Bốn người Yêu tộc tâm trạng không tốt lắm, duy chỉ có Dương Khai và Lệ Dung thì tràn đầy chờ mong.
Khi vào đây, bọn họ cũng đã xác định nơi đây có liên quan đến Đại Ma Thần, có tâm tìm hiểu đến tột cùng thì tất sẽ không nản chí giữa đường.
Hiện tại không có phát hiện gì, có thể chỉ là do chưa đến đúng chỗ mà thôi, đợi khi đến được đó tất nhiên sẽ xuất hiện manh mối.
Dương Khai và Lệ Dung lòng đều tràn đầy tin tưởng.
Ngày nọ, đang đi trong khoảng thiên địa mênh mông khôn cùng, Dương Khai bỗng nhiên cảm thấy được một khí tức không tầm thường từ sau lưng truyền đến.
Kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Lệ Dung đang ngẩng đầu nhìn chăm chú vào trong không trung, ánh mắt lộ vẻ đăm chiêu, sức mạnh thúc giục từng hồi trong cơ thể, truyền đến dao động rất mạnh.
Một đạo kỳ quang xẹt qua từ phía chân trời, Lệ Dung rùng mình, đôi mắt sáng lên, năng lượng dao động trong cơ thể truyền ra càng thêm mãnh liệt.
Lôi Long dẫn đường phía trước bỗng dừng bước, khẽ nhìn về sau, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt Dương Khai biến ảo, mới đầu còn không rõ rốt cuộc Lệ Dung bị gì, đợi đến khi nhìn thấy gương mặt bà sáng bừng, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, khẽ quát:
Hai vị cường nhan Yêu tộc cũng rất biết điều, bèn đi tới, cách xa Lệ Dung một khoảng.
- Đây là dấu hiệu sắp đột phá.
Lôi Long chĩa ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lệ Dung, khẳng định lại phán đoán của Dương Khai.
Lệ Dung hiện đang là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, hơn nữa ở cảnh giới này cũng đã nhiều năm.
Lúc trước khi Dương Khai đưa tộc Cổ Ma ra khỏi Ma Cổ Bảo, đặt chân đến Thông Huyền đại lục, công lực của người trong tộc Cổ Ma ít nhiều đều có chút thăng tiến.
Công lực của Lệ Dung càng mạnh, càng có ích cho hắn. Lần sau nếu gặp lại ả nữ nhân Tuyết Lỵ đó, Dương Khai phỏng chừng ả cũng đừng hòng trốn thoát khỏi tay Lệ Dung.
Lệ Dung với công lực lưỡng tầng cảnh và thi triển Ma Thần Biến đã có thể đánh ngang sức ngang tài với Tuyết Lỵ, thăng đến tam tầng cảnh nhất định sẽ có thể ăn chắc ả.
- Không sao, đằng nào thì tạm thời cũng không thấy gì, ở đây nghỉ ngơi một chút vậy.
Lôi Long khẽ mỉm cười, rồi lại đăm chiêu nói:
- Có điều sao bà ấy lại đột phá vào lúc này? Là do phát hiện có gì đó có lợi cho sức mạnh của mình sao?
Liệt Địa Thần Ngưu nghĩ một lát nói:
- Đã nhiều ngày ta thấy bà ấy vẫn đang ngó chừng bầu trời, liệu có phải trong những kỳ quang lấp lóa đó ẩn chứa điều gì huyền bí?
- Bầu trời?
Lôi Long nói xong ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy trên trời từng đạo kỳ quang như sao chổi lướt đi, chăm chú nhìn một chút, một lát sau gật đầu nói:
- Cũng có khả năng, công lực đạt tới trình độ như bà ấy thường sẽ có những phát hiện vô tình, có thể khiến thực lực tăng mạnh.
- Vậy Lão Ngưu cũng xem thử xem, nói không chừng có thể trở nên mạnh hơn, đến lúc đó Lôi Long ngươi lo mà cúi đầu xưng thần đi.
Liệt Địa Thần Ngưu liền hưng trí, khoanh chân ngồi xuống, trừng to đôi mắt trâu nhìn lên bầu trời, không chớp mắt.
Lôi Long Đại Tôn không kìm nổi bật cười, cũng không ngăn cản, mà ngược lại còn học theo bộ dạng của Liệt Địa Thần Ngưu, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tâm lý tìm hiểu xem bí mật chứa trong kỳ quang trên bầu trời này.
Lệ Dung có thể phát hiện ra điều gì từ trong đó thì biết đâu bọn họ cũng có thể, trước sau đều đang chờ đợi, tất nhiên cũng phải thử một phen.
Thái Điệp và Kim Nghê không chịu yếu thế, cũng ngồi xuống.
Dương Khai lắc đầu, không để ý tới bọn họ, tự lo nhắm mắt dưỡng thần.
Lệ Dung ngộ đạo rất lâu, tuy không có cách nào tính toán được thời gian trôi qua, nhưng Dương Khai xem chừng ít nhất cũng tốn đến mười ngày, trong khoảng thời gian này, Lệ Dung vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt nhìn kỳ quang trên bầu trời càng ngày càng sáng ngời.
Cuối cùng bà mới khẽ rùng mình, một cỗ sức mạnh cuồng bạo phát ra từ trong cơ thể tạo thành một cơn gió, từ chỗ bà là trung tâm, ầm ầm khuếch tán ra bốn phía.
Khí tức thuộc về cường nhân Nhập Thánh tam tầng cảnh tràn ra từ trên người Lệ Dung.
Trên bầu trời đó, năng lượng khổng lồ hội tụ hình thành từng đạo khí khủng bố vây xuống vị trí trung tâm là Lệ Dung.
Tiếng rên rỉ vang lên, Lệ Dung không nhúc nhích, mà chỉ lấy thân thể hứng chịu thiên địa uy năng đó như lễ rửa tội.
Thần sắc Lôi Long và Liệt Địa Thần Ngưu trở nên nghiêm túc đến cực điểm.
Hai người bọn họ đều đã trải qua giai đoạn này, biết rõ sự khủng khiếp và khó chống đỡ của thiên địa uy năng khí đột phá tới tầng này.
Lúc ấy họ đều biến thành bản thể, dùng thân thể yêu thú cứng rắn mạnh mẽ để ngăn cản sức mạnh hủy diệt kia, dù vậy cũng đã bị thương không nhẹ, rất lâu sau mới dần khôi phục lại.
Nhưng Lệ Dung chỉ là một nữ tử, thế mà so với cách làm lúc đó của bọn họ còn điên cuồng hơn. Điều này khiến hai vị Đại Tôn suýt nữa đều trừng mắt đến mức phát nổ cả tròng mắt.
Thiên địa uy năng không ngừng đánh xuống, khoé miệng Lệ Dung ứa máu, người run rẩy, có vẻ như không thể nào chịu đựng nổi, nhưng vẫn kiên cường cắn răng chống đỡ, dùng hết khả năng hấp thụ sức mạnh uy năng thiên địa, hoá thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng sức mạnh hùng mạnh tự thân.
Thời gian trôi qua, bốn cường nhân Yêu Tộc ở bên cạnh xem chừng đều lo lắng đề phòng, Thái Điệp cắn chặt môi, bàn tay ngọc nắm chặt, âm thần đổ mồ hôi vì Lệ Dung.
- Tiểu tử, như vậy không được...
Lôi Long bỗng nhiên lao đến hạ giọng nói bên tai Dương Khai.
- Nếu bà ấy cứ tiếp tục như vậy, không chừng sẽ bị thiên địa uy năng hủy diệt đấy.
- Đúng vậy đó.
Liệt Địa Thần Ngưu cũng ở một bên gật đầu.
- Yêu tộc ta thân thể là cứng rắn nhất, nhưng kể cả ta và Lôi Long cũng không dám hấp thụ thiên địa uy năng một cách không phòng bị như vậy. Bà ấylàm như vậy chẳng khác nào tự sát.
Lệ Dung hoàn toàn không ngăn cản thiên địa uy năng, mở rộng thân thể và tinh thần tiếp nhận, khiến hai vị Đại Tôn run sợ cũng dễ hiểu.
- Ha ha, không cần lo lắng, bà ấy có thể chịu được.
Dương Khai thản nhiên cười, không có chút lo lắng.
Lôi Long kinh ngạc nhìn hắn, không rõ vì sao hắn lại lòng tin như vậy.
- Thuộc hạ tốt như vậy, nếu ngã xuống tại đây thì đến lúc đó nhà ngươi có khóc cũng không có chỗ khóc đâu.
Lôi Long Đại Tôn nheo mắt lại, ánh mắt dừng trên gương mặt Lệ Dung.
Giờ phút này gương mặt đó bám đầy những đường hoa văn đenkịt quỷ dị, hội tụ thành một trận đồ khó hiểu, Lệ Dung càng đến gần họ, những hoa văn này cũng dần dần biến mất, khí thế ngập trời phát ra trong cơ thể bà cũng nhanh chóng lắng xuống.
Dường như nghĩ ra điều gì đó, Lôi Long Đại Tôn sắc mặt hơi đổi, thần sắc nhìn Lệ Dung trở nên vạn phần ngưng trọng.
Khí tức của bà xa xôi tựa như biển cả, đôi mắt chứa thần quang sắc bén, da thịt trong suốt như ngọc tản ra sự ấm áp mềm mại trắng nõn như mới sinh, sức mạnh đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
- Chúa thượng, thuộc hạ đã đến Nhập Thánh tam tầng cảnh rồi.
Lệ Dung bình tĩnh báo tin vui cho Dương Khai.
- Tốt.
Dương Khai gật đầu.
- Chuyến này cũng không uổng công!
- Làm phiền chư vị ở đây lâu rồi.
Lệ Dung khẽ gật đầu với mấy người Yêu Tộc.
- Việc nhỏ, không đáng kể.
Lôi Long Đại Tôn khoát tay.
- Ta còn phải chúc mừng phu nhân đã thành công đặt chân đến cảnh giới này ấy chứ.
Lệ Dung hé miệng cười khiêm tốn nói:
- Về sau còn cần hai vị Đại Tôn chỉ điểm thêm nhiều mới được.
- Quá lời rồi, ngày sau phu nhân nếu rảnh rỗi cứ đến Lôi Mộc Phủ ta, chúng ta có thể cùng trao đổi.
Lôi Long khẽ gật đầu. Lệ Dung tấn thăng đến Nhập Thánh tam tầng cảnh đã là cùng cấp bậc với y, nên tất nhiên cũng có tư cách cùng y giao lưu tâm đắc tu luyện.
- Ây dà, đáng tiếc lão Ngưu ta ngồi đây cũng đã lâu mà không phát hiện ra điều gì đặc biệt, chớ nói chi là ngộ đạo.
- Tuy nhiên ngươi quả thực lợi hại, riêng việc lấy thân thể tiếp nhận uy năng thiên địa đây cũng là lần đầu ta nhìn thấy. Vừa rồi hoa văn trên mặt ngươi là thứ gì vậy? Vì sao khi những thứ đó xuất hiện ta cảm giác khí thế và khí huyết chi lực của người đều tăng vọt rất nhiều?
Nghe y hỏi như vậy, Lệ Dung hướng ánh mắt sang Dương Khai, không biết nên trả lời như thế nào.
Dương Khai cũng bối rối, đang lúc do dự thì Lôi Long lại khẽ quát: