Phi Vũ sư thúc vẫn như thế, toàn nói năng linh tinh trêu chọc Dương Khai đỏ mặt máu sôi, còn bà lại ở bên cạnh cười đến mức không đứng thẳng nổi, cả người run rẩy.
Đám người Thương Viêm cũng tới rất nhanh, gặp Dương Khai, hỏi thăm tình hình đám Ma nhân kia, dặn dò hắn nhất định phải chú ý cẩn thận không thể để Ma nhân lừa...
Cảm nhận được sự quan tâm của các sư thúc, Dương Khai cảm thấy ấm lòng, liên tục cười đáp lại.
Từ Thương Viêm và những người khác, Dương Khai còn biết trong thời gian trước có không ít cao thủ tới Thiên Tiêu Tông, hỏi Sở Lăng Tiêu về đám Ma nhân, cũng có người kích động phẫn nộ, thỉnh cầu Sở Lăng Tiêu ra tay giết Dương Khai cấu kết Ma nhân, thanh lý môn hộ.
Sở Lăng Tiêu cũng không thèm để ý tới bọn họ, chỉ bế quan trong mật thất, không gặp người ngoài.
Những người đó hết cách, đợi ở Thiên Tiêu Tông cả một thời gian đều chỉ có thể phẫn nộ bỏ đi.
Tuy nhiên theo thanh danh từ Cửu Thiên Thánh Địa truyền tới, trong khoảng thời gian này không ai tới Thiên Tiêu Tông nữa, bọn họ cũng không muốn đắc tội với Cửu Thiên Thánh Địa, bằng không có thể sẽ mất đi cơ hội được vị luyện đan sư vĩ đại đó giúp luyện đan.
Tiếp đó Dương Khai lại vấn an tổ sư Sở Lăng Tiêu, nói chuyện một hồi.
Biết được phía Lệ Dung cũng an phận thủ thường, sống yên ổn trong Cửu Phong, Sở Lăng Tiêu cũng vô cùng hài lòng, nhưng vẫn dặn dò Dương Khai không ít chuyện, cũng giống như mấy vị sư thúc kia.
Ở lại Thiên Tiêu Tông ba ngày, hóa giải những mệt mọc tích lũy sau khi luyện đan trong một thời gian dài như vậy, thể xác và tinh thần được thoải mái, Dương Khai mới lên đường trở về.
Trong thời gian gần một năm, Dương Khai luôn tinh tiến thuật luyện đan của mình, càng không ngừng giúp người khác luyện đan, cảm ngộ từ luyện đan, phụ trợ tu luyện tự thân, không có một ngày nào nghỉ ngơi.
Lần này có cơ duyên nghỉ ngơi vài ngày, Dương Khai cảm thấy tu vi của mình lại vừa tiến thêm một đoạn.
Lập tức hiểu được đây là kết quả của việc thả lỏng. Mọi tích lũy cô đọng trong gần một năm đã chuyển thành kết quả có thể thấy được, trở thành chất bổ cho sự tăng trưởng của mình.
Không tới một ngày sau, Dương Khai lại quay về Cửu Thiên Thánh Địa.
Mới vừa vào Cửu Phong, thần niệm Lệ Dung truyền tới:
- Chúa thượng, nữ tử Yêu tộc đó có việc cầu kiến!
- Nữ tử Yêu tộc?
Dương Khai dừng chân giữa không trung, nhướn mày nghĩ trong chốc lát rồi truyền tin hỏi:
- Thái Điệp?
- Dạ, chính là cô ta!
- Cô ta tới làm gì?
Dương Khai có chút khó hiểu.
- Không nói ạ, nếu Chúa thượng không gặp thì thuộc hạ sẽ đuổi cô ta đi.
Lệ Dung đáp lại.
- Không cần, ta tới đây.
Một lát sau, Dương Khai xuất hiện ở ngọn núi mà tộc Cổ Ma ở.
Lững thững đi vào trong cung điện lớn nhất, Dương Khai liếc mắt liền nhìn ra Thái Điệp với đôi cánh bảy màu đang ngồi ngay ngắn ở đó, vẻ mặt lạnh lùng, lặng yên chờ đợi, như pho tượng không nói không cười, như thể là ai nợ tiền nàng vậy.
Ngân Nha và Huyết Kích cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn nàng, đều cảm nhận được áp lực lớn lao từ trên người nàng.
Cường nhân Yêu tộc lạnh lùng như núi tuyết này tuy rằng xinh đẹp tuyệt trần, đôi cánh bảy màu sau lưng càng tăng thêm vẻ đẹp, nhưng Ngân Nha và Huyết Kích tự thấy bản lĩnh của mình không thể chinh phục được tảng băng này.
Tới gần nàng sẽ chỉ làm thể xác và tinh thần mình đóng băng...
Thấy Dương Khai đến, mắt Thái Điệp rốt cục cũng chuyển động, nhìn vào hắn.
Lệ Dung bước nhanh ra nghênh đón, đi theo bên cạnh Dương Khai thấp giọng hỏi:
- Cô ta đến đây đã ba ngày rồi, cứ ngồi ở đó không nhúc nhích, bọn thuộc hạ chào hỏi cũng không thèm để ý, chỉ nói muốn đợi ngài về.
- Ừ.
Dương Khai gật đầu chán nản.
- Vất vả cho các ngươi rồi.
Nói vậy rồi đi lên trước, mỉm cười chắp tay:
- Thái Điệp cô nương.
Thái Điệp nhẹ nhàng gật, đầu xem như đã chào hỏi, nét lãnh đạm trên mặt vẫn không giảm, thản nhiên nói:
- Ta chờ ngươi lâu lắm rồi.
Dương Khai cười khan, nghĩ thầm có không phải ta bắt ngươi đợi đâu, sắc mặt kiềm chế hỏi:
- Có phải Đại tôn tìm ta có việc gì không?
Thái Điệp đáp:
- Phải, Đại tôn mời ngươi qua Lôi Mộc Phủ một chuyến.
- Hóa Sinh Trì các ngươi lại xảy ra vấn đề rồi hả?
Dương Khai nhíu nhíu mày, Đại tôn tìm hắn, hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới nguyên nhân này.
- Không phải vấn đề Hóa Sinh Trì...Ngươi không cần hỏi nhiều, tới Lôi Mộc Phủ rồi Đại tôn sẽ nói cho ngươi.
Dương Khai lập tức cứng họng tới mức không nói nổi thành lời, mấy vị thống lĩnh ở bên cạnh cũng trợn trừng mắt.
Trông Thái Điệp không có vẻ gì là đang mời cả, lời nói đều là sặc mùi ngạo nghễ, giống như đang ra lệnh, làm người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Hàn Phi bỗng chốc liền trầm sắc mặt xuống.
Đều là mỹ nhân khí chất băng lãnh, lại là cường nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, giữa hai bên mơ hồ có một cảm giác bài xích, Hàn Phi đã sớm thấy khó chịu với đối phương, mong tìm cơ hội đánh một trận giáo huấn cho tiểu nương này nên biết cung kính trước mặt Chúa thượng.
Phát hiện không khí có phần căng thẳng, Dương Khai vội vàng nói:
- Đại tôn đã tìm ta vậy thì đi một chuyến thôi, chắc là có đại sự. Ừm, Thái Điệp cô nương chờ một chút, ta vừa từ bên ngoài trở về, có một số việc cần phải sắp xếp.
- Tiểu tử ngươi tuy rằng không phải là sư phụ tốt nhất, nhưng mấy người bọn ta là đệ tử giỏi nhất đó...
Hồng Phương cười lớn:
- Trước kia bọn ta luyện chế một viên đan dược Thánh cấp tối thiểu cũng mất hai canh giờ, hao phí lượng lớn tinh thần và sức lực, nhưng hiện tại chỉ cần một nửa thời gian, sức lực hao phí cũng giảm đi rất nhiều. Tất cả đều là thu hoạch khi quan sát ngươi luyện đan đó.
Tất cả mọi người đều mỉm cười gật gù.
Trước kia chưa từng luyện đan với cường độ cao, họ cũng không phát hiện ra tiến bộ của mình. Nhưng nhiều ngày Dương Khai không có mặt, tất cả dược liệu tiếp nhận đều do bọn họ luyện chế.
Thử một hai lần, khi nghiệm chứng những thu hoạch quan sát Dương Khai luyện đan, mỗi người đều phát hiện ra tiến bộ của mình tương đối rõ ràng.
Bất kể là thời gian cần dùng hay là phẩm chất đan dược luyện chế ra đều nâng cao rất nhiều.
Đỗ Vạn thậm chí còn tự tin có thể luyện chế ra Thánh cấp trung phẩm đan.
Quan sát Dương Khai luyện đan mấy tháng, so với bọn họ nghiên cứu mấy chục năm còn thu hoạch lớn hơn, năm vị đại sư mỗi người đều vô cùng vui mừng, nhiều ngày dùng hết sức lực để luyện đan, mỗi ngày bình quân có đến hai mươi viên đan dược ra lò, không hỏng lấy một viên.
Song họ là năm người hợp lực luyện chế hai mươi viên, còn Dương Khai một mình đã có thể làm được.
Điểm này bọn họ vẫn thực bái phục, tự thấy không thể so sánh với luyện đan sư sở hữu lửa thần thức
- Có điều nói ra thật xấu hổ, luyện đan mấy ngày qua, năm người bọn ta nhiều ít gì cũng có lúc thất bại, lãng phí không ít dược liệu tốt.
Đỗ Vạn tiếc nuối nói.
Luyện đan sư chẳng những coi đan dược như mạng sống, mà kể cả dược liệu tốt cũng coi như châu báu, tuyệt đối không lãng phí một thứ gì, mỗi lần luyện chế thất bại đều đau lòng vô cùng.
Còn Dương Khai luyện đan thì chưa từng một lần thất bại.
- Không sao, dù sao Thánh địa hiện tại vật tư rất phong phú, cũng không phải không thể đền được.
Dương Khai nhếch miệng cười.
- Các vị đại sư có thu hoạch là được.
- Ừ, vừa lúc ngươi trở về, bọn ta muốn thương lượng một chuyện với ngươi.
Đỗ Vạn khẽ mỉm cười.
- Các vị có gì chỉ bảo cứ nói.
- Có thể tăng số lượng đan dược luyện chế mỗi ngày lên được không, ngươi mỗi ngày vẫn luyện chế hai mươi viên, phần còn lại để năm người bọn ta luyện chế, coi như vừa ở đây quan sát thủ pháp của ngươi, vừa nghiệm chứng những thành quả gặt hái được.
- Đúng vậy.
Hà Phong gật đầu:
- Cơ hội hiếm có, mấy lão già bọn ta chuẩn bị tạm thời ở lì luôn trong này rồi.
- Chỉ sợ tiểu tử ngươi chê năm người bọn ta ngu dốt thôi...
Thường Bảo cười hề hề.
- Không dám không dám...
Dương Khai trầm ngâm một chút nói:
- Vừa lúc tiểu tử chuẩn bị có việc phải đi ra ngoài một chuyến, nếu các vị thấy được, số lượng hai mươi viên đan dược mỗi ngày vẫn để các vị luyện chế.
Năm người liếc nhau, tuy rằng cảm thấy có chút khiếp sợ nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Thực ra Dương Khai thành thực khai báo như vậy, họ cũng thấy rất vui.
- Vậy ngươi phải đi sớm về sớm mới được, bọn ta ở đây chỉ luyện đan không quan sát được thủ pháp của ngươi, chẳng phải là phí công sao?
Thường Bảo bông đùa.
- Không sao, thu hoạch trong mấy tháng cũng cần một thời gian nhất định để củng cố.
Khổng Nhược Vũ cười bảo:
- Ta cũng chỉ mong như vậy đấy chứ, không cần nghe lão, cứ đi đi, khi nào xong việc thì trở về cũng không muộn.
Hắn vốn đang nghĩ nếu rời đi thì công việc luyện đan bên này nên làm thế nào. Nếu năm vị đại sư không hỗ trợ thì chỉ có thể tạm thời ngưng lại một thời gian thôi.
Nhưng năm vị đại sư chủ động yêu cầu giúp đỡ, âu cũng đã hợp ý Dương Khai.
Đi tìm Từ Hối, dặn dò xong vài câu, Dương Khai liền trở lại ngọn núi đó, theo sau Thái Điệp, hắn cùng Lệ Dung hướng tới Lôi Mộc Phủ.