Vu Thần Kỷ

Chương 838: Tinh không cạm bẫy



Trong vũ trụ Bàn Cổ, vô số ngôi sao nhìn như khoảng cách rất gần, thực ra khoảng cách giữa mỗi ngôi sao cũng đủ để khiến một Đại Vu tiêu phí thời gian một trăm kiếp bôn tẩu, còn không nhất định có thể từ một ngôi sao đến một ngôi sao khác.

Một chiếc cự hạm đầu rồng đuôi phượng, toàn thân màu vàng, bị cả mảng lớn ráng màu khí lành bao bọc cấp tốc xuyên qua ở trong vũ trụ Bàn Cổ.

Cự hạm dài tới ngàn dặm, hai bên mép thuyền có mười tám đôi cánh màu vàng hình dạng như cánh chim đại bằng cấp tốc vỗ, múa thành từng cái gió xoáy màu vàng. Từng dòng lũ chảy xiết màu vàng từ trên cánh chim phun ra về phía sau, thúc đẩy cự hạm lấy tốc độ so với ánh sáng còn nhanh hơn bay nhanh về phía trước.

Đây là thuyền rồng tuần tra, chiến hạm thượng cổ thiên đình tuần du tam giới, trấn áp bát phương.

Loại cự hạm này không phải sức người đúc, mà là lúc Bàn Cổ thế giới mở, được vô lượng công đức khai thiên tích địa, thiên địa tự nhiên sinh thành khai thiên tích địa công đức linh bảo. Thuyền rồng tuần tra dựa theo con số nhất nguyên, tổng cộng một ngàn hai trăm chín mươi sáu, trong đó có nhất nguyên, lưỡng nghi, tam tài, tứ tượng, ngũ hành, lục hợp, thất tinh, bát quái, cửu cung, thập phương… kỳ hạm to lớn.

Dị tộc xâm nhập, luân phiên đại chiến với thượng cổ thiên đình, hơn một ngàn tuần tra thuyền rồng ở trong đại chiến sụp đổ vô số, người đời phần nhiều cho rằng thuyền rồng tuần tra đã thành của hiếm.

Ai cũng không biết, trong tay bọn Khoa Nga Thị, thế mà còn nắm giữ một thuyền rồng tuần tra uy lực mạnh mẽ vô cùng, tuy không phải trong hàng ngũ các kỳ hạm có danh hiệu, nhưng cũng là bảo vật tuyệt đỉnh hàng đầu.

Thuyền rồng tuần tra tốc độ bay so với bọn Khoa Nga Thị đạp mây phi hành nhanh hơn đâu chỉ trăm ngàn lần, vô số ngôi sao bị vứt lại ở phía sau, bọn họ quen thuộc mượn dùng tinh thần nguyên từ triều tịch cường đại giữa các hành tinh, giống như thuyền lớn xuyên qua trong dòng biển, mượn dùng nguyên từ triều tịch giống như con cá linh hoạt đi qua.

Dần dần bọn họ xâm nhập trong vũ trụ, xung quanh không còn bóng người nữa.

Vô số hành tinh ở bốn phương tám hướng giống như các con mắt thật lớn không tiếng động hơn nữa vô thần chăm chú nhìn bọn họ, Khoa Nga Thị và mấy ngàn thần nhân đều rùng mình, mang theo một tia kính sợ không hiểu nhìn các tinh tú hằng cổ bất diệt kia.

Trên một ít hành tinh lóe sáng lên, mơ hồ có vô số cung điện lầu các như ẩn như hiện.

Đó là chỗ ở của các tinh quân thượng cổ thiên đình. Thượng cổ thiên đình cường đại vô cùng, trong hồng hoang tinh không, trên mỗi một hành tinh đều có một vị tinh quân tọa trấn, dưới trướng mỗi một vị tinh quân đều có số lượng khổng lồ thần binh thần tướng để sai khiến.

Đó là thời kì thượng cổ thiên đình cường thịnh nhất, bất cứ một dụ lệnh nào của ngũ phương thiên đế, đều có thể làm cả tinh không Bàn Cổ thế giới lâm vào run rẩy, khiến ức vạn tộc đàn run rẩy, ức vạn tộc đàn bao gồm long tộc, phượng tộc ở trong, không có bất cứ một tộc đàn nào có gan phân cao thấp với thượng cổ thiên đình.

Thượng cổ thiên đình cường đại như thế vẫn sụp đổ suy bại, vô số tinh quân, vô số thần binh thần tướng, nay cũng chỉ có Khoa Nga Thị và một đám thần nhân huynh đệ mèo lớn mèo nhỏ mấy nghìn người kéo dài hơi tàn.

Không cần nói cung điện tinh quân trên các hành tinh đó trống trơn không thấy bóng người, cho dù là bản bộ thiên đình đỉnh trụ trời Bàn Cổ thế giới cũng đã hiếm thấy bóng người, tuyệt đại đa số cung điện lầu các đã rất nhiều năm không có chút hơi người.

“Thiên đình, thiên đình!”

Khoa Nga Thị đứng ở đầu thuyền, lặng lẽ thở dài: “Chúng ta tuân thủ nghiêm ngặt tổ huấn, từng thế hệ tộc nhân canh giữ ở thiên đình, không tranh chấp với nhân tộc, không tranh chấp với bất cứ một tộc đàn nào, ngay cả các huynh đệ muốn ăn chút thịt, cũng là dùng làm việc cực nhọc giao dịch với các tộc mà có được.”

“Nhưng thiên đình. Thiên đình. Thiên đình còn có hi vọng khôi phục vinh quang sao? Chúng ta từng thế hệ tộc nhân tử thủ thiên đình trống rỗng, tộc nhân càng ngày càng ít. Thực lực chúng ta cũng càng ngày càng thấp, thế hệ sau không bằng thế hệ trước… Chúng ta thủ như vậy, thực có hi vọng sao?”

Mấy thần nhân dáng người đặc biệt cao lớn bước đến phía sau Khoa Nga Thị, một thần nhân trán mọc sừng, toàn thân tỏa sáng, bên hông quấn hai con bạch lân cự long lớn tiếng nói: “Đại huynh, thiên đình tất nhiên có ngày tỏa sáng trở lại. Các tổ tiên đã định ra quy củ như vậy, cho dù vắng vẻ nhàm chán nữa, chúng ta cũng phải thủ hộ tiếp.”

Ưỡn ngực, sờ sờ bụng, thần nhân này cười nói: “Còn nữa. Thật ra chúng ta không ăn không uống cũng không đói chết được, chỉ là các huynh đệ thèm ăn, rượu ngon, cho nên mới từ chỗ nhân tộc tìm chút rượu thịt đồ ăn, có chút mất mặt tổ tiên. Thực ra, cho dù không ăn không uống…”

Khoa Nga Thị liếm liếm khóe miệng, chỉ vào thần nhân trán mọc sừng cười nói: “Bớt nói lời hoa mỹ đi, nếu thật sự bảo các ngươi đóng cổng thiên đình, mọi người đều không ra ngoài nữa, không từ chỗ nhân tộc kiếm rượu thịt cái ăn, các ngươi không cần tới ba ngày sẽ trở mặt với ta. Huynh đệ bao nhiêu năm, ta không hiểu các ngươi sao?”

Trên thuyền rồng, mấy ngàn thần nhân cùng cất tiếng cười to, một đám cười đến mức ngửa trước ngã sau, tiếng cười hùng hậu to rõ truyền ra thật xa ở trong hồng hoang tinh không.

Thuyền rồng tuần tra phi hành tuyệt tích, lại mượn dùng nguyên từ triều tịch giữa hồng hoang tinh thần phi hành, tốc độ càng nhanh đến kinh người. Lại qua một ngày một đêm, hồng hoang tinh thần không đếm xuể đã bị bỏ lại phía sau, bọn họ cách Trung Lục thế giới đã cực kỳ xa xôi.

Phía trước đột nhiên có một mảng lớn bụi bậm màu đen rải rác chợt chìm chợt nổi, một hành tinh màu đen sụp đổ non nửa lơ lửng ở trong hư không vô tận, vô số cung điện lầu các mặt ngoài hành tinh sụp xuống hơn phân nửa, nhiều nơi còn có thể nhìn thấy cốt cách long, phượng, đại bằng các thượng cổ thần cầm thần thú thật lớn nằm xiêu vẹo ở trong tường đổ.

Ở quanh ngôi sao màu đen này lơ lửng mấy vạn thái cổ tinh thần to nhỏ, tất cả bọn nó đều trầm lặng trôi nổi ở trong bụi bậm màu đen, tinh thần chi lực bọn nó tản mát ra đều mang theo một luồng hơi thở âm u, hung ác tàn sát bừa bãi.

“Đây là… La Hầu tinh!” Một thần nhân lưng mọc hai cánh, làn da toàn thân trắng nõn như ngọc, lại dày đặc vô số vằn màu vàng, đầu như mãnh hổ ngạc nhiên kêu lên: “Sau đại chiến năm đó, La Hầu tinh không còn xuất hiện ở trong tinh không, kéo theo bản mạng tinh thần của ba vạn sáu ngàn tinh quân cấp dưới La Hầu tinh quân cũng cũng biến mất ở trong trời đêm.”

“Không ngờ được, La Hầu tinh và ba vạn sáu ngàn thuộc tinh (hành tinh phụ thuộc, như Mặt Trăng của trái đất) ở đây.” Khoa Nga Thị ngạc nhiên nói: “Một trận chiến năm đó, nếu không phải La Hầu tinh quân dẫn người mạnh mẽ xông vào trận địa địch, phá huỷ mười ba đại trận vượt giới buông xuống của thiên ngoại tà ma, để đại năng dị tộc không thể vượt giới ra tay, bản giới sớm đã luân hãm.”

“Một trận chiến đó quá hung hiểm. Bản mạng tinh của La Hầu tinh quân, thế mà, thế mà bản mạng tinh cũng sụp đổ rồi, may mà, may mà, tinh hạch chưa hủy, nghỉ ngơi mấy năm, La Hầu tinh chung quy có thể khôi phục như lúc ban đầu. Chỉ là La Hầu tinh quân hắn, hắn, hắn…” Thần nhân trán mọc sừng có chút thương xót lắc đầu: “Tinh quân hắn, ngay cả một hậu nhân cũng không lưu lại sao?”

Một tiếng cười lạnh mỉa mai xa xa truyền đến: “Các ngươi còn có công phu cảm khái vì người chết, sao lại không lo lắng trước cho chính các ngươi?”

Ba vạn sáu ngàn thái cổ tinh thần lơ lửng phụ cận La Hầu tinh đột nhiên phun ra tinh quang màu đen, vô số ánh sao góc cạnh sắc bén bắn lung tung khắp trời, hóa thành một cái lưới lớn, đem thuyền rồng tuần tra chộp hết ở bên trong.

Sát khí lạnh lẽo phóng lên cao, một con dị xà hình thể lớn vô cùng chậm rãi từ trong một cung điện sụp xuống hơn phân nửa của La Hầu tinh bơi ra.