Vu Thần Kỷ

Chương 1337: Cộng Công nghịch tập



“Đây là cái gì?” Một trưởng lão Toại Nhân thị nhìn Cộng Công kinh hô khàn cả giọng!

“Hắn là, hắn là!” Tựa như có người đã nhận ra Cộng Công thị, một trưởng lão sơ vu nhất mạch nhảy dựng lên, chỉ vào Cộng Công thị hét to vài tiếng, lại bởi vì quá căng thẳng chưa thể nói ra cái danh hiệu ‘Cộng Công thị’ này.

Mấy vạn tinh anh thị tộc bị chém eo ùn ùn từ trên cao rơi xuống, mang theo máu đầy trời rơi vào nước lũ cuồn cuộn. Cho dù trong đó có đại năng cấp Vu Đế, bọn họ cũng chỉ kêu rên vài tiếng, liền uể oải bị nước lũ cuốn đi.

Vu Đế có thể nhỏ máu trọng sinh, chỉ chém eo không lấy được mạng họ, cho dù đem họ băm thành thịt vụn, chỉ cần một tia linh trí còn sót lại, bọn họ có thể dựa vào sinh mệnh lực khổng lồ cấp tốc trọng sinh. Nhưng hai thanh loan đao trong tay Cộng Công thị không biết là dị bảo cỡ nào, ai bị hắn chém eo tinh huyết toàn thân bị cắn nuốt hết, cho dù Vu Đế cũng chỉ có thể ngã lăn ra ngay tại chỗ.

Trên chiến trường Quỳ Môn một mảng tĩnh mịch, Cơ Hạo thật cẩn thận hướng Hạ Mễ làm động tác tay, bảo hắn dùng tốc độ nhanh nhất mang theo đám lính tôm Quỳ Môn rút khỏi hiện trường. Cộng Công thị từ tế đàn thoát thân, phen này sự tình không dễ thu thập rồi.

Đám trưởng lão, chiến sĩ tinh nhuệ các đại thị tộc ngơ ngác nhìn Cộng Công thị, một đòn chém giết mấy vạn tinh anh của thị tộc, đây là hung thần ác sát thế nào?

“Hắn... hắn...” Một trưởng lão Vân Dương thị đột nhiên thét khàn cả giọng: “Bọn điên sơ vu nhất mạch, lấy thuốc giải ra!”

“Lấy thuốc giải ra!” Phàm là có tộc nhân bị độc cổ của sơ vu nhất mạch đả thương, trưởng lão các bộ đều rống giận thành tiếng. Cường địch trước mặt, phải khiến toàn bộ chiến sĩ mau chóng khôi phục sức chiến đấu, bằng không ở dưới đao mổ của Cộng Công thị, bọn họ chỉ là một đám thỏ yếu đuối, mặc cho người ta giết.

“Thuốc giải?” Còn chưa chờ các trưởng lão sơ vu nhất mạch mở miệng, Cộng Công thị thoát ra khỏi tế đàn đã nhảy dựng lên hét giận dữ liên tục: “Các ngươi còn muốn thuốc giải gì nữa? Chết đi, chết đi, đi chết đi! Con người, các ngươi, ai cũng đáng chết!”

Áo bào đen của Cộng Công thị bị Hóa Huyết Phi Đao chém nát thành mảnh vụn, trên thân thể cao lớn đầy thương tích, có thể thấy được uế khí màu máu quấn quanh ở giữa máu thịt gân cốt của hắn, đang không ngừng ăn mòn thân thể hắn, nhiều giọt huyết tương dinh dính mang theo dơ bẩn tanh tưởi làm người ta hít thở không thông không ngừng từ vết thương của hắn nhỏ xuống, khí tức của hắn cũng đang cấp tốc suy yếu.

Hóa Huyết Phi Đao quá độc ác, độc ác tới mức Cộng Công thị cũng không có chút biện pháp nào làm gì huyết khí ác độc dơ bẩn của Hóa Huyết Phi Đao.

Trừ bị động thừa nhận huyết khí Hóa Huyết Phi Đao ăn mòn, Cộng Công thị ở trong mấy hơi thở ngắn ngủn dùng hết toàn bộ thần thông bí thuật hắn biết đến, ăn vào mấy chục loại thiên địa kỳ trân, lại chưa thể xua tan chút nào huyết khí dơ bẩn trong cơ thể.

Hắn càng trơ mắt nhìn trừ hắn, hai vị Cộng Công thị khác trong tế đàn cứ như vậy hóa thành vũng máu.

Hóa thành máu loãng, Cứ như vậy Tiêu thất, cứ như vậy thi cốt vô tồn, hồn phi phách tán.

Cộng Công thị vừa kinh sợ giận dữ, vừa bi thương. Bọn họ là thiên địa thần tộc, bọn họ là thần linh, mà đặc tính của thần linh chính là —— bọn họ không giống với nhân loại, bọn họ không giống nhân tộc có được thân thể cùng linh hồn tương đối độc lập. Nhân tộc nếu thân tử, linh hồn bọn họ còn có thể chuyển thế đầu thai, hoặc dùng vu pháp quỷ bí chuyển hóa thành tổ linh, âm hồn… các trạng thái thiên kì bách quái.

Thần linh, chết chính là chết, hoàn toàn kết thúc, tan thành mây khói, một chút cặn bã cũng sẽ không còn lại, ngay cả cơ hội thành quỷ cũng không có.

Cho nên Cộng Công thị biết, hai vị Cộng Công kia, huyết nhục chí thân của hắn, là thật sự hoàn toàn xong đời rồi! Mà chính hắn cũng bị thương nặng, Hóa Huyết Phi Đao đang liều mạng ăn mòn thân thể hắn, cũng chính là đang ăn mòn thần hồn của hắn, hắn thở hổn hển đứt quãng, lúc nào cũng có thể thân thể sụp đổ mà hoàn toàn tiêu vong.

Thở dốc vài tiếng, bất chấp nhiều lời thêm nữa, Cộng Công thị vung hai thanh loan đao, kéo theo các luồng đao ảnh hình trăng non dài đến vạn trượng, gào thét hướng liên quân thị tộc rậm rạp phía trước chém giết tới.

“Giết, giết, giết! Ai là địch với Cộng Công thị ta, giết!” Cộng Công thị gần như phát điên tru lên, lâm vào trạng thái điên cuồng. Hai thanh loan đao không đâu không phá quét ngang chiến trường, từng mảng lớn chiến sĩ thị tộc bị độc cổ gây thương tích, hành động tập tễnh không tiện bị đao quang xay thành phấn.

Cơ Hạo đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, thần thức khổng lồ giống như sóng nước khuếch tán ra ngoài, gắt gao tập trung tế đàn bị phá hư.

Tòa tế đàn này bị phá hủy, đã dẫn đến tám tòa tế đàn còn lại, tám tòa tế đàn đó đang điên cuồng run rẩy, ở dưới Cộng Công thị kịch liệt giãy dụa đã tới bên bờ sụp đổ. Hai mươi bảy vị Cộng Công đời trước, trừ một vị này ở Quỳ Môn, trong tám tòa tế đàn, còn có mười một gã Cộng Công khác miễn cưỡng duy trì thân thể chưa tán loạn.

Có mười lăm tên Cộng Công, ở dưới Hóa Huyết Phi Đao hung mãnh chém giết một phen, không chút sức chống cự bị chém thành huyết tương.

Hóa Huyết Phi Đao cắn nuốt huyết tương Cộng Công thị biến thành, sự hung ác của chín thanh Hóa Huyết Phi Đao càng tăng lên, uy lực lớn hơn, mười một Cộng Công trong tám tòa tế đàn bị thương quá nặng, mắt thấy bọn hắn đã sắp bị chém giết ngay tại chỗ.

Độc cổ to lớn Sơ vu nhất mạch khống chế đột nhiên rít một tiếng, mở cái miệng rộng hướng tới Cộng Công thị đại sát bốn phương phun ra một ngụm nọc độc sền sệt màu đen.

Thân thể Cộng Công thị nhoáng lên một cái, hóa thành mảng lớn sóng nước trốn vào nước lũ. Nọc độc như mũi tên vắt ngang qua hư không, chưa thể chạm tới một cọng tóc của Cộng Công thị, ngược lại xui xẻo làm sao đánh vào trên tế đàn đã bị phá hư, đem trận cơ tàn phá của tế đàn đánh cho hoàn toàn vỡ nát.

Chín tòa tế đàn kết nối ầm ầm vỡ ra, chín thanh Hóa Huyết Phi Đao phát ra tiếng nổ vang leng keng, mất đi trận cơ dẫn dắt, Hóa Huyết Phi Đao cảm nhận được huyết khí của Cơ Hạo hấp dẫn, hóa thành chín dải cầu vồng màu máu bay vút trên không, ùn ùn nhập vào trong cơ thể Cơ Hạo.

Mười một vị Cộng Công thị bị thương nặng, thân thể không ngừng hóa thành máu nhỏ xuống từ trong tế đàn lao ra. Bọn họ ngửa mặt lên thét dài, ánh mắt theo phương hướng cầu vồng màu máu Hóa Huyết Phi Đao mang theo, ánh mắt sắc bén như điện vượt qua ức vạn dặm khoảng cách, gắt gao tập trung Cơ Hạo.

“Tiểu tạp chủng nhân tộc!” Mười một vị Cộng Công thị cùng cất tiếng tức giận mắng, bọn họ gian nan bay lên trời, khí tức quanh thân mênh mông như rồng, thần lực màu đen hóa thành đám mây đen to lớn thổi quét bầu trời. Nước lũ bốn phương tám hướng cũng thế, mưa to cũng thế, cột nước từ trên trời giáng xuống cũng thế, đều bị thân thể bọn họ hấp thu, hóa thành thủy nguyên chi khí cuồn cuộn không ngừng rót vào thân thể bọn họ.

Thoát ly tế đàn đòi mạng, được thủy nguyên chi lực vô cùng vô tận của mười hai cái thủy thế giới bổ sung, thân thể các Cộng Công tuy vẫn không ngừng nhỏ xuống huyết tương dinh dính dơ bẩn, nhưng xu thế sụp đổ của thân thể đã được giảm bớt.

Bọn họ rống giận khàn cả giọng, điên cuồng mắng, lần lượt báo ra danh hiệu của mình!

Vô số thủy yêu trong tám đại long môn phía sau Quỳ Môn đều điên cuồng như gà chọi, bọn hắn ùn ùn nhấc lên ngọn sóng ngập trời, theo sát mười một vị Cộng Công cuồn cuộn hướng Quỳ Môn xung phong.

“Giết sạch nhân tộc, độc bá Bàn Cổ!” Một gã Cộng Công điên cuồng rít gào.

Vốn kế hoạch của bọn họ chỉ là nô dịch nhân tộc, nhưng bản thân bị Hóa Huyết Phi Đao thiếu chút nữa bổ nát, lửa giận của đám Cộng Công đối với nhân tộc đã đến cực hạn, bọn họ không muốn nô dịch nhân tộc nữa, nô lệ cái gì, nào có dễ dùng như đám thủy yêu ngây thơ này?

Giết sạch nhân tộc, độc bá Bàn Cổ thế giới!

“Giết, giết, giết!” Sóng vô biên vô tận quay cuồng hướng Quỳ Môn đánh ngược tới.