Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 821: Đã lâu không gặp.



Mặt hồ gợn lăn tăn, nước hồ trong veo thấy tận đáy, mơ hồ còn có thể thấy được mấy con cá đang bơi lội trong đó.

Có một người đang đứng bên bờ hồ, cười híp mắt nhìn Vân Huyên và Nguyễn Tâm Ngữ theo sau Lưu Quý, giơ tay chào hỏi.

- Hai vị, đã lâu ko gặp.

Nguyễn Tâm Ngữ và Vân Huyên đều không trả lời, đứng ngây ra trong một chốc.

Dương Khai lắc đầu chán chường, sải bước đi về phía hai người họ.

Đi tới gần, tên Lưu Quý dẫn đường vội vàng thi lễ, thần thái nịnh nọt:

- Thánh chủ đại nhân, tiểu nhân trước kia có mắt không tròng, kính xin Thánh chủ đại nhân không quở trách.

- Không sao.

Dương Khai lắc đầu

Lưu Quý liền thả lỏng lại, cung kính nói:

- Đại nhân, tiểu nhân đã đưa hai vị cô nương này đến cho ngài rồi ạ.

- Làm tốt lắm.

Dương Khai vỗ vỗ bả vai gã thanh niên bị hắn dùng Quân Thiên Dẫn để khống chế lạc ấn thần hồn một cách thân thiết, khiến y lập tức có cảm giác như được sủng ái, vội vàng nói:

- Nên vậy nên vậy ạ.

Chần chừ một chút Lưu Quý lắp bắp dò hỏi:

- Đại nhân, ngài thấy đấy, tiểu nhân đối với người cũng không có ác ý, liệu có thể trả lạc ấn thần hồn lại cho tiểu nhân không? Đại nhân yên tâm, tin tức về ngài, Lưu Quý tuyệt đối sẽ không hé ra nửa câu với bất kỳ ai, nếu không sẽ bị Thiên lôi đánh chết.

Thấy y thề thề thốt thốt, Dương Khai cười ha hả:

- Chuyện này tạm thời không thể đồng ý với ngươi được, nhưng ta cũng sẽ không gây hại cho ngươi đâu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời.

- Tại hạ nào dám không nghe lời?

Lưu Quý vẻ mặt chua xót, lần trước khi Dương Khai rời khỏi Cửu Phong để tới khu rừng Thú Hải, y cùng một vài đồng bọn chặn đường Dương Khai nhưng không thành, bị Dương Khai khống chế, kết quả bây giờ còn bán mạng cho hắn, việc này nếu để cho Điện chủ biết được, y có tới chín cái mạng cũng không đủ để chết.

Nghĩ đến đây, Lưu Quý cảm thấy đắng lòng như xơi phải hoàng liên.

- Ai nghe lời thì sẽ được lợi.

Dương Khai quan sát, biết trong lòng y không thoải mái, liền vứt ra một lọ đan dược.

Lưu Quý lanh lẹ đón lấy, hồ nghi mở miệng bình ra hít hà, sắc mặt mừng rỡ kêu lên:

- Linh cấp đan?

- Làm cho tốt vào, sau này ngươi sẽ không bị thiệt thòi.

Dương Khai khen ngợi.

- Dạ dạ dạ, tạ ơn Thánh chủ đại nhân!

Lưu Quý xúc động đến rơi nước mắt.

Cứ nghĩ y chỉ là một võ giả Thần Du Cảnh, địa vị ở Chiến Hồn Điện thấp kém, bình thường cũng không được coi trọng, đan dược dùng để tu luyện cũng là loại được phát đại trà, mỗi tháng nhiều lắm cũng chỉ là hai ba viên đan Huyền cấp. Nhưng bây giờ chỉ làm cho Dương Khai một việc nhỏ nhặt, đã có ngay một lọ Linh cấp đan.

Đây quả thực là một việc tốt bằng trời, khiến Lưu Quý choáng váng, đến việc Dương Khai nắm giữ lạc ấn thần hồn và mạng sống của y trong tay, y cũng không để ý nữa.

Y thầm cảm thấy, đi theo vị Thánh chủ đại nhân này quả nhiên tiền đồ vô lượng.

Dương Khai thấy vẻ mặt của y thì cũng vừa lòng, biết tên này là kẻ tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa,đối phó với hạng người như vậy chỉ cần chút ngon ngọt cũng đủ để y bán mạng rồi.

Tiện tay giải trừ cấm chế của Nguyễn Tâm Ngữ trên người y, Dương Khai xua tay nói:

- Về đi, ở đây không còn việc gì của ngươi nữa rồi.

- Vâng, Thánh chủ đại nhân, sau này nếu có việc cần đến tiểu nhân, xin người hãy ra lệnh.

Lưu Quý nghiêm mặt nói.

- Sẽ có cơ hội thôi.

Dương Khai mỉm cười gật đầu.

Lúc này Lưu Quý mới xoay người rời đi. Trước khi đi còn dùng chĩa ánh mắt đầy ngưỡng mộ vào Vân Huyên, miệng lẩm bẩm:

- Cô nương thật may mắn.

Y cảm thấy cô nương này lại có chút giao tình với vị tân Thánh chủ này, quả thật như một bước lên trời.

Vân Huyên đỏ cả mặt, Nguyễn Tâm Ngữ trừng mắt nhìn y:

- Lắm mồm!

Lưu Quý cười khan khà khà rồi vội vàng bỏ chạy.

Đợi sau khi y đi khỏi, Dương Khai mới cười híp mắt nhìn sang hai cô gái trước mặt:

- Vài năm không gặp, hai vị vẫn phong tư trác tuyệt như vậy.

- Đồ bẻm mép!

Nguyễn Tâm Ngữ khinh miệt, quát lớn:

- Tên khốn khiếp nhà ngươi, chưa chết sao vẫn không báo cho Vân Huyên biết, hại tỷ ấy phải đau lòng mãi vì ngươi.

- Tâm Ngữ...

Vân Huyên thở dài một tiếng, nhếch đôi môi đỏ mọng, đôi mắt thoáng chốc lại nhìn Dương Khai, đột nhiên cảm giác tên nam nhân nàng nhung nhớ ngày đêm đã trở nên cao lớn lạ thường, nàng chỉ có thể ngưỡng vọng hắn từ xa.

Năm đó lúc nàng gặp hắn, tu vi của hắn còn không cao bằng nàng, ăn mặc quê mùa, như một tên tiểu tử vô tri mới ra khỏi rừng sâu núi thẳm.

Nhưng vài năm không gặp, nào ngờ hắn đã trở thành tân Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa, tu vi lại cao hơn nàng một khoảng lớn.

Hiện giờ nàng là Thần Du Cảnh đỉnh phong, còn hắn đã là Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh...

Khoảng cách như vậy, e rằng nàng có cố gắng đến vài chục năm cũng không thể nào với tới.

Đứng trước mặt hắn, Vân Huyên không khỏi mặc cảm, trong lòng chua xót.

Nhận thấy được điểm lạ thường của Vân Huyên, Dương Khai nhíu mày, không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, cười gượng gạo:

- Đừng nói là không nhận ra ta chứ?

- Hóa thành tro ta cũng nhận ra được.

Vân Huyên gượng cười.

- Vậy sao lại nhìn ta như nhìn người lạ thế?

Dương Khai nhéo nhéo mũi.

- Nếu giận vì không báo tin bình an cho cô thì ta xin lỗi, mấy năm nay quả thực quá bận rộn, hơn nữa có một số việc thật sự không muốn để cho người khác biết.

- Hừ, biết ngay ngươi là tên bạc tình bạc nghĩa mà.

Nguyễn Tâm Ngữ hậm hực.

- Rõ ràng là muốn chơi đùa người khác rồi bỏ chạy, không muốn chịu trách nhiệm.

- Ta phải chịu trách nhiệm gì? Chuyện lần đó là chuyện ngoài ý muốn được chưa?

Dương Khai lúng túng.

Nói ra thì mấy năm qua hắn thật sự không nhớ tới Vân Huyên bao giờ, đối với người phụ nữ này, tuy Dương Khai cảm thấy áy náy, nhưng cũng không xem nàng ngang hàng với Tô Nhan tiểu sư tỷ.

Năm đó nếu không phải vì độc thần thức của Mị yêu, sự việc xấu hổ đó cũng đã không xảy ra.

- Quả nhiên không muốn nhận, ta thực sự nhìn lầm ngươi rồi!

Nguyễn Tâm Ngữ buông lời khinh miệt, ánh mắt đầy sự coi thường.

Dương Khai lắc đầu chán nản.

Vân Huyên luôn im lặng từ đầu, tới giờ mới thở ra một hơi nặng nề, khẽ mỉm cười:

- Tâm Ngữ, đừng nói chuyện này nữa, chẳng hay ho gì đâu, có một số chuyện, một số người, chỉ cần đã từng nắm trong tay được, không cần phải ràng buộc mãi.

- Tỷ cũng thoải mái thật đó.

Nguyễn Tâm Ngữ kinh ngạc nhìn Vân Huyên.

- Còn ngươi, sao có thể khiến một tên đệ tử Chiến Hồn Điện dẫn bọn ta đến đây? Sao tên đó lại nghe lệnh ngươi?

Vân Huyên hồ nghi nhìn Dương Khai.

- À, nửa tháng trước đã ta có xung đột với tên này, lúc đó đã triển khai vài thứ trên người hắn, có thể dùng thần niệm để kết nối với hắn, hôm nay nhìn thấy hai người liền bảo hắn đưa hai người tới đây.

Dương Khai giải thích.

- Độc Ngạo Minh cũng bị kéo vào chuyện này à?

- Ừ.

Vân Huyên gật đầu.

- Thánh nữ đời trước của Thánh địa các người đã đi qua địa bàn Độc Ngạo Minh ta và giết chết vài đệ tử, sau đó Trương Ngạo của Phá Huyền Phủ liền mời cha ta tới đây để đòi Cửu Thiên Thánh Địa giải thích, thế là cha ta đồng ý, không ngờ bọn họ không hề có ý định hoà giải với phía ngươi, mà vừa tới đã muốn ra tay rồi.

- Bọn chúng kéo các ngươi đến đây chẳng qua cũng chỉ để góp số đông thôi.

Dương Khai cười khẩy.

- Có lẽ là vậy, kỳ thực rất nhiều thế lực cũng gặp chuyện giống như Độc Ngạo Minh, nhưng trước khi bọn ta tới đây, có hai thế lực nhỏ muốn đi đã bị bọn Trương Ngạo giết sạch rồi.

Dương Khai nheo mắt lại:

- Bọn chúng hạ thủ thật cơ đấy.

- Qua chuyện này ta nghĩ không ai dám đi nữa. Hơn nữa, bọn Trương Ngạo còn nói rất chắc chắn lần tấn công tiếp theo sẽ san bằng Thánh địa, các ngươi... có trụ được không?

Dương Khai chậm rãi lắc đầu:

- Nếu đánh thật thì kết quả cũng là một mất một còn, Thánh Địa không yên ổn, các ngươi cũng sẽ không được yên ổn.

- Vậy phía ngươi định thế nào? Tốt nhất hãy mau rời đi, ở lại đó thực sự quá nguy hiểm.

- Không cần lo lắng, ta đã có cách ứng phó, nói đi cũng phải nói lại, các ngươi đừng dính vào nữa.

Dương Khai nghiêm mặt.

- Nếu nhúng tay vào, Độc Ngạo Minh các ngươi chắc chắn sẽ chịu tổn thất rất nghiêm trọng.

- Nghĩa là sao?

Vân Huyên nghe vậy liền giật mình.

- Bây giờ không tiện nói, dù sao thì sau khi trở về hãy khuyên phụ thân mình nhanh chóng đưa người rời khỏi đây, nơi này không lâu nữa sẽ xảy ra biến cố lớn.

Vân Huyên cau mày, khẽ gật đầu, không cần Dương Khai phải giải thích thêm, nàng chọn cách tin tưởng.

Nguyễn Tâm Ngữ ở một bên cười nhạo:

- Ngươi tự tin thái quá rồi thì phải? Tuy rằng kết giới của Cửu Thiên Thánh Địa các ngươi không tồi, cao thủ cũng có vài người, nhưng theo ta được biết, số lượng cao thủ Nhập Thánh Cảnh mà Trương Ngạo lôi kéo được nhiều gấp đôi so với Thánh Địa các người.

- Vậy thì sao?

Dương Khai cười nhạt.

- Bọn chúng mà dám không đi thì sẽ phải trả giá.

- Thật không hiểu nổi nhà ngươi...

Nguyễn Tâm Ngữ chậm rãi lắc đầu.

- Loại người như ngươi sao lại trở thành Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa được cơ chứ?

- Mỗi người đều có cơ duyên của mình.

Dương Khai cười khà khà.

- Ta thà không phải là Thánh chủ gì cả.

Nguyễn Tâm Ngữ bĩu môi tỏ vẻ không tin. Theo nhận định của nàng, bất kể nam nhân nào đã có cơ duyên như vậy, có lẽ đều mừng rỡ vô cùng, sao lại không đáng màng đến như Dương Khai nói được?

Tiểu tử này rõ ràng là đã được của rẻ còn khoe mã! Nguyễn Tâm Ngữ càng coi thường Dương Khai hơn, bụng nghĩ sở dĩ công lực của hắn tăng nhanh chóng như vậy hoàn toàn là nhờ Cửu Thiên Thánh Địa bồi dưỡng.

Nếu Cửu Thiên Thánh Địa đồng ý bồi dưỡng, thì nàng cũng có thể đạt tới trình độ đó.

- Còn có việc gì khác nữa không?

Vân Huyên hỏi Dương Khai.

Dương Khai ngạc nhiên, lắc đầu:

- Hết rồi.

- Vậy bọn ta về trước đây, đi ra ngoài lâu sẽ khiến người khác sinh nghi.

Vân Huyên nói xong, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Dương Khai, hạ giọng nói:

- Bất kể thế nào thì lần này cũng phải cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ta sẽ nói với cha ta, còn nữa... Ngươi cũng phải cẩn thận, ta biết ngươi hiện tại lợi hại hơn trước kia, địa vị cũng khác trước, nhưng sức mạnh của một mình ngươi có hạn, nếu có chuyện gì không thể giải quyết được thì nhất định đừng quá gượng ép.

- Ừ, ta nhớ rồi.

Dương Khai gật đầu.

- Vậy bọn ta đi đây, lần này nếu có thể vượt qua kiếp nạn, sau này hoan nghênh ngươi tới Độc Ngạo Thành bất cứ lúc nào.

Vân Huyên nhoẻn miệng cười, rời đi cùng Tâm Ngữ.

Đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng hai nàng, Dương Khai mang tâm trạng phức tạp, hắn không ngờ cô nương này nói đi là đi, rõ ràng dứt khoát, không một chút ủy mị lưu luyến.

Vốn Dương Khai còn đang nghĩ làm cách nào để trấn an nàng, bây giờ xem ra điều đó là không cần thiết nữa.