ phút này Dương Khai đã trở thành nhân vật nguy hiểm, chỉ cần tiêu diệt hắn, thì việc đột phá kết giới, tiêu diệt Cửu Thiên Thánh Địa sẽ dễ dàng thực hiện hơn.

Trận pháp kết giới và sự ảo diệu của Cửu Phong đều gắn liền với vị Tân Thánh Chủ này, rất hiển nhiên, chỉ cần hắn có bề gì, đám người Từ Hối sẽ không cách nào kháng cự được.

Sự thật quả đúng là vậy, nếu không có Dương Khai thì Cửu Thiên Thánh Địa sẽ chẳng chống đỡ không được bao lâu.

Tiếng dị thú gào thét rung trời, những đòn tấn công đến theo sau lũ dị thú đều không thể coi thường, ngang bằng với đòn tấn công của Nhập Thánh Cảnh, ập đến kín trời.

Nhưng Dương Khai vẫn dửng dưng, thậm chí ngay cả ý niệm tránh né cũng không có.

Đám người Từ Hối đứng sau hắn cũng bắt đầu nhúc nhích, chân nguyên nội thể trào ra như thủy triều, hội tụ lại một chỗ, như đại dương mênh mông vô bờ, đón nhận đủ các sát chiêu đánh về phía Dương Khai.

Một chùm sáng bùng nổ ngay mấy trượng trước mặt Dương Khai, giống như ai đó bắn pháo hoa, lưu quang bảy màu bắn tứ phía.

Đợi đến khi mọi người hoàn hồn lại thì không khỏi giật thót mình.

Dương Khai đứng nguyên tại chỗ, không hề hấn gì, ngược lại, sát chiêu mà hắn đã thi triểnlại giáng xuống đầu đám nhân một lần nữa như lưỡi hái tử thần.

- Có chút bản lĩnh đó mà cũng muốn tấn công Cửu Thiên Thánh Địa? Có phải các ngươi chưa tỉnh ngủ hay không?

Dương Khai châm chọc khiêu khích.

Sắc mặt đám người Trương Ngạo và Tào Quản lúc xanh lúc trắng, muốn phản bác rồi lại bất lực, quái đản vô cùng.

- Tiểu tử, đừng tưởng bản lĩnh của ngươi là ghê gớm, nếu không phải mượn oai Cửu Phong thì ngươi chẳng là cái thá gì hết!

Tào Quản gầm lên, vẻ mặt không cam lòng.

Tu vi của Dương Khai, quả thật lão không xem ra gì, nhưng tiểu tử này trốn trong kết giới, mượn uy lực Cửu Phong đối kháng với bọn họ thực sự có chút nan giải.