Vu Thần Kỷ

Chương 839: Tu Xà tuyệt độc



Cự xà dài vạn dặm, thân thể đen sì không mang theo chút phản quang nào, trên mỗi một cái vảy màu đen đều như có một tầng dịch mấp máy quay cuồng. Xa xa nhìn qua, ánh mắt cũng như sắp bị dịch đó ăn mòn, tổn thương, rõ ràng trên vảy cự xà mang kịch độc.

Thân thể đen sì, nhưng một cái đầu to lớn lại là màu lam đậm.

Xanh thẳm, tản mát ra hào quang loá mắt, đầu cự xà giống như một mặt trời nhỏ màu lam tỏa sáng vạn trượng. Vảy màu lam đậm long lanh trong suốt, như ngọc bích điêu khắc thành, hình thành đối lập rõ rệt so với thân thể đen sì.

Một cái lưỡi rắn màu tím ra ra vào vào ở trong miệng cự xà, lưỡi rắn dài đến trăm dặm, khi phun ra nuốt vào phát ra tiếng ‘vù vù’, từng đám sương mù đen sì theo lưỡi rắn phun ra, hóa thành những đám mây thấp bao lấy toàn thân cự xà.

“Tu Xà!” Khoa Nga Thị kinh ngạc nhìn tên to xác này.

Một đám thần nhân đồng thời rống giận thành tiếng, chỉ vào cự xà kia lớn tiếng quát, toàn thân tỏa sáng, thần nhân đầu có một sừng lớn tiếng quát: “Tu Xà, năm đó ngươi bị đại thần Nghệ thiếu chút nữa đánh chết, ẩn thân vực sâu Bắc Minh may mắn giữ được một cái mạng. Nhiều năm không thấy ngươi gây sóng gió, ngươi hôm nay tới tìm chúng ta gây rối, là muốn chết sao? Chúng ta thành toàn ngươi!”

“Nghệ?” Tu Xà cuộn lại thân thể to lớn, giống như một ngọn núi nhỏ nằm dưới đất, cái đầu cực to dựng thẳng lên, đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm đám người Khoa Nga Thị.

“Nghệ nếu còn sống, ta đương nhiên không dám xuất thế. Nhưng xương cốt hắn có thể nấu canh rồi nhỉ?” Tu Xà nhẹ nhàng vung vẩy cái đuôi, một mảng lớn cung điện trên La Hầu tinh bị một cú quét đuôi của nó biến thành đất bằng, mấy ngọn núi nhỏ cũng bị nó quét phẳng, đá tảng gào thét văng ra xa hơn ngàn dặm.

“Ta thừa nhận, ta nhát gan, ta sợ chết, ta trăm phần trăm là tiểu nhân ti tiện bắt nạt kẻ yếu!” Tu Xà đắc ý nhếch miệng cười, mười mấy cái răng nọc bén nhọn trong mồm đồng thời phun ra một mảng lớn nọc độc.

Nọc độc màu đen rải xuống đất, bùn đất La Hầu tinh bị ăn mòn ra một vũng bùn cực lớn, bùn đất cát đá đều bị nọc độc ăn mòn thành dịch màu đen. Tu Xà cười ‘khà khà’ nói: “Nghệ sống, ta thành thành thật thật; Nghệ đã chết, ta liền gây sóng gió. Các ngươi đám nhãi con này có thể làm gì được ta? Ta bắt nạt kẻ yếu, ta tới bắt nạt các ngươi. Các ngươi có thể thế nào?”

Khoa Nga Thị trầm mặt không nói gì, một đám thần nhân cũng đều siết chặt nắm tay, gân xanh toàn thân giật giật, trong cơ thể không ngừng phát ra tiếng vang thanh thúy ‘Rắc rắc’.

Đối với các thần nhân hào sảng này mà nói, bọn họ lười lãng phí nước bọt với Tu Xà. Thằng cha này đã dám chui ra đến gây sự với bọn họ, mặc kệ tiền căn hậu quả, mặc kệ có âm mưu quỷ kế gì, mọi người xông lên đi đánh đau hắn một trận rồi nói sau!

Đây cũng là tác phong tốt đẹp thượng cổ thiên đình lưu truyền tới nay, dùng nắm đấm giảng đạo lý. Đạo lý này đặt đâu cũng chuẩn, ở bất cứ thời đại nào cũng vĩnh viễn sẽ không quá hạn. Ngươi phun nước miếng, người khác chưa chắc sẽ quan tâm ngươi, nhưng ngươi dùng nắm đấm, chỉ cần ngươi có thể đem người khác đánh ngã, như vậy đạo lý của ngươi cho dù không thành đạo lý, vậy cũng nhất định là chân lý mỗi người đều phải tuân thủ.

“Đánh hắn!” Khoa Nga Thị điên cuồng hét lên một tiếng. Đôi bàn tay hắn nhoáng lên một cái, thân thể vốn cao tới nghìn trượng gào thét bành trướng lên, trong chớp mắt đã có kích thước ngàn dặm. Trong đôi tay hắn phun ra ánh sáng, một cây giáo đồng xanh mang theo tiếng sát phạt ‘Ong ong’ phun ra, bị hắn nắm chặt trong tay, sau đó giáo phun ra hàn quang ngàn dặm, kéo Khoa Nga Thị hướng vào đầu Tu Xà đâm tới.

Mấy ngàn thần nhân khác đồng thời ngửa mặt lên trời rống to, bọn họ giống với huynh đệ Khoa Nga Thị, thân thể chợt bành trướng đến mấy trăm dặm, hơn ngàn dặm, rút ra các loại thần binh lợi khí vây công Tu Xà.

Càng có một số thần nhân hóa thân thành một đám lửa cháy, một ngọn núi băng băng, một cơn lốc, một đám sét, thân thể không còn bất cứ dấu vết hình người nào nữa, từ bốn phương tám hướng cuốn lên thủy triều năng lượng đáng sợ hướng Tu Xà vây công.

Còn có một số thần nhân thân thể nhoáng lên một cái, biến thành các loại thần thú dị cầm hình thể to lớn, một đám tru lên ‘ngao ngao’, cuốn lên cả mảng lớn cơn lốc đem bụi bậm màu đen xung quanh thổi bay loạn đầy trời, cũng hừng hực hướng Tu Xà lao tới.

Toàn bộ thần nhân đều không nương tay, vừa ra tay đã dùng hết toàn lực.

Tu Xà, hung vật bắt nguồn từ hồng hoang, hình thể cực lớn, khỏe vô cùng, càng có kịch độc, tuy độc tính không bằng Tương Liễu, nhưng cũng là độc vật tuyệt đỉnh thế gian. Tu Xà tham lam vô cùng, tính thích cắn nuốt máu thịt và linh hồn sinh linh, thời thượng cổ đã gây ra vô số sát nghiệt.

Thời điểm đại thần Nghệ diệt trừ hung cầm mãnh thú trong thiên hạ, mở mang nơi sinh tồn cho tộc nhân, Tu Xà thiếu chút nữa bị Nghệ chém giết, bị thương nặng bỏ chạy vực sâu Bắc Hoang Đại Minh, được bảo vệ dưới trướng thuỷ thần Cộng Công Thị. Về sau, Tu Xà trở thành một trong tám đại trọng thần của Cộng Công Thị nhất mạch.

Là lão bất tử thời đại hồng hoang sống đến giờ, thực lực Ba Xà mạnh mẽ vô cùng, huynh đệ Khoa Nga Thị cùng thần nhân ở đây, đơn đả độc đấu không ai có thể là đối thủ của hắn. Nhưng mấy ngàn thần nhân liên thủ vây công, cộng thêm bọn họ kế thừa thần binh lợi khí của thượng cổ thiên đình, cho dù đến thêm tám con mười con Tu Xà, cũng sẽ bị bọn họ đánh thành thịt vụn.

Tu Xà cười ‘khà khà’, thân thể to lớn bởi vì tiếng cười mà run rẩy không ngừng.

Hắn đột nhiên phun ra một quả cầu nước to bằng vại nước, lưỡi rắn điểm nhẹ một cái đem quả cầu nước đánh vỡ, vô số chất lỏng sền sệt màu tím phun ra, nhanh chóng hóa thành sương mù màu tím mờ mờ khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Đám người Khoa Nga Thị mắt thấy đã sắp lao tới cạnh thân Tu Xà, nhưng sương mù màu tím đột nhiên bao phủ thân thể bọn họ, tốc độ đám thần nhân Khoa Nga Thị chợt chậm lại, hai chân bọn họ vô lực loạng choạng, thân thể khẽ lắc lư, ngón tay run run, rốt cuộc nắm không chặt binh khí trên tay nữa.

Một món lại một món binh khí to lớn rơi xuống, vô lực lơ lửng ở cạnh đám Khoa Nga Thị.

Khoa Nga Thị chấn động nhìn Tu Xà, hắn lẩm bẩm: “Đây là Thụy Thần Hương… Nhưng, Thụy Thần Hương cũng không thể khiến chúng ta toàn thân vô lực… Thiên hạ, không có bất cứ độc hương nào, có thể khiến chúng ta… khiến chúng ta…”

Các thần linh hóa thân thành lốc, lửa cũng khôi phục bổn tướng, ai cũng uể oải miễn cưỡng chống đỡ, bọn họ đều không hiểu ra sao nhìn Tu Xà. Vẻn vẹn Thụy Thần Hương, mặc dù có công hiệu khiến thần linh yên giấc, nhưng tuyệt đối không có khả năng có hiệu quả mạnh như vậy, làm bọn họ nhúc nhích một chút cũng khó.

Thụy Thần Hương, ở thiên đình chỉ là thực vật rất thông thường, có thể khiến thần linh ngủ sâu hơn, ngủ càng thêm ngon, là một loại hương liệu mang tính phụ trợ thường dùng.

Nhưng hiệu quả Tu Xà sau khi đem nó thi triển, hiển nhiên không nên mạnh như vậy.

“Thụy Thần Hương chỉ là thuốc dẫn…” Tu Xà cười ‘hê hê’, thân thể to lớn của nó khẽ cựa quậy, thân thể cao lớn dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một đại hán khôi ngô khoác trọng giáp màu đen lơ lửng giữa không trung.

“Nhưng các ngươi trước đó đã ăn lượng lớn ‘Hưởng thần’, đây chính là thuốc cấm của thiên đình, sau khi bị mùi thơm của Thụy Thần Hương dẫn động, các ngươi liền giống như thịt cá trên thớt, mặc cho ta xâm lược.”

Sắc mặt một đám thần nhân chợt trắng bệch.

“Hưởng Thần?” Khoa Nga Thị tuyệt vọng cười khổ: “Chúng ta, dùng Hưởng Thần khi nào?”