Bị Cơ Hạo một cước đạp bay, Vô Chi Kỳ vạn phần căm tức nhảy dựng lên, chỉ vào Cơ Hạo chửi ầm lên một trận.
“Vô sỉ? Còn có vô sỉ hơn nữa, kiến thức không?”
Cơ Hạo cười ‘Ha ha’ một tiếng, tay phải tùy tay điểm một cái, pháp ấn Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh lặng lẽ phát động, một vũng nước bùn phía sau Vô Chi Kỳ đột nhiên ‘Xẹt’ hóa thành một cây gai đất cực kỳ sắc bén, xiêu xiêu vẹo vẹo hướng mông đít hắn đâm nhanh tới.
Vô Chi Kỳ chỉ cảm thấy phía sau ập tới một luồng khí lạnh, hắn một lần nữa xuất phát từ bản năng thân thể nhoáng lên một cái, một lần nữa đem thân thể dời ngang một thước.
Gai đất sắc bén, mang theo vô số gai ngược thật nhỏ cọ sát đùi Vô Chi Kỳ xẹt qua, ‘Phập’ một phát giật xuống trên đùi hắn một khối thật lớn. Vô Chi Kỳ nhìn vô số tia sáng lạnh nhỏ bé trên cái gai đất đó, trên trán không ngừng chảy xuống các dòng mồ hôi lạnh.
“Nghiêu Hầu Cơ Hạo, nam nhi Nam Hoang các ngươi dũng mãnh gan dạ thẳng thắn nhất, sao lại có ngươi tên quái thai âm hiểm độc ác, không từ thủ đoạn như vậy?”
Vô Chi Kỳ nhìn chằm chằm Cơ Hạo, hắn dám dùng đầu của hắn thề, hắn sống nhiều năm như vậy, từng va vào vô số anh hùng hảo hán Nam Hoang, nhưng chưa từng có một chiến sĩ Nam Hoang có thể vô sỉ như Cơ Hạo, hơn nữa còn vô sỉ nham hiểm như thế!
“Thời gian ngươi sống không đủ dài!” Cơ Hạo buông hai tay, sải bước hướng Vô Chi Kỳ tới gần, tựa cười mà không cười nói: “Sống lâu thêm mấy ngàn năm, ngươi nhất định có thể kiến thức được vô số người trẻ tuổi như ta, không tin chúng ta cược một ván?”
Vô Chi Kỳ trợn mắt lên, đem cây đèn ba màu ở tay trái đặt ở đỉnh đầu mình, bay lên không hai tay dùng sức vung vài cái. Hắn nghiến răng, trừng mắt hướng Cơ Hạo cười lạnh nói: “Vốn tới tìm ngươi, có việc nghiêm túc bàn với ngươi, nhưng ngươi đã không biết chết sống như vậy, ta đánh ngã ngươi trước, rồi mới nói chuyện nghiêm túc với ngươi!”
Động tác Cơ Hạo hơi dừng lại, Vô Chi Kỳ đêm khuya dùng thần niệm phân thân lẻn vào doanh trại nhà mình, lại là có việc nghiêm túc?
Hắn là nói hươu nói vượn, hay là hắn thật sự có chuyện gì nói với mình?
Không đợi Cơ Hạo nghĩ thông, Vô Chi Kỳ đã rít gào một tiếng, kéo một trận gió dữ hướng Cơ Hạo đánh tới. Hắn vẫn không thi triển bất cứ thần thông pháp thuật nào, đơn thuần dựa vào lực lượng thân thể mạnh mẽ của mình nhảy tới, một quyền nhằm ngay vào mặt đánh về phía đầu Cơ Hạo.
Bản thể Vô Chi Kỳ chính là dị chủng thủy viên, là nhóm sinh linh đầu tiên khi khai thiên tích địa trong hồng hoang sinh ra. Động tác của hắn mau lẹ như điện, Cơ Hạo cũng chỉ thấy hoa mắt, một cú đấm mạnh đã hung hăng đánh vào trên mặt hắn.
‘Oành’ một tiếng vang lên, Thái Cực Pháp Y phát ra các tầng thanh quang như sóng nước, từng mảng thanh quang hướng bốn phía khuếch tán ra từng cánh một, như một đóa hoa sen thật lớn đem Cơ Hạo bảo vệ ở chính giữa. Cú đấm nặng của Vô Chi Kỳ rơi ở trên thanh quang, thanh quang chồng chất không ngừng suy yếu lực đạo cuồng mãnh trên nắm tay hắn, cuối cùng nắm tay cách gương mặt Cơ Hạo còn xa ba tấc, đã hoàn toàn không còn chút sức mạnh nào.
Vô Chi Kỳ kinh hãi lui lại mấy bước, mỗi một bước của hắn đều lui bảy tám dặm, trong chớp mắt đã rời đi mấy chục dặm.
Hắn giận dữ nhìn Thái Cực Pháp Y tràn đầy thanh quang trên thân Cơ Hạo, hổn hển tức giận nói: “Cơ Hạo, ngươi còn là một nam nhân không? Ỷ vào một bộ quần áo hộ thể rách nát, ngươi không thể giống như nam nhân đường đường chính chính đánh một trận với gia gia ta?”
Nhìn nhảy Vô Chi Kỳ nhảy nhót như sấm, Cơ Hạo cảm nhận được chiến ý cao vút trên thân hắn.
Nhưng khiến Cơ Hạo kinh ngạc là, trên người Vô Chi Kỳ chỉ có ý niệm chiến đấu, lại không có chút khí tức giết chóc nào.
Trầm mặc chốc lát, Cơ Hạo vung đôi tay lên, Thái Cực Pháp Y nhập vào trong cơ thể, không trải qua thần thức Cơ Hạo dẫn dắt, hoặc là Cơ Hạo không chịu đả kích trí mạng, Thái Cực Pháp Y sẽ không chủ động xuất hiện.
Chỉ mặc một cái áo trấn thủ da rồng bó sát người, Cơ Hạo hoạt động các khớp gân cốt toàn thân, hướng Vô Chi Kỳ ngoắc đầu ngón tay: “Đến! Ta đánh nổ đầu ngươi lão khỉ này! Hắc, còn nhớ rõ năm đó ở thảo luận chính sự đại điện, ta là đánh ngươi như thế nào không?”
Sắc mặt Vô Chi Kỳ chợt trở nên cực kỳ khó coi, hắn há mồm hét giận dữ ‘khẹc khẹc’, mấy cái răng thật lớn nhanh chóng từ khóe miệng thò ra. Hắn chỉ vào Cơ Hạo cười giận nói: “Thằng nhãi năm đó bị ngươi đánh, chỉ là một khối phân thân của Vô Chi Kỳ gia gia nhà ngươi, ngay cả một phần trăm khí lực của gia gia cũng không có! Ngươi đắc ý lắm sao?”
Điên cuồng gào thét một tiếng, Vô Chi Kỳ kéo theo một trận gió dữ bước một cái đến trước mặt Cơ Hạo, song chưởng mang những tiếng ầm ầm khủng bố, như vô số sao băng cuồng dã xé rách hư không, hung hăng đập về phía thân thể Cơ Hạo.
Cơ Hạo cất tiếng cười to, hắn mở mắt nhìn, chưa dùng bất cứ thần thông pháp lực nào, ngay cả bốn chiêu hư ảnh truyền thụ Khai Thiên, Ícch Địa, Vạn Vật Sinh, Vạn Vật Diệt cũng chưa thi triển, giống với Vô Chi Kỳ, chỉ là thuần túy vận dụng man lực thân thể, không có bất cứ kết cấu nào đáng nói, dùng bạo lực thuần túy nhất phản công.
Nắm đấm và nắm đấm kịch liệt va chạm với nhau, không ngừng phát ra tiếng ầm ầm khủng bố.
Nắm tay và gò má va chạm với nhau, cơ thịt cùng xương gò má đều phát ra tiếng kêu.
Nắm tay và xương sườn va chạm với nhau, đánh cho xương sườn vang lên ‘Thùng thùng’, xương sườn Cơ Hạo và Vô Chi Kỳ đều truyền ra tiếng vỡ vụn không chịu nổi gánh nặng, lục phủ ngũ tạng hai người đều đang kịch liệt run rẩy, hai người ngậm chặt miệng, cắn răng, nếu không bọn họ sẽ phun ra một ngụm máu.
Trong nháy mắt đánh ra hơn vạn quyền, Cơ Hạo và Vô Chi Kỳ đều bầm dập mặt mũi, đầu đều như dưa hấu nát bị bạo lực đánh rơi hơn ngàn lần, biến hình hoàn toàn. Nhưng khí huyết hai người đều dư thừa mà ngân nga, lực lượng sinh mệnh khổng lồ lưu chuyển trong cơ thể, trong chớp mắt thương thế bọn họ khỏi hẳn, gương mặt lại khôi phục như lúc ban đầu, nhưng trong chớp mắt lại bị đánh nát như dưa hấu.
Đột nhiên hai chân Cơ Hạo bay lên, kéo theo một trận gió xoáy hướng hạ thân Vô Chi Kỳ đá tới.
Hai chân của Vô Chi Kỳ cũng bay lên, mang theo một trận gió dữ hung hăng đạp tới.
Tiếng vang lớn ‘Bốp bốp’ kéo dài không dứt, hai người bốn chân điên cuồng va chạm với nhau, trong chớp mắt đã là mấy ngàn lần va chạm mãnh liệt, xương chân hai người lần lượt gãy, lần lượt khép lại, sau đó lại trong mãnh liệt va chạm bị gãy.
Vô Chi Kỳ cười một tiếng quái dị, hai cánh tay của hắn trở nên mềm mại dị thường, như hai con rắn quái dị đột nhiên xé rách quyền ảnh đầy trời của Cơ Hạo, nhẹ nhàng bâng quơ cuốn lấy cổ Cơ Hạo dùng sức bẻ.
Cơ Hạo nghe được tiếng xương cổ mình vỡ vụn, trước mắt hắn tối sầm, hai tay theo bản năng vung chưởng như đao, Khai Thiên Nhất Kích mang theo hai đường cong uyển chuyển quét ra. Bàn tay hắn như hai thanh đao sắc, nhẹ nhàng khéo léo bổ vào trên ngực Vô Chi Kỳ, giống như đao sắc cắt đậu phụ, bàn tay Cơ Hạo cắt rách ngực Vô Chi Kỳ, từ sau lưng hắn phá cơ thể mà ra.
Cơ Hạo miệng phun máu tươi vội lui về phía sau, hai tay đỡ đầu, vội vã đem xương cổ gãy đỡ thẳng.
Vô Chi Kỳ cũng hộc ngụm máu lớn lui như bay, hắn gấp gáp lấy ra vài phiến lá đầy ánh sáng màu sắc nhét vào trong miệng, sau khi ngoác mồm nhai nuốt nuốt xuống, vết thương trên ngực hắn lúc này mới bắt đầu thong thả khép lại.
Hai người thuần túy dùng man lực thân thể đối chiến, thế mà lại cứng rắn đánh ngang tay.