Vu Thần Kỷ

Chương 1336: Cộng Công thoát thân



“Ha ha, ha ha, ha ha!”

Cơ Hạo bảo vệ ở trước Hạ Mễ, hai tay ôm ngực, nhìn các thành viên thị tộc loạn hết cả lên cất tiếng cười to.

Vẻn vẹn lá cờ nhỏ của Vu Lôi. Không thể phủ nhận đây là một món dị bảo, nhưng chỉ là một món bảo bối mà thôi, nhìn xem đám người thị tộc tự cho là cao cao tại thượng, tự nhận bất phàm đi. Giờ này giống như một đàn chó hoang lưu lạc, vì một miếng xương thịt, ngay cả thể diện cơ bản nhất cũng không cần nữa!

“Ta nếu là tổ tông các ngươi, ta nhất định một chưởng đập chết các ngươi!” Cơ Hạo nhìn người của thị tộc mặt mang nét tham lam, ra tay hỗn loạn cướp đoạt Vu Lôi tiểu phiên lớn tiếng cười mắng.

Nhiều người tức giận dị thường hướng Cơ Hạo trừng mắt nhìn một cái, nhưng các tinh anh thị tộc lấy trăm vạn để tính, tuyệt đại bộ phận lực chú ý đều đặt ở trên Vu Lôi tiểu phiên, Cơ Hạo tuy mắng khó nghe, bọn họ cũng không rảnh hướng Cơ Hạo ra tay.

Sơ vu nhất mạch, Vân Dương thị, Cao Dương thị, Cùng Tang thị, Hữu Sào thị, Quỷ Xa nhất tộc...

Vu pháp bay loạn đầy trời, sấm sét bắn ra bốn phía, khói lửa lượn lờ, càng có tiếng quỷ khóc thê lương từ bốn phương tám hướng ập tới, các loại sâu bọ cổ quái phun nọc độc khói độc bay loạn khắp nơi, tên, phi đao, xương sọ, cờ phướn dài, cờ xí, ** trượng, các loại vu bảo cổ quái đập bừa, trong đó hỗn hợp vô số bóng người khôi ngô mặc trọng giáp húc lung tung.

Quay chung quanh Vu Lôi tiểu phiên, một đám người thị tộc quả thực đã phát điên.

Đám đông trưởng lão sơ vu nhất mạch càng điên lên rồi. Vu Lôi bị người ta một kiếm ám sát, bọn họ đối với Vu Lôi chết cũng không có cảm xúc quá lớn. Người của sơ vu nhất mạch, đầu óc đều là điên điên khùng khùng, bọn họ thiếu cảm tình người thường cần có.

Nhưng Vu Lôi tiểu phiên, lại là chấp niệm trong lòng đám đông trưởng lão sơ vu nhất mạch. Sinh mệnh con người đối với họ mà nói không đáng nhắc tới, cho nên họ không nhìn Vu lôi chết. Nhưng Vu Lôi tiểu phiên đại biểu cho lực lượng lôi đình chí cường, bất cứ thứ gì có liên quan với lực lượng, đều là dấu ấn khắc sâu nhất sâu trong linh hồn bọn họ.

Ai dám động vào lực lượng của bọn họ, bọn họ sẽ dám liều mạng với người trong thiên hạ!

Như năm đó vì theo đuổi lực lượng, các tổ tiên sơ vu nhất mạch thậm chí dám ám sát Thần Nông thị!

“Vu!” Ba mươi mấy trưởng lão sơ vu nhất mạch cầm pháp trượng bộ dạng quái dị, giơ lên cao cao hai tay rít khàn cả giọng. Các vu tế sơ vu nhất mạch phía sau bọn họ lấy hàng vạn để tính hoa chân múa tay nhảy lên điệu nhảy hiến tế thiên địa thần linh, vu lực cuồn cuộn hóa thành thủy triều ánh sáng các màu mắt thường có thể thấy được, không ngừng ùa vào trong cơ thể trưởng lão cầm đầu.

Ba mươi mấy trưởng lão sơ vu nhất mạch đồng thời niệm tụng chú ngữ, ở đỉnh đầu bọn họ, một mảng ánh sáng mạnh mẽ màu sắc quái dị lóe ra cấp tốc co rút bành trướng. Theo tiếng nặng nề ‘Thùng thùng’, quầng sáng mạnh mẽ này nhìn qua giống như một trái tim ngoại tộc, tràn ngập khí tức quỷ dị đáng sợ.

Đột nhiên quầng sáng mạnh mẽ này bành trướng đến kích thước vạn trượng, sau đó mạnh mẽ vỡ vụn ra. Vô số điểm sáng nhỏ bé phun ra bốn phương, trong mỗi một điểm sáng đều ẩn tàng một con độc cổ hình dạng như châu chấu, toàn thân mọc đầy lông độc, mỗi sợi lông độc đều phun ra lượng lớn nọc độc nhỏ bé, hóa thành các tia sáng nhỏ bé, như vô số mảnh vỡ sao băng từ trên trời rơi xuống hướng về phía mọi người ở bốn phương tám hướng.

Công kích mang tính phạm vi lớn không có châm chích.

Ai cũng không ngờ được sơ vu nhất mạch có thể phát rồ đến như vậy, bọn họ không kiêng nể gì hướng về phía chiến sĩ toàn bộ thị tộc ở bốn phương tám hướng phát động công kích.

Trừ trưởng lão các thị tộc đó dựa vào vu bảo mạnh mẽ bảo vệ bản thân, bảo vệ tộc nhân ở phạm vi nhỏ bên cạnh, hơn trăm vạn tinh anh thị tộc khác đều phát ra tiếng rú thê lương. Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít, hoặc bị một hai con, hoặc bị ba năm con, hoặc là có kẻ xui xẻo bị mấy chục con độc cổ bay vút đi trong luồng sáng đánh trúng thân thể.

Trong tiếng ‘xẹt xẹt’, trên mặt, trên cánh tay, trên chân nhiều chiến sĩ thị tộc, phàm là nơi giáp trụ chưa bảo vệ đến bị độc cổ trong tia sáng đánh trúng. Độc cổ phun ra nọc độc, cấp tốc ăn mòn thân thể bọn họ, vô luận là Vu Vương hay Vu Đế, thân thể bọn họ đều ở trong nọc độc do độc cổ phun ra cấp tốc thối nát.

Độc cổ so với hạt vừng còn nhỏ bé hơn ngàn lần, vạn lần vui sướng vẫy cái đuôi chui vào thân thể chiến sĩ thị tộc, trong chớp mắt sổ trứng sâu càng thêm nhỏ bé lấy ức vạn để tính liền từ trong cơ thể bọn họ bùng nổ ra.

Máu thịt phụ cận vết thương của chiến sĩ các thị tộc cấp tốc cựa quậy, từng mảng lớn độc cổ ấp trứng trong cơ thể bọn họ, bọn chúng vui sướng cắn nuốt máu thịt bên người, chuyển hóa thành chất dinh dưỡng của bản thân, ấp ra càng nhiều con cháu hơn, đồng thời phân bố ra càng nhiều nọc độc hơn.

Tiếng kêu rên khắp nơi, mấy chục vạn chiến sĩ thị tộc thực lực yếu kém ôm vết thương bốc khói đen ngã xuống đất. Bọn họ điên cuồng run rẩy, trong thất khiếu để lại huyết tương màu đỏ hồng cực nhạt.

Tốc độ sinh sản đời sau của đám độc cổ này cực kỳ kinh người, bọn chúng lại cực kỳ tham lam, điên cuồng cắn nuốt tinh huyết chiến sĩ thị tộc. Tốc độ bọn chúng cắn nuốt tinh huyết quá nhanh, số lượng lại quá nhiều, dẫn tới tinh huyết trong cơ thể các chiến sĩ thị tộc cấp tốc hao tổn, các chiến sĩ thị tộc trúng độc trong thất khiếu chảy ra huyết tương đã giống như nước trong.

‘Xẹt ~~~’!

Một tiếng rít bén nhọn khó nghe lao thẳng lên chín tầng trời, trong quầng sáng mãnh liệt bùng nổ đó, trừ bay ra vô số độc cổ, càng có một con độc trùng to lớn dài vạn trượng, bộ dạng giống hệt với lũ độc cổ nhỏ bé kia, chỉ là thể tích khổng lồ hơn trăm tỉ lần lao vút ra.

Con độc trùng khổng lồ hình dạng như châu chấu, toàn thân mọc đầy lông độc này chợt ngẩng đầu, hướng tới bầu trời thét dài một tiếng.

Trên bầu trời vô số sấm sét gào thét rơi xuống, ùn ùn nện ở trên thân con độc trùng này, đem mây độc nồng đậm trên thân nó bổ không ngừng vỡ nát, lại từ đầu tới cuối không thể hoàn toàn phá hủy mây độc, thật sự công kích đến thân thể hắn!

Đây là một con độc trùng thiên địa không tha, ác độc ngoan lệ đến cực hạn nhân gian!

Khí hung lệ đáng sợ tản ra, độc trùng thân thể to lớn rống giận một tiếng, thân thể chợt nhoáng lên một cái, trên thân thể to lớn vô số lông độc màu đen dài hơn ba thước so với lông trâu còn nhiều hơn gấp trăm lần ra vang thanh thúy ‘Leng keng’, chợt kéo theo vô số tiếng rít bén nhọn hướng bốn phương tám hướng lao vút đi.

Thần thức Cơ Hạo đảo qua con độc trùng đáng sợ này, hắn không khỏi nhếch miệng lắc đầu.

Sơ vu nhất mạch thật đáng sợ, con độc trùng này không biết là làm sao nuôi ra được, mỗi một sợi lông độc của nó uy lực bắn ra, đều có thể so với mũi tên một tiễn thủ cấp Vu Đế của Đông Di toàn lực bắn ra!

Bất chấp người của các thị tộc chết sống, Cơ Hạo toàn lực chấn động Bàn Cổ Chung, phóng ra dòng khí hỗn độn cuồn cuộn bao phủ bốn phương, đem đám lính tôm chạy nhảy hỗn loạn khắp nơi trong Quỳ Môn dốc hết toàn lực bảo vệ.

Tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai, mấy ngàn sợi lông độc chất chứa kịch độc đảo qua tòa nhà Dư Xích bố trí tế đàn.

Cơ Hạo chợt quay đầu, chỉ thấy tế đàn bị lông độc đánh thành phấn, kiếm khí và Hóa Huyết Phi Đao hắn bố trí bị chấn động hơi lệch đi một chút. Ba vị Cộng Công vốt bị nhốt ở trong tế đàn, chỉ có thể rống giận khàn cả giọng, bị vô số tia huyết quang Hóa Huyết Phi Đao diễn hóa bổ loạn giận dữ hét lên, giãy dụa từ trong tế đàn sụp đổ thoát thân ra.

Hai vị Cộng Công vừa mới lao ra khỏi tế đàn, thân thể bọn họ liền chợt nổ tung thành một bãi huyết tương.

Chỉ có một vị Cộng Công gào thét khàn cả giọng, miễn cưỡng duy trì hình người, rung tay liền ném ra hai dải đao quang sắc bén dài đến vạn trượng, hình dạng như trăng non.

Đao quang hình cung tròn quét ngang qua chiến trường Quỳ Môn, mấy vạn chiến sĩ thị tộc không kịp trở tay đang ôm vết thương bị độc cổ xâm nhập kêu rên, đao quang lóe qua, bọn họ đều bị chặt ngang hông.