Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 865: Huyền thoại..



Tuyết Sơn vô tận, hai nữ tử dung mạo mỹ miều, công lực mạnh khủng khiếp đứng đối đầu, rõ là sắp bước vào một cuộc giao chiến.

Hơn nữa, hai người họ đều là mỹ phụ.

Tất cả mọi người đều không khỏi chống mắt lên chờ đợi, muốn biết nếu hai người họ mà giao chiến thì sẽ có kết quả như thế nào.

Quái ở chỗ, mỹ phụ công lực thấp hơn đó lại tỏ ra rất thản nhiên, bình tĩnh, còn Ma tướng Tuyết Lỵ công lực mạnh hơn lại mang vẻ mặt nghiêm nghị, như có phần nào đó kiêng dè.

Điều này khiến không ít người hồ nghi khó hiểu.

Lệ Dung liếc nhìn những tộc nhân đang đột phá, cảm giác họ đã đến được ngưỡng cuối cùng, bèn không khách khí nữa, lạnh lùng nói: - Quan Nô tiền bối là do ngươi giết đúng không?

- Ngươi nói tên Bối Quan Nhân đó à? Thần sắc Tuyết Lỵ đầy nham hiểm. - Là ta thì làm sao? Thân là một thành viên của Ma tộc mà lại dám động thủ với bổn tọa, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc!

- Được! Ngươi thừa nhận là được rồi! Lệ Dung hít sâu một hơi, gương mặt đầy nét u buồn, trầm giọng nói: - Quan Nô tiền bối đã dốc sức cho tộc ta bao nhiêu năm, không ngờ ta lại không thể gặp người lần cuối cùng... Ma tướng Tuyết Lỵ, ngươi phải trả giá cho việc này!

Dứt lời, ma nguyên nội thể thình lình quay cuồng, hóa thành một làn sương đen xộc thẳng về phía Tuyết Lỵ.

- Khá khen cho dũng khí đó! Tuyết Lỵ cười khẩy, thấy Lệ Dung chủ động ra tay với mình, ả không hề chần chừ, lập tức lao về phía Lệ Dung.

Hai bóng dáng diễm lệ đẫy đà va chạm nhau, sức mạnh cuồng bạo bùng phát, một trận đại chiến kinh thiên động địa thuộc về Nhập Thánh Cảnh đã mở màn.

Ai nấy cũng như bị hút hồn, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

- Thánh chủ đại nhân, đám tộc nhân Ma tộc này có hơi không bình thường. Da mặt Vu Kiếp co giật, khẽ nói với Dương Khai.

Các tộc nhân bình thường hội tụ lại cùng đột phá thì khoan khỏi bàn, còn mỹ phụ thân là thủ lĩnh đó lại chủ động khiêu chiến Tuyết Lỵ, rõ ràng là lấy trứng chọi đá.

Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh và tam tầng cảnh tuy chỉ cách nhau một cấp bậc nhỏ, nhưng chiến lực lại như một trời một vực.

Vu Kiếp nghĩ Lệ Dung sẽ bại trận ngay thôi.

Mắt lão đã nhìn sáu phương, tai đã nghe tám hướng, chuẩn bị sẵn sàng lát nữa khi Tuyết Lỵ không chú ý đến mình sẽ chuồn ngay.

- Đúng là không bình thường. Dương Khai cười khà khà. - Chắc là do bị giam cầm quá lâu.

Tuy là nói vậy, nhưng Dương Khai cũng có thể hiểu được tâm trạng của Lệ Dung.

Quan Nô bị Tuyết Lỵ đánh đến tan tành cơ thể, xác thịt vương vãi khắp nơi, sao bà có thể không tức giận được?

Lúc đầu không vội đi tìm Tuyết Lỵ báo thù, hẳn là vì bảo vệ tộc nhân. Hiện giờ các tộc nhân đã sắp tấn thăng xong, bà nóng lòng động thủ ngay cũng là dễ hiểu.

Trên trời, hai mỹ phụ tử chiến xáp lá cà như hai huyết hải cừu địch, từng vòng ma nguyên đen kịt khếch tán ra bốn phía, mỗi lần xung đột, từng luồng sóng năng lượng tinh diệu truyền ra, khiến tất cả mọi người đều phải nheo mắt lại, cõi lòng run rẩy.

Đại chiến của cao thủ Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh và tam tầng cảnh, về cơ bản là rất hiếm thấy.

Dương Khai luôn dõi theo, căn bản không thể nào nhìn ra trong hai người họ, ai mạnh ai yếu.

Nhưng từ mức dao động khí tức, hắn phỏng đoán hẳn là Lệ Dung đã bị áp chế rồi.

Từng dải ma nguyên đen ngòm lan ra như rắn độc, hóa thành thông thiên mãng xà trong nháy mắt, nhe răng nanh vồ về phía một trong hai người.

Cùng lúc đó, khí tức thần hồn thuộc về Tuyết Lỵ dần mạnh lên, bắn vào một góc nào đó trong hư không.

Ở đó, bóng Lệ Dung hiện ra chợt khựng lại, hình như đã bị thần thức của Tuyết Lỵ đánh trúng, không đợi bà phản ứng, lũ mãng xà đen như mực đó liền táp tới.

Tiếng la thất thanh vang dội, đám người Trương Ngạo, Tào Quản đang quan chiến kinh hãi vô cùng, lấy làm hãi hùng vì sức mạnh của Tuyết Lỵ.

Dưới tay ả, cường nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh chỉ trụ được chưa đầy thời gian nửa nén hương đã bại trận. Trương Ngạo trộm nghĩ, nếu mình đối chiến với Tuyết Lỵ, e là thời gian có thể trụ được sẽ ngắn hơn.

Mỹ phụ từ trên trời rơi xuống đó đã quá khá rồi.

Vù vù vù...

Chính vào lúc mọi người đều đang la lên thất thanh, một tiếng vang nhỏ truyền ra từ trong cơ thể lũ mãng xà nọ, ngay sau đó, hào quang bừng sáng, mãng xà tan xác, Lệ Dung thoát khỏi vòng vây, khóe miệng dính vết máu đỏ sẫm, hình như đã bị thương trong lúc giao phong.

Tuyết Lỵ ung dung nhìn bà, cười khinh miệt: - Chỉ có chút bản lĩnh này mà dám làm càn trước mặt bổn tọa? Ngoan ngoãn quy thuận dưới chân bổn tọa, bổn tọa có thể ta chết cho ngươi!

Lệ Dung đưa tay lao miệng, ánh mắt lạnh lạnh nhạt chĩa vào ả, không nói tiếng nào.

Một chốc sau, bà chậm rãi nhắm nghiền mắt, khí tức toàn thân liền nảy sinh sự thay đổi kinh thiên động địa.

Từ trong cơ thể bà, trào ra từng vệt ma nguyên đen mắt người có thể nhìn thấy được, những ma nguyên này vần vũ không ngừng như linh xà, bò từ từ khắp cơ thể Lệ Dung rồi chìm vào trong y phục bà và biến mất tăm.

Và gương mặt xinh đẹp của bà lại xuất hiện thêm những đường hoa văn màu đen quái dị.

Chúng toát ra một vẻ đẹp đầy hoang dã.

Ma Thần Biến!

Lệ Dung tu luyện Ma Thần Biến chính thống nhất, tuy không sánh bằng Dương Khai, nhưng có thể nâng cao sức chiến đấu và lực khí huyết nên một mức rất cao.

Vốn chỉ là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, sau khi thi triển Ma vân, khí tức hoang dã và hung ác ở bà đã ngang ngửa Tuyết Lỵ.

Như thể được Ma Thần Biến mà bà thi triển dẫn dắt, những tộc nhân Cổ Ma đang đột phá ngưỡng cửa cuối cùng cũng ồ ạt gầm rú như bầy thú bị giam hãm.

Từng luồng ma nguyên tản ra, trên mặt và cả da thịt để trần bên ngoài của mỗi người đều phủ đầy Ma vân với độ dày đặc khác nhau.

Trên không trung, dưới lần oanh kích cuối cùng của thiên địa uy năng, các tộc nhân Cổ Ma ngửa mặt lên trời thét dài, căn bản không ngưng tụ bất cứ sức mạnh nào, chỉ dùng thân xác hứng chịu sự hủy diệt ẩn chứa trong uy năng đó.

Âm thanh răng rắc giòn tan vọng ra từ trong xác thịt, xương cốt, sóng khí vô hình khếch tán dưới chân họ, mấy trăm người đồng loạt bước lên cấp bậc mới trong cùng một tích tắc.

Tròng mắt Tuyết Lỵ run rẩy kịch liệt, biểu cảm trên mặt Úc Mạt cũng trở nên nặng nề, chân tay run lẩy bẩy.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Ma vân đó, hai người này cùng lúc nhớ đến một truyền thuyết xa xưa.

- Các ngươi là... Tuyết Lỵ thét lên chói tai như một mụ điên, có vẻ đã nhận ra lai lịch của phe Lệ Dung, nhưng lại không dám nói ra từ cấm kỵ đó. - Các ngươi là bộ tộc đó?

Tương truyền, vào thời huy hoàng của Đại Ma Thần, trong Ma tộc có một phân chi nhỏ, đó là phân chi chuyên hầu hạ Đại Ma Thần.

Họ được Đại Ma Thần đích thân bồi dưỡng, sở hữu huyết thống cao quý nhất trong cả Ma tộc ngoài Đại Ma Thần.

Đứng trước bộ tộc này, cái danh Ma tướng căn bản chẳng là cái đinh gì.

Bất cứ một Ma tộc nhân nào khi gặp họ, cũng đều phải đối đãi cung kính! Họ là kẻ bầy tôi của Đại Ma Thần, là niềm vinh dự của cả Ma tộc.

Vào thời đó, bất cứ một Ma tộc nhân nào cũng đều xem việc gia nhập phân chi này là mục tiêu cao nhất. Nhưng họ không bao giờ thu nhận người ngoài, chỉ tự mình sinh con nối dõi, nhân số tuy ít, nhưng lại có một sức mạnh không tưởng.

Cơ hồ mỗi một tộc nhân xuất thân từ đây đều có thể chiến đấu vượt cấp. Những nhân tài xuất chúng trong đó còn có thể giao đấu với đối thủ vượt xa mấy cấp bậc mà không rơi vào thế yếu.

Thời đó, Ma tộc nhân của tiểu phân chi này theo Đại Ma Thần chinh chiến thiên hạ, lập được bao công lao hiển hách, và cũng thay Đại Ma Thần thống trị cả một cõi đất trời.

Họ là thân tín của Đại Ma Thần, là tượng trưng cho vô địch!

Trong truyền thuyết, lúc họ chiến đấu toàn lực, cơ thể sẽ được một thứ gọi là Ma vân phủ bên ngoài, Ma vân này ẩn chứa sức mạnh của Đại Ma Thần, có Ma vân, sẽ hiếm ai trong thế gian có thể làm địch thủ của mình được.

Nhưng sau khi Đại Ma Thần tạ thế, phân chi này cũng mai danh ẩn tích từ đây.

Phân chi đó được gọi là tộc Cổ Ma!

Qua nhiều năm như vậy, không ai biết truyền thuyết năm xưa có phải là thật hay không, thậm chí rất nhiều người còn cho rằng phân chi huyền thoại này chẳng qua chỉ là bịa đặt hòng tăng thêm uy danh cho Đại Ma Thần.

Nhưng giờ đây, cảnh tượng chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại hiện hữu ngay trước mắt Tuyết Lỵ.

Những đường Ma vân phủ bên ngoài đó đã nói rõ tất cả.

Từ những Ma vân này, Tuyết Lỵ cảm nhận được rõ ràng một sức mạnh khủng khiếp.

- Nhận ra rồi à? Lệ Dung nhìn ả đầy mỉa mai, điềm nhiên gật đầu: - Xem ra cũng có mắt nhìn đấy chứ.

- Không thể nào! Tuyết Lỵ hét ầm lên, phong thái của Ma tướng đã tiêu tan thành mây khói. - Lẽ ra các ngươi đã diệt vong từ lâu rồi mới phải! Sử sách ghi lại, chính vị đại nhân đó đã đích thân chôn vùi các ngươi, vì các ngươi đã xúc phạm một sức mạnh không thể đắc tội!

Thân là Ma tướng, Tuyết Lỵ tất phải biết những bí mật mà người khác không biết.

Những ghi chép liên quan đến tộc Cổ Ma, ả ít nhiều cũng đã nghe qua.

Tương truyền, vì một vài nguyên nhân đặc biệt, trước khi Đại Ma Thần tạ thế, đã cố ý tiêu diệt tộc Cổ Ma.

Bởi vậy, Tuyết Lỵ cũng luôn nghĩ, phân chi này đã không còn trên cõi đời này từ lâu rồi.

- Nếu không tin, thì tự mình kiểm nghiệm đi, dùng thân thể của ngươi ấy! Lệ Dung hừ lạnh, chủ động tấn công lần thứ hai.

Trong lúc Tuyết Lỵ thất thần, Lệ Dung đã xông tới trước mặt ả, bà giơ ngón tay ra, một chút hào quang lấp lóe, hào quang đó như có sức mạnh tiêu hồn đoạt phách, khiến Tuyết Lỵ không khỏi hoảng hốt.

- Đại nhân! Úc Mạt kêu lên, đang định tiến tới giúp sức thì phía bên tộc Cổ Ma, Ngân Nha và Huyết Kích từ đầu tới giờ vẫn luôn án binh bất động cũng đã ra tay.

Họ cười độc địa, giáp công Úc Mạt từ hai phía, khiến y cuống cuồng tay chân, không cách nào thoát thân được.

Kêu lên thảm thiết, Tuyết Lỵ bay về sau như con diều giấy, bờ vai mỏng manh xuất hiện thêm một lỗ thủng có thể nhìn thấy tận xương, chảy ròng ròng thứ máu lấp lóa kim quang.

- Ngươi mà cũng đòi sở hữu kim huyết của Đại Ma Thần? Nhìn thấy ánh sáng vàng đó, sắc mặt Lệ Dung chợt thêm phần dữ tợn, sát khí trong đôi mắt dâng lên vô hạn, càng không muốn buông tha cho ả.

Tuyết Lỵ bối rối trấn an bản thân, vừa rồi trong lúc kinh hãi, ả không nên bất cẩn để Lệ Dung đắc ý. Giờ đây đối mặt với một cường nhân của tộc Cổ Ma, ả căn bản không dám có một chút sơ suất nào nữa.

Bởi đó chính là bộ tộc huyền thoại!

Tới tận lúc này, ả mới biết, đối phương thật sự có thừa tư cách và sức mạnh để giao chiến với ả, cho dù tu vi có thấp hơn ả một cấp bậc nhỏ.

- Ngẩn người ra đó làm gì? Đang bị Ngân Nha và Huyết Kích kìm chặt, Úc Mạt gào lên. - Muốn sống thì mau tới giúp, bằng không các ngươi phải chết hết!

Câu này nhằm vào đám người Trương Ngạo và Tào Quản đang giương mắt ếch lên nhìn.

Nghe vậy, bọn chúng liếc nhìn nhau, thần sắc phức tạp vạn phần, khẽ cắn răng, chúng bèn lôi bí bảo ra, chuẩn bị giải vây cho Úc Mạt.