Vu Thần Kỷ

Chương 1094: Chiến vô chi kỳ



Đêm mưa to, gió đêm âm lạnh.

Thân thể mỏng manh khô gầy của Thái Ti khoác một cái áo dài màu trắng, đứng ở trên nóc tháp canh, gió thổi áo dài bay lên ‘phần phật’, hắn giống như một u linh khô gầy, mang theo hàn khí thấu xương xuất hiện ở nhân gian.

Gió quá lạnh, Thái Ti đầy khí thế đứng lên chỉ vào bóng người kia quát lớn, nhưng gió thổi qua khiến toàn thân hắn lạnh run, khí thế vốn rất mãnh liệt hùng tráng như hổ, nháy mắt trở nên như mèo con.

Răng va ‘cập cập cập’, Thái Ti cuộn mình ngồi xổm trên tháp canh, trong mồm hùng hùng hổ hổ ân cần thăm hỏi gió đêm lạnh thấu xương.

Ngồi ở trong trung quân đại trướng, trước mặt hai luồng khí tinh tế một đen một trắng quấn quýt bay quanh, Cơ Hạo đang tìm hiểu thái cực diệu lý trợn mắt, thân thể nhoáng lên một cái vô thanh vô tức phá vỡ hư không, lập tức xuất hiện ở bên người Thái Ti.

Nhìn thấy bộ dáng Thái Ti run rẩy rùng mình, Cơ Hạo không khỏi than thở: “Ngươi cũng đã dùng Chúc Long Mệnh Châu, thân thể cường hãn khác thường, sao lại suy yếu thành như vậy? Ngươi nếu có rất nhiều nữ nhân thì thôi, nhưng ngươi còn là thân thể đồng nam đó?”

Thái Ti cười khan vài tiếng, trợn mắt giơ lên Đinh Đầu Thất Tiễn Thư trong tay: “Sai sử quá vội, bảo bối cắn trả!”

Cơ Hạo nhìn thật kỹ Đinh Đầu Thất Tiễn Thư, hắn hú một tiếng, Thái Cực Càn Khôn Kính ở đỉnh đầu bay ra, một đạo thanh quang chiếu rọi thiên địa, ‘Soạt’ hướng tới thủy yêu đại quân nối liền không dứt ngoài mấy trăm dặm chiếu một vòng.

Từng đám đông thủy yêu vô thanh vô tức cháy lên, thái âm chi hỏa màu xám trắng đem bọn chúng đốt thành các làn khói mỏng, vô số luồng thái âm chi khí gào thét hướng Cơ Hạo bên này lao vút đến. Cơ Hạo dang đôi tay, đem mấy vạn luồng thái âm chi khí nhét vào trong cơ thể, sau khi trải qua máu hỗn độn trong cơ thể của mình chuyển hóa một phen, hóa thành một đạo sinh mệnh tinh khí thuần dương theo cánh tay ùa đi.

Cơ Hạo vỗ một chưởng vào trên vai Thái Ti, dương hòa chi khí cuồn cuộn như nước lũ rót vào thân thể hắn.

Mạch lạc khô quắt héo rút trong cơ thể Thái Ti đột nhiên bành trướng, hơi nóng cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể hắn, toàn thân hắn lập tức toát ra lượng lớn mồ hôi. Hắn thẳng lưng lên, thân thể khô quắt vậy mà hơi bành trướng, hắn da bọc xương có vài phần hương vị tráng hán cơ bắp.

“Em rể tốt lắm, chiêu này không tệ!” Thái Ti chắp tay sau lưng, đắc ý hướng Cơ Hạo gật gật đầu: “Về sau mỗi ngày cho ta một chưởng như vậy! Hưởng thụ, quá hưởng thụ, so với chính mình ăn no uống say còn thoải mái hơn ngàn vạn lần!”

Cơ Hạo cười gượng một tiếng, không nói gì. Có thể không thoải mái sao? Năng lượng tinh huyết toàn thân của mấy vạn thủy yêu cấp Đại Vu chuyển hóa hết thành một chưởng như thế rót vào thân thể Thái Ti, người thường trúng một chưởng như vậy của Cơ Hạo, thực lực cũng có thể nhảy vọt đến Vu Vương cao giai, dùng ở trên người Thái Ti, chỉ là bổ sung cho hắn năng lượng tổn hao sau khi vận dụng vu chú bị cắn trả, hắn có thể không thoải mái?

Hình người ngưng tụ từ nước chỉ còn lại có một làn hơi nước mờ mờ, nhìn thấy Cơ Hạo và Thái Ti không coi ai ra gì ở nơi đó vui cười nói chuyện với nhau, trong làn hơi nước mờ mờ đó truyền đến tiếng oán giận đến cực điểm:

“Nghiêu Hầu Cơ Hạo, ta đêm khuya cố ý vì tài sản tính mạng của các ngươi tới nhà bái phỏng, các ngươi thế mà dùng vu chú ám toán ta? Chuyện tối nay, ngươi phải cho ta một câu trả lời, bằng không, đừng trách ta xuống tay vô tình!”

Trên một cái tháp tên ngoài mấy chục dặm, một trận cuồng gió thổi qua, bóng người gầy yếu cao cao của Phong Hành lặng lẽ xuất hiện. Hắn cầm trường cung, trên dây cung đặt ba mũi tên phù văn, nghe được một làn hơi nước kia phát ra lời hung hăng, Phong Hành không nói hai lời nâng tay bắn ra ba mũi tên.

Ba luồng sáng mãnh liệt lao vút đi, hơi nước mờ nhạt bị ánh tên quét ngang mất hết.

Một tiếng kêu bén nhọn truyền đến, một luồng thần niệm như có như không nhanh chóng hướng về ngoài thành trại chạy đi.

Cơ Hạo mở ra con mắt dựng thẳng ở mi tâm, thanh quang chiếu rọi toàn bộ thành trại, thấy được rõ ràng quỹ tích một luồng thần niệm cực yếu trốn chạy. Hắn không khỏi cười lạnh liên tục: “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đem thành trại này của ta coi là cái gì?”

Thiên Địa Kim Kiều hóa thành một đạo thanh quang phóng lên cao, Cơ Hạo dung nhập trong thanh quang, lóe lên một cái liền đuổi theo thần niệm chạy trốn kia. Hắn hướng thần niệm kia chộp một cú, muốn đem nó chộp vào trong tay.

Trong thần niệm nhỏ yếu đột nhiên có một luồng sáng kỳ lạ ba màu đỏ, trắng, lam tuôn trào ra, hào quang ba màu tựa như cối xay gió quay quanh một luồng thần niệm đó cấp tốc xoay quanh, Cơ Hạo đặt tay ở trên ánh sáng kỳ lạ ba màu, giống như đặt ở trên một quả khí cầu cực lớn tràn ngập khí, năm ngón tay dùng sức, chỗ chạm tay co dãn rất mạnh, tính dẻo dải cực lớn, thiếu cẩn thận chưa bắt được một luồng thần niệm này, ngược lại khiến nó mượn lực bắn về phía trước mấy chục dặm.

Thần niệm nho nhỏ trầm xuống dưới, thần quang ba màu che chở hắn đột phá mặt nước, nhanh chóng chìm xuống nước.

Cơ Hạo đạp lên Thiên Địa Kim Kiều, theo sát thần niệm đuổi theo vào trong làn nước. Liên tục lặn xuống dưới mấy trăm trượng, một con long kình cực lớn xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạo.

Long kình dài gần ngàn trượng đã trở nên khô quắt như cương thi, huyết tương toàn thân đều bị một loại lực lượng vô danh cắn nuốt hết. Cơ Hạo nhìn long kình uể oải chìm ở đáy nước, đột nhiên nghĩ tới máu tươi đầy đất trong thành trại.

Rất hiển nhiên, Thái Ti dùng vu chú đả thương một cái thủy ảnh mông lung xâm nhập kia, bởi vì một luồng thần niệm nhỏ yếu đó liên lụy, kéo theo long kình này chịu thương tổn cực lớn. Lực lượng vu chú rút sạch máu tươi con long kình này, tạo thành sát thương trí mạng đối với nó.

Thần niệm nhỏ yếu hướng đầu long kình bay đi, một bóng người ảm đạm từ đầu long kình bay ra, hòa hợp một thể với thần niệm bay trở về.

Thần thức Cơ Hạo nhanh chóng đảo qua ở trên thân cái bóng ảm đạm đó. Hắn hơi sửng sốt, đột nhiên cười lạnh: “Nơi này cũng chỉ là một thần niệm phân thân! Đạo hữu thủ đoạn được lắm, thần thông được lắm, vẻn vẹn thần niệm phân thân, vậy mà có thể khống chế một phân thân cự yêu cấp Vu Đế như vậy!”

Một tiếng ‘Rầm’ vang lên, làn nước phía sau Cơ Hạo đột nhiên tách ra, một bóng người mặc áo dài màu xanh tay trái cầm một ngọn đèn ba màu đỏ trắng lam bước ra, tay phải không chút khách khí chộp về phía cổ Cơ Hạo, đè cổ hắn muốn đem hắn ném vào bùn đáy nước.

Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, người phía sau chưa thi triển pháp lực, chỉ dùng lực lượng cơ thể thuần túy muốn cho hắn chật vật. Hắn cũng dứt khoát xoay người, vô cùng nham hiểm đạp một cước về phía chỗ yếu hại hạ thân người nọ, tay phải thành hình móng vuốt hung hăng chộp về phía bàn tay đối phương.

Bàn tay hai người chộp vào nhau, sau đó đồng thời phát lực.

‘Ong ong’, man lực hai thân thể thật lớn đối chọi với nhau, dưới nước một làn sóng hình tròn lao ra xa mấy chục dặm, ‘Rầm’ một tiếng vang lớn, bàn tay hai người va chạm, mạnh mẽ ở trong làn nước ép ra một vùng đường kính mấy chục dặm không có nước.

Rống giận một tiếng ‘Ngao’, thanh sam nam tử đánh lén phía sau Cơ Hạo hổn hển kêu lên.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ Cơ Hạo sẽ âm hiểm tàn nhẫn thuận thế cho hắn một cước như thế, hắn mạnh mẽ đem thân thể dời ngang nửa thước, trong đường tơ kẽ tóc khiến chỗ yếu hại hạ thân tránh được mũi chân của Cơ Hạo. Nhưng chân Cơ Hạo vẫn cọ chéo qua hạ thân hắn, điểm thật mạnh ở gốc đùi hắn.

Vang to một tiếng, thanh sam nam tử bị Cơ Hạo đá một cước ra xa mười mấy dặm.

Cơ Hạo nhìn người nọ, đột nhiên cười lạnh: “Vô Chi Kỳ, là ngươi lão quỷ này!”